Hôn Nhân Sắp Đặt Cũng Không Tệ
Chương 16: Kí ức mờ ảo
Lazy~~~y
08/01/2025
Bắc Ly ngồi trên ghế sofa dõi theo Lưu Ninh đang ngắm nghía từng bộ trang sức một, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú.
Chợt tiếng mở cửa phát ra, chiếc xe lăn của Bắc Hàn tiến vào ngay sau.
Bắc Ly không nhìn Bắc Hàn lên tiếng '' Đến rồi đấy à ''
Bắc Hàn đáp lại cô '' Vâng...'' rồi quay sang hỏi Lưu Ninh '' Cô chọn được bộ nào chưa ''
'' Tôi đã chọn được vài bộ không biết có hợp ý anh không '' vẻ mặt cô thoáng chút lúng túng.
Bắc Hàn tiến đến gần, ánh mắt hướng tới những bộ Lưu Ninh đã chọn được đặt ngay ngắn trên khay. Anh mỉm cười nhìn cô '' Chỉ cần em thích là được tuy vậy chúng vẫn rất hợp ý tôi ''
Nụ cười của anh khiến trái tim Lưu Ninh khẽ xôn xao, nhịp tim tăng dần, mặt phớt hồng.
Cô đáp '' Thật may vì anh cũng thích chúng ''
Bắc Ly tiến tới gần không khỏi thán phục '' Chà chà..Lưu Ninh của chúng ta thật có mắt nhìn đồ...không tệ ''
Anh nhìn những người nhân viên nói với họ lấy những bộ trang sức mà Lưu Ninh đã chọn.
Lưu Ninh có chút bất ngờ '' Tất....t sao không phải chỉ là một bộ....''
Bắc Hàn nói '' Không vấn đề....sau này mỗi ngày có thể dùng một bộ ''
'' Gia đình anh đã lo nhiều thứ rồi...vậy lần này hãy để tôi được giúp đỡ dù chỉ là một phần nhỏ ''
Bắc Ly cười '' Lần đầu thấy có cô gái tự nhận sẽ trả đấy....em đúng là khác biệt ''
Sau một hồi nói qua nói lại và sự kiên quyết của cô cuối cùng Bắc Hàn cũng chỉ để cô trả một phần nhỏ của cặp nhẫn cưới còn lại đều là anh trả.
Lưu Ninh mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt cô rơi vào người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc dặn dò nhân viên đóng gói trang sức cẩn thận kia.
Bắc Hàn dứt lời tiến gần đến phía cô đang ngồi khẽ lên tiếng '' Những món đồ ấy sẽ được giao về sau...trời cũng muộn rồi tôi đưa em về ''
Lưu Ninh nhìn sang Bắc Ly.
Bắc Ly như hiểu được ý của Lưu Ninh cô đáp '' Chị còn việc chưa xử lí, Bắc Hàn đưa Lưu Ninh về cẩn thận '' cô nhìn Lưu Ninh nhẹ nhàng rồi liếc sang Bắc Hàn.
Bắc Hàn giương đôi mắt khó chịu nhìn người chị của mình.
Lưu Ninh thấy vậy bèn đẩy anh ra cửa không quên chào tạm biệt Bắc Ly.
'' Chưa gì cô đã lấy lòng được tất cả mọi người trong nhà tôi rồi nhỉ '' anh điềm đạm nói.
Lưu Ninh im lặng không biết nên đáp lại lời anh thế nào, đối với cô gia đình anh thật đáng ngưỡng mộ.
Theo thói quen Lưu Ninh đỡ anh lên xe rồi mới vòng sang bước vào xe.
Chiếc xe cũng ổn định mà lăn bánh tiến về phía trước.
Ánh mắt anh rơi vào dáng hình Lưu Ninh đang mải mê ngắm nhìn đường phố về đêm ngoài cửa sổ trong tâm trí thoáng hiện lên những cảm xúc đan xen không rõ ràng, những cảm xúc có chút quen thuộc nhưng lại mờ nhạt đến lạ.
'' Cũng không còn sớm, cô hẳn cũng thấy đói. Cô muốn đi ăn không ? '' Bắc Hàn lên tiếng phá đi bầu không khí tĩnh lặng bấy giờ.
Lưu Ninh quay sang nhìn anh, ánh mắt đượm buồn của cô va vào ánh mắt anh, Bắc Hàn thu lại ánh mắt của mình.
'' Được, cảm ơn anh vì đã mời '' giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Cô không nhìn anh, lần nữa hướng ánh mắt ra về những gian hàng bên đường, theo lệ thường đưa tay lên chống cằm.
Tay áo cũng vì thế mà có chút xê dịch để lộ thấp thoáng vết hằn đậm xanh tím đan xen chưa kịp mờ.
Vết hằn ấy vô tình lọt vào tầm mắt sắc bén của Bắc Hàn, anh trầm ngâm dường như đã nhận ra điều gì, định mở lời song lại thôi...
'' Vết hằn mới....dường như chỉ mới bị hôm qua không lẽ....hay do mình quá đa nghi...cô ấy vẫn như che giấu điều gì mờ ảo không rõ ràng '' anh thầm nghĩ.
Cả hai vẫn tĩnh lặng như vậy đến khi chiếc xe dừng lại trước một quán ăn nhỏ giản dị.
Lưu Ninh bước ra ánh mắt có chút thân thuộc '' Nơi này....''
Bắc Hàn tiến tới nói '' Cô không quen ăn quán bình dân sao ''
Cô đảo mắt quanh một lượt rồi dừng lại ở anh đáp '' Tôi chỉ là có chút hoài niệm ''
'' Xem ra chúng ta đều có hoài niệm về nơi này '' anh tiến dần vào bên trong.
Hai phần đồ ăn được bê ra bốc khói nghi ngút khiến cả hai người không thể cản lại cơn đói nữa.
'' Cảm ơn anh về bữa ăn '' cô nói cầm thìa lên ăn ngon miệng.
Bắc Hàn thấy được nụ cười của cô mãn nguyện, cũng đưa thìa lên miệng.
Trong tâm trí Lưu Ninh lúc này dội về kí ức tưởng chừng đã phai mờ từ lâu. Nhà cô từng gần nơi này hằng ngày cô đều đi bộ qua cửa hàng nhỏ này. Cũng không có gì quá đặc biệt cho đến khi cô nhận ra nam thần trong lớp mình ngày nào cũng đều đặn qua đấy ăn. Mỗi lần đi học về cô đều thấy một bóng dáng điển trai ngồi đó vẻ đẹp của người ấy không khỏi khiến người ta phải lòng.
Lưu Ninh vừa nghĩ vừa ăn trong lặng lẽ hoàn toàn lu mờ đi những âm thanh xung quanh.
Bắc Hàn lúc này cũng như chìm trong dòng kí ức của riêng mình, hình ảnh về người con gái ấy. Trong tâm trí anh, thửa đó anh vẫn hay đến đây ăn hàng ngày, mỗi lần như vậy anh đều nhìn thấy dáng vẻ của một người con gái- bạn học cùng lớp đi ngang qua đứng nhìn vào cửa hàng một thoáng rồi rời đi. Ánh mắt đượm buồn của cô in sâu vào trong tâm trí anh tới tận bây giờ.
'' Hình ảnh của người ấy đã phai nhạt dần, không rõ ràng như trước...thời điểm này nhớ lại thật không thích hợp '' anh nghĩ ngợi rồi lại thôi.
Chợt tiếng mở cửa phát ra, chiếc xe lăn của Bắc Hàn tiến vào ngay sau.
Bắc Ly không nhìn Bắc Hàn lên tiếng '' Đến rồi đấy à ''
Bắc Hàn đáp lại cô '' Vâng...'' rồi quay sang hỏi Lưu Ninh '' Cô chọn được bộ nào chưa ''
'' Tôi đã chọn được vài bộ không biết có hợp ý anh không '' vẻ mặt cô thoáng chút lúng túng.
Bắc Hàn tiến đến gần, ánh mắt hướng tới những bộ Lưu Ninh đã chọn được đặt ngay ngắn trên khay. Anh mỉm cười nhìn cô '' Chỉ cần em thích là được tuy vậy chúng vẫn rất hợp ý tôi ''
Nụ cười của anh khiến trái tim Lưu Ninh khẽ xôn xao, nhịp tim tăng dần, mặt phớt hồng.
Cô đáp '' Thật may vì anh cũng thích chúng ''
Bắc Ly tiến tới gần không khỏi thán phục '' Chà chà..Lưu Ninh của chúng ta thật có mắt nhìn đồ...không tệ ''
Anh nhìn những người nhân viên nói với họ lấy những bộ trang sức mà Lưu Ninh đã chọn.
Lưu Ninh có chút bất ngờ '' Tất....t sao không phải chỉ là một bộ....''
Bắc Hàn nói '' Không vấn đề....sau này mỗi ngày có thể dùng một bộ ''
'' Gia đình anh đã lo nhiều thứ rồi...vậy lần này hãy để tôi được giúp đỡ dù chỉ là một phần nhỏ ''
Bắc Ly cười '' Lần đầu thấy có cô gái tự nhận sẽ trả đấy....em đúng là khác biệt ''
Sau một hồi nói qua nói lại và sự kiên quyết của cô cuối cùng Bắc Hàn cũng chỉ để cô trả một phần nhỏ của cặp nhẫn cưới còn lại đều là anh trả.
Lưu Ninh mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt cô rơi vào người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc dặn dò nhân viên đóng gói trang sức cẩn thận kia.
Bắc Hàn dứt lời tiến gần đến phía cô đang ngồi khẽ lên tiếng '' Những món đồ ấy sẽ được giao về sau...trời cũng muộn rồi tôi đưa em về ''
Lưu Ninh nhìn sang Bắc Ly.
Bắc Ly như hiểu được ý của Lưu Ninh cô đáp '' Chị còn việc chưa xử lí, Bắc Hàn đưa Lưu Ninh về cẩn thận '' cô nhìn Lưu Ninh nhẹ nhàng rồi liếc sang Bắc Hàn.
Bắc Hàn giương đôi mắt khó chịu nhìn người chị của mình.
Lưu Ninh thấy vậy bèn đẩy anh ra cửa không quên chào tạm biệt Bắc Ly.
'' Chưa gì cô đã lấy lòng được tất cả mọi người trong nhà tôi rồi nhỉ '' anh điềm đạm nói.
Lưu Ninh im lặng không biết nên đáp lại lời anh thế nào, đối với cô gia đình anh thật đáng ngưỡng mộ.
Theo thói quen Lưu Ninh đỡ anh lên xe rồi mới vòng sang bước vào xe.
Chiếc xe cũng ổn định mà lăn bánh tiến về phía trước.
Ánh mắt anh rơi vào dáng hình Lưu Ninh đang mải mê ngắm nhìn đường phố về đêm ngoài cửa sổ trong tâm trí thoáng hiện lên những cảm xúc đan xen không rõ ràng, những cảm xúc có chút quen thuộc nhưng lại mờ nhạt đến lạ.
'' Cũng không còn sớm, cô hẳn cũng thấy đói. Cô muốn đi ăn không ? '' Bắc Hàn lên tiếng phá đi bầu không khí tĩnh lặng bấy giờ.
Lưu Ninh quay sang nhìn anh, ánh mắt đượm buồn của cô va vào ánh mắt anh, Bắc Hàn thu lại ánh mắt của mình.
'' Được, cảm ơn anh vì đã mời '' giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Cô không nhìn anh, lần nữa hướng ánh mắt ra về những gian hàng bên đường, theo lệ thường đưa tay lên chống cằm.
Tay áo cũng vì thế mà có chút xê dịch để lộ thấp thoáng vết hằn đậm xanh tím đan xen chưa kịp mờ.
Vết hằn ấy vô tình lọt vào tầm mắt sắc bén của Bắc Hàn, anh trầm ngâm dường như đã nhận ra điều gì, định mở lời song lại thôi...
'' Vết hằn mới....dường như chỉ mới bị hôm qua không lẽ....hay do mình quá đa nghi...cô ấy vẫn như che giấu điều gì mờ ảo không rõ ràng '' anh thầm nghĩ.
Cả hai vẫn tĩnh lặng như vậy đến khi chiếc xe dừng lại trước một quán ăn nhỏ giản dị.
Lưu Ninh bước ra ánh mắt có chút thân thuộc '' Nơi này....''
Bắc Hàn tiến tới nói '' Cô không quen ăn quán bình dân sao ''
Cô đảo mắt quanh một lượt rồi dừng lại ở anh đáp '' Tôi chỉ là có chút hoài niệm ''
'' Xem ra chúng ta đều có hoài niệm về nơi này '' anh tiến dần vào bên trong.
Hai phần đồ ăn được bê ra bốc khói nghi ngút khiến cả hai người không thể cản lại cơn đói nữa.
'' Cảm ơn anh về bữa ăn '' cô nói cầm thìa lên ăn ngon miệng.
Bắc Hàn thấy được nụ cười của cô mãn nguyện, cũng đưa thìa lên miệng.
Trong tâm trí Lưu Ninh lúc này dội về kí ức tưởng chừng đã phai mờ từ lâu. Nhà cô từng gần nơi này hằng ngày cô đều đi bộ qua cửa hàng nhỏ này. Cũng không có gì quá đặc biệt cho đến khi cô nhận ra nam thần trong lớp mình ngày nào cũng đều đặn qua đấy ăn. Mỗi lần đi học về cô đều thấy một bóng dáng điển trai ngồi đó vẻ đẹp của người ấy không khỏi khiến người ta phải lòng.
Lưu Ninh vừa nghĩ vừa ăn trong lặng lẽ hoàn toàn lu mờ đi những âm thanh xung quanh.
Bắc Hàn lúc này cũng như chìm trong dòng kí ức của riêng mình, hình ảnh về người con gái ấy. Trong tâm trí anh, thửa đó anh vẫn hay đến đây ăn hàng ngày, mỗi lần như vậy anh đều nhìn thấy dáng vẻ của một người con gái- bạn học cùng lớp đi ngang qua đứng nhìn vào cửa hàng một thoáng rồi rời đi. Ánh mắt đượm buồn của cô in sâu vào trong tâm trí anh tới tận bây giờ.
'' Hình ảnh của người ấy đã phai nhạt dần, không rõ ràng như trước...thời điểm này nhớ lại thật không thích hợp '' anh nghĩ ngợi rồi lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.