Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 42: Em không thoải mái sao?
Thiền Tâm Nguyệt
08/11/2016
Bên trong tiệm áo cưới.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, mặc dù bên ngoài nhiệt độ hơi thấp, nhưng bên trong lại có khí ấm bốc lên vô cùng ấm áp
Ấm áp như vậy, nhưng lòng của Bạch Yên Nhiên không hề ấm áp, cô đảo tay trên album ảnh cưới, có chút không yên lòng
Tay cử động, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, cả người giống như rời khỏi nơi này
“Thế nào?” Cố Thừa Diệu thấy cô khác thường, tầm mắt rơi vào album ảnh cưới: “Có phải không thích hay không? Nếu như không thích chúng ta đến nơi khác. Hoặc trực tiếp đên Milan cũng được.”
Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, có chút tái nhợt cười với Cố Thừa Diệu: “Em không sao.”
Bụng ẩn ẩn đau, đau đớn này như nhắc nhở cô, hạnh phúc bây giờ của cô chỉ được xây dựng trên một lời nói dối
“Em không thoải mái sao?” Cố Thừa Diệu nhìn Bạch Yên Nhiên, gương mặt tuấn dật đầy vẻ ân cần. Nắm lấy tay của Bạch Yên Nhiên: “Tay của em sao lạnh như vậy?”
“Em không sao.” Bạch Yên Nhiên có chút run rẩy
"Còn nói không sao.” Trong mắt Cố Thừa Diệu hiện lên vẻ lo lằng và tự trách: “Sớm biết như vậy không cần đến xem áo cưới làm gì. Đi, không xem nữa, gọi điện thoại đặt từ Milan.”
“Thừa Diệu…”
“Nếu em không thích Milan thì Paris cũng được.” Lúc Cố Thừa Diệu nói, không quên đặt tay lên bụng Bạch Yên Nhiên: “Bây giờ em không thể so với người bình thường. Là hai người rồi, không thể quá mệt mỏi.”
"Không cần." Bạch Yên Nhiên nắm chặt tay Cố Thừa Diệu, vẻ mặt có chút cầu khẩn: "Không cần phiền phức như vậy. Cứ như vậy là được rồi."
Lúc nói chuyện, ngón tay chỉ lên một cái áo cưới: “Cái này đi.”
"Cái này?" Cố Thừa Diệu nhìn Bạch Yên Nhiên lựa chọn, gật đầu một cái: “Em thích là được rồi.”
"Em thích, rất thích.” Lúc Bạch Yên Nhiên nói chuyện, dán sát mặt lên bả vai Cố Thừa Diệu, trong mắt toát vẻ vô cùng lo lắng: “Thừa Diệu, em thật sự có thể gả cho anh sao? Tại sao em cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy?”
"Thật là một bé ngốc." Cố Thừa Diệu ngắt cái mũi của cô: “Em đã có con với anh, em không gả cho anh thì gả cho ai?”
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng nhợt, vẻ mặt đột nhiên liền thay đổi có chút ít quái dị: "Thừa diệu, anh, em…em?"
Nếu như không có đứa bé, anh…anh sẽ lấy em sao?
Câu nói kia quay một vòng, lại trở thành: "Thừa diệu, ba mẹ của anh thật sự đồng ý cho anh cưới em sao?”
"Yên tâm đi. Anh nói cho mẹ anh biết là em mang thai. Bà không phản đối.” Cố Thừa Diệu giống như muốn an ủi Bạch Yên Nhiên, vỗ vỗ vào tay của cô: “Sắp tới Cố thị sẽ tổ chức tiệc mừng tròn năm thành lập, cho nên bọn họ rất bận. Hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành sau buổi tiệc. Em yên tâm, nếu mẹ anh đã đồng ý, tất nhiên sẽ không phản đối nữa.”
Hơn nữa anh đã quyết định rồi, ở cuộc họp mặt tròn năm, liền thông báo cho mọi người biết, Cố Thừa Diệu anh đã có bạn gái.
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên cũng không tốt hơn, ngược lại càng tệ. Dán sát mặt vào ngực Cố Thừa Diệu, trong lòng ngày càng lo lắng hơn
Muốn mở miệng giải thích nhưng lúc này một chữ cũng không nói ra được
"Thừa Diệu, em yêu anh.” Ôm thật chặt Cố Thừa Diệu, giống như ôm lấy chính mình
Cố Thừa Diệu nhẹ cong khóe miệng. Đôi mắt tràn ra ý cười ôn hòa: “Đứa ngốc.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chọn áo cưới xong, Bạch Yên Nhiên cùng Cố Thừa Diệu đến nhà hàng ăn cơm
"Sắc mặt em rất kém.” Cố Thừa Diệu nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Yên Nhiên: “Thật sự không cần dẫn em đi bệnh viện sao?”
"Không cần, em không sao. Em chỉ hơi mệt một chút thôi.” Bạch Yên Nhiên nhanh chóng lắc đầu, đi bệnh viện? Bây giờ sao cô có thể đi bệnh viện.
“Em đi toilet.” Cô cầm túi xách đi về hướng phòng vệ sinh
Để lại Cố Thừa Diệu nhìn bóng lưng Bạch Yên Nhiên, vẻ mặt thoáng qua mấy phần lo lắng và không hiểu.
Hôm nay Yên Nhiên làm sao vậy?
Ánh sáng mặt trời chiếu vào bên trong, mặc dù bên ngoài nhiệt độ hơi thấp, nhưng bên trong lại có khí ấm bốc lên vô cùng ấm áp
Ấm áp như vậy, nhưng lòng của Bạch Yên Nhiên không hề ấm áp, cô đảo tay trên album ảnh cưới, có chút không yên lòng
Tay cử động, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, cả người giống như rời khỏi nơi này
“Thế nào?” Cố Thừa Diệu thấy cô khác thường, tầm mắt rơi vào album ảnh cưới: “Có phải không thích hay không? Nếu như không thích chúng ta đến nơi khác. Hoặc trực tiếp đên Milan cũng được.”
Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, có chút tái nhợt cười với Cố Thừa Diệu: “Em không sao.”
Bụng ẩn ẩn đau, đau đớn này như nhắc nhở cô, hạnh phúc bây giờ của cô chỉ được xây dựng trên một lời nói dối
“Em không thoải mái sao?” Cố Thừa Diệu nhìn Bạch Yên Nhiên, gương mặt tuấn dật đầy vẻ ân cần. Nắm lấy tay của Bạch Yên Nhiên: “Tay của em sao lạnh như vậy?”
“Em không sao.” Bạch Yên Nhiên có chút run rẩy
"Còn nói không sao.” Trong mắt Cố Thừa Diệu hiện lên vẻ lo lằng và tự trách: “Sớm biết như vậy không cần đến xem áo cưới làm gì. Đi, không xem nữa, gọi điện thoại đặt từ Milan.”
“Thừa Diệu…”
“Nếu em không thích Milan thì Paris cũng được.” Lúc Cố Thừa Diệu nói, không quên đặt tay lên bụng Bạch Yên Nhiên: “Bây giờ em không thể so với người bình thường. Là hai người rồi, không thể quá mệt mỏi.”
"Không cần." Bạch Yên Nhiên nắm chặt tay Cố Thừa Diệu, vẻ mặt có chút cầu khẩn: "Không cần phiền phức như vậy. Cứ như vậy là được rồi."
Lúc nói chuyện, ngón tay chỉ lên một cái áo cưới: “Cái này đi.”
"Cái này?" Cố Thừa Diệu nhìn Bạch Yên Nhiên lựa chọn, gật đầu một cái: “Em thích là được rồi.”
"Em thích, rất thích.” Lúc Bạch Yên Nhiên nói chuyện, dán sát mặt lên bả vai Cố Thừa Diệu, trong mắt toát vẻ vô cùng lo lắng: “Thừa Diệu, em thật sự có thể gả cho anh sao? Tại sao em cảm giác giống như mình đang nằm mơ vậy?”
"Thật là một bé ngốc." Cố Thừa Diệu ngắt cái mũi của cô: “Em đã có con với anh, em không gả cho anh thì gả cho ai?”
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng nhợt, vẻ mặt đột nhiên liền thay đổi có chút ít quái dị: "Thừa diệu, anh, em…em?"
Nếu như không có đứa bé, anh…anh sẽ lấy em sao?
Câu nói kia quay một vòng, lại trở thành: "Thừa diệu, ba mẹ của anh thật sự đồng ý cho anh cưới em sao?”
"Yên tâm đi. Anh nói cho mẹ anh biết là em mang thai. Bà không phản đối.” Cố Thừa Diệu giống như muốn an ủi Bạch Yên Nhiên, vỗ vỗ vào tay của cô: “Sắp tới Cố thị sẽ tổ chức tiệc mừng tròn năm thành lập, cho nên bọn họ rất bận. Hôn lễ của chúng ta sẽ cử hành sau buổi tiệc. Em yên tâm, nếu mẹ anh đã đồng ý, tất nhiên sẽ không phản đối nữa.”
Hơn nữa anh đã quyết định rồi, ở cuộc họp mặt tròn năm, liền thông báo cho mọi người biết, Cố Thừa Diệu anh đã có bạn gái.
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên cũng không tốt hơn, ngược lại càng tệ. Dán sát mặt vào ngực Cố Thừa Diệu, trong lòng ngày càng lo lắng hơn
Muốn mở miệng giải thích nhưng lúc này một chữ cũng không nói ra được
"Thừa Diệu, em yêu anh.” Ôm thật chặt Cố Thừa Diệu, giống như ôm lấy chính mình
Cố Thừa Diệu nhẹ cong khóe miệng. Đôi mắt tràn ra ý cười ôn hòa: “Đứa ngốc.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chọn áo cưới xong, Bạch Yên Nhiên cùng Cố Thừa Diệu đến nhà hàng ăn cơm
"Sắc mặt em rất kém.” Cố Thừa Diệu nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Yên Nhiên: “Thật sự không cần dẫn em đi bệnh viện sao?”
"Không cần, em không sao. Em chỉ hơi mệt một chút thôi.” Bạch Yên Nhiên nhanh chóng lắc đầu, đi bệnh viện? Bây giờ sao cô có thể đi bệnh viện.
“Em đi toilet.” Cô cầm túi xách đi về hướng phòng vệ sinh
Để lại Cố Thừa Diệu nhìn bóng lưng Bạch Yên Nhiên, vẻ mặt thoáng qua mấy phần lo lắng và không hiểu.
Hôm nay Yên Nhiên làm sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.