Hôn Nhân Sắp Đặt Cũng Không Tệ
Chương 17: Cùng hoàn cảnh
Lazy~~~y
08/01/2025
Bắc Hàn đặt thìa xuống '' Nhìn cô có vẻ có nhiều suy nghĩ ''
Lời nói của anh kéo cô ra khỏi cơn suy ngẫm, cô cười nhạt đáp '' Trông tôi giống người có nhiều suy nghĩ vậy sao ''
'' Trông cô như có thể nắm lấy được dễ dàng nhưng lại tan biến ngay tức khắc '' anh nói với giọng trầm ấm, thần sắc không đổi.
Lưu Ninh yên lặng nhìn vào sâu đôi mắt anh, cô nhẹ nhàng nói '' Tôi có thể hỏi sao anh lại muốn lấy người như tôi không, không nhan sắc, không có tài sản, không danh tiếng, không tài năng, vì lí do gì mà anh lại muốn lấy tôi. Đơn giản chỉ vì mẹ anh giục thôi sao....tôi nghĩ không đơn giản vậy..''
Bắc Hàn trầm ngâm một lát rồi cười trừ '' Đừng nói bản thân vô giá trị như thế...ai cũng có lấy giá trị đặc biệt cho riêng mình còn về việc chúng ta.....tôi cũng không biết cảm xúc của mình nữa chỉ là cô đem cho tôi một cảm giác thân thuộc và sự an tâm mà trước giờ tôi chưa cảm nhận được từ người con gái nào khác...một cảm giác nhẹ nhàng, dịu êm...''
Câu nói của anh xoa dịu tâm trạng cô rồi dần dần hòa một nhịp với trái tim đang đập trong cơ thể, nó như thể được ôm ấp, yêu thương vậy.
Lưu Ninh như gỡ đi được khúc mắc trong lòng, cô quyết định giãi bày lòng mình không muốn nhìn anh bị lừa dối thêm nữa '' Chắc hẳn anh cũng biết về những lời họ bàn tán ngoài kia về tôi, mẹ tôi cũng vì xấu hổ về ngoại hình của tôi mà không muốn dẫn tôi ra đường cũng như đi những bữa tiệc lớn nên dường như ít ai để ý đến sự hiện diện của tôi trong căn nhà ấy...tất cả chỉ có Lưu Yên. Họ muốn cuộc hôn nhân này ngoài mặt là vì tình nghĩa bạn thân của anh và bố tôi bên trong lại chỉ muốn hưởng phú quý từ nhà danh giá....Nếu anh không....thì có lẽ người ngồi đây với anh sẽ là Lưu Yên, họ sẽ không để đứa con gái vàng ngọc của mình phải chịu khổ cực '' cô cúi xuống cười khinh bỉ chính bản thân mình.
Anh một lần nữa nhìn vào ánh mắt mờ nhạt của Lưu Ninh thoáng cảm thấy thương cảm '' Một người què và một người bị xa lánh cùng trong hoàn cảnh, chúng ta chẳng phải rất hợp sao....'' anh phí cười.
Lưu Ninh bất ngờ ngước lên một lần nữa, trước mắt cô là ánh nhìn ấm áp của Bắc Hàn '' Què ư....còn chưa chắc có mãi mãi hay không mà họ đã vội kết luận, dù có ngồi xe lăn chẳng phải anh vẫn cao hơn họ à ''
Anh có chút ngỡ ngàng trước giờ người nói ra vào vốn rất nhiều, họ luôn nói rằng anh dù có tài năng nhưng tàn phế mãi mãi cũng không thể bằng được anh trai, họ cuối cùng là muốn nói đến anh chỉ là một người bỏ đi.
'' Chúng ta là đang cảm thông cho nỗi đau của nhau sao ''
'' Có khi họ cũng chỉ là nạn nhân của những lời bàn tán...người tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác đây mà '' cô không nhìn anh nói.
Bắc Hàn thở dài '' Vốn lúc đầu tôi chỉ muốn làm mẹ yên lòng nhưng xem ra tôi không chọn sai người rồi ''
'' Tôi sẽ coi đó là một lời khen '' cô nhấc cốc lên nhấm một ngụm.
Kết thúc bữa ăn nhẹ nhàng, Bắc Hàn chở cô về đến nhà.
'' Cảm ơn anh ngày hôm nay '' cô cúi đầu.
Bắc Hàn hạ giọng '' Tôi mới là người cảm ơn mới đúng, mong chúng ta sớm gặp lại. Thời tiết thay đổi nhiều cô nhớ giữ ấm cơ thể ''
Lưu Ninh cúi đầu lần nữa rồi xoay người bước vào nhà.
Bắc Hàn dõi theo bóng hình cô bước đi dần xa rồi mới an tâm tời đi.
Vừa vào đến cửa cô đã nghe được tiếng nói vui mừng, phấn khởi của mẹ và Lưu Yên.
Đập vào mắt cô là hình ảnh Lưu Yên và mẹ đang thử những bộ trang sức mà Bắc Hàn gửi về.
Bố cô nhấp ngụm trà lãnh đạm nói '' Về rồi đấy à, không biết mày quyến rũ Bắc Hàn kiểu gì mà mang được từng này trang sức về cũng coi như là được việc ''
'' Mãi mới làm được một việc cho ra hồn '' mẹ cô xen lời nhìn Lưu Yên trìu mến nói '' Cái này hợp với con hơn này ''
Lưu Yên lơ đi sự hiện diện của Lưu Ninh thản nhiên đeo bộ trang sức đắt tiền lên người.
Cô thấy vậy lên tiếng '' Đây là đồ Bắc Hàn mua tặng cho ngày cưới sắp tới mẹ và em lấy thế này anh ấy biết được cũng không hay '' cô đưa tay cầm lên một bộ trang sức.
Mẹ cô ngay lập tức giật lấy nó từ tay cô '' Có mỗi mấy hộp, cho mẹ với em dùng thì đã có sao hay lại định dở cái trò sắp làm dâu nhà họ rồi lên định lên mặt đây ''
Lưu Ninh thở dài cô cầm đi một bộ bước nhanh lên tầng, đi được một nửa cầu thang cô không nỡ vẫn quay xuống nhìn những bộ trang sức còn lại với vẻ nuối tiếc. Anh đã tặng chúng cho cô vậy mà cô còn không có quyền được đeo chúng.
Bắc Hàn về tới nhà đã thấy bố mẹ mình chờ sẵn.
'' Bố mẹ...'' anh nói
'' Về rồi à, con chắc chưa ăn cơm mẹ có để phần thức ăn đấy '' bà vui vẻ nói.
Bắc Hàn đáp '' Con quên không gọi điện về con với Lưu Ninh ăn tối rồi......để con bảo họ dọn ''
Mẹ anh vẻ mặt phấn khởi '' Chà chà...hai đứa như vậy thật khiến mẹ yên lòng đấy ''
Bố anh ở bên cạnh gật đầu đồng tình '' Lưu Ninh là một đứa bé tốt, con có vẻ cũng đã nhận ra được điều đó ''
Anh nhìn hai người đang ngồi kia cười hí hửng vẻ mặt chán chường '' Hai người thật phiền phức ''
'' Bắc Ly vẫn chưa về sao, hôm nay con bé không làm khó Lưu Ninh chứ '' bố anh chợt nhận ra.
'' Chị ấy nói có việc nên ở lại....chị có vẻ rất yêu thích cô ấy, biểu cảm cũng khác ngày thường ''
Mẹ anh cười tươi '' Vậy thì may rồi, con bé cũng không thấy khó xử ''
'' Vâng....lọt vào tầm mắt của Bắc Ly chắc hẳn không phải là người giả tạo '' anh nói thêm.
Lời nói của anh kéo cô ra khỏi cơn suy ngẫm, cô cười nhạt đáp '' Trông tôi giống người có nhiều suy nghĩ vậy sao ''
'' Trông cô như có thể nắm lấy được dễ dàng nhưng lại tan biến ngay tức khắc '' anh nói với giọng trầm ấm, thần sắc không đổi.
Lưu Ninh yên lặng nhìn vào sâu đôi mắt anh, cô nhẹ nhàng nói '' Tôi có thể hỏi sao anh lại muốn lấy người như tôi không, không nhan sắc, không có tài sản, không danh tiếng, không tài năng, vì lí do gì mà anh lại muốn lấy tôi. Đơn giản chỉ vì mẹ anh giục thôi sao....tôi nghĩ không đơn giản vậy..''
Bắc Hàn trầm ngâm một lát rồi cười trừ '' Đừng nói bản thân vô giá trị như thế...ai cũng có lấy giá trị đặc biệt cho riêng mình còn về việc chúng ta.....tôi cũng không biết cảm xúc của mình nữa chỉ là cô đem cho tôi một cảm giác thân thuộc và sự an tâm mà trước giờ tôi chưa cảm nhận được từ người con gái nào khác...một cảm giác nhẹ nhàng, dịu êm...''
Câu nói của anh xoa dịu tâm trạng cô rồi dần dần hòa một nhịp với trái tim đang đập trong cơ thể, nó như thể được ôm ấp, yêu thương vậy.
Lưu Ninh như gỡ đi được khúc mắc trong lòng, cô quyết định giãi bày lòng mình không muốn nhìn anh bị lừa dối thêm nữa '' Chắc hẳn anh cũng biết về những lời họ bàn tán ngoài kia về tôi, mẹ tôi cũng vì xấu hổ về ngoại hình của tôi mà không muốn dẫn tôi ra đường cũng như đi những bữa tiệc lớn nên dường như ít ai để ý đến sự hiện diện của tôi trong căn nhà ấy...tất cả chỉ có Lưu Yên. Họ muốn cuộc hôn nhân này ngoài mặt là vì tình nghĩa bạn thân của anh và bố tôi bên trong lại chỉ muốn hưởng phú quý từ nhà danh giá....Nếu anh không....thì có lẽ người ngồi đây với anh sẽ là Lưu Yên, họ sẽ không để đứa con gái vàng ngọc của mình phải chịu khổ cực '' cô cúi xuống cười khinh bỉ chính bản thân mình.
Anh một lần nữa nhìn vào ánh mắt mờ nhạt của Lưu Ninh thoáng cảm thấy thương cảm '' Một người què và một người bị xa lánh cùng trong hoàn cảnh, chúng ta chẳng phải rất hợp sao....'' anh phí cười.
Lưu Ninh bất ngờ ngước lên một lần nữa, trước mắt cô là ánh nhìn ấm áp của Bắc Hàn '' Què ư....còn chưa chắc có mãi mãi hay không mà họ đã vội kết luận, dù có ngồi xe lăn chẳng phải anh vẫn cao hơn họ à ''
Anh có chút ngỡ ngàng trước giờ người nói ra vào vốn rất nhiều, họ luôn nói rằng anh dù có tài năng nhưng tàn phế mãi mãi cũng không thể bằng được anh trai, họ cuối cùng là muốn nói đến anh chỉ là một người bỏ đi.
'' Chúng ta là đang cảm thông cho nỗi đau của nhau sao ''
'' Có khi họ cũng chỉ là nạn nhân của những lời bàn tán...người tổn thương lại muốn làm tổn thương người khác đây mà '' cô không nhìn anh nói.
Bắc Hàn thở dài '' Vốn lúc đầu tôi chỉ muốn làm mẹ yên lòng nhưng xem ra tôi không chọn sai người rồi ''
'' Tôi sẽ coi đó là một lời khen '' cô nhấc cốc lên nhấm một ngụm.
Kết thúc bữa ăn nhẹ nhàng, Bắc Hàn chở cô về đến nhà.
'' Cảm ơn anh ngày hôm nay '' cô cúi đầu.
Bắc Hàn hạ giọng '' Tôi mới là người cảm ơn mới đúng, mong chúng ta sớm gặp lại. Thời tiết thay đổi nhiều cô nhớ giữ ấm cơ thể ''
Lưu Ninh cúi đầu lần nữa rồi xoay người bước vào nhà.
Bắc Hàn dõi theo bóng hình cô bước đi dần xa rồi mới an tâm tời đi.
Vừa vào đến cửa cô đã nghe được tiếng nói vui mừng, phấn khởi của mẹ và Lưu Yên.
Đập vào mắt cô là hình ảnh Lưu Yên và mẹ đang thử những bộ trang sức mà Bắc Hàn gửi về.
Bố cô nhấp ngụm trà lãnh đạm nói '' Về rồi đấy à, không biết mày quyến rũ Bắc Hàn kiểu gì mà mang được từng này trang sức về cũng coi như là được việc ''
'' Mãi mới làm được một việc cho ra hồn '' mẹ cô xen lời nhìn Lưu Yên trìu mến nói '' Cái này hợp với con hơn này ''
Lưu Yên lơ đi sự hiện diện của Lưu Ninh thản nhiên đeo bộ trang sức đắt tiền lên người.
Cô thấy vậy lên tiếng '' Đây là đồ Bắc Hàn mua tặng cho ngày cưới sắp tới mẹ và em lấy thế này anh ấy biết được cũng không hay '' cô đưa tay cầm lên một bộ trang sức.
Mẹ cô ngay lập tức giật lấy nó từ tay cô '' Có mỗi mấy hộp, cho mẹ với em dùng thì đã có sao hay lại định dở cái trò sắp làm dâu nhà họ rồi lên định lên mặt đây ''
Lưu Ninh thở dài cô cầm đi một bộ bước nhanh lên tầng, đi được một nửa cầu thang cô không nỡ vẫn quay xuống nhìn những bộ trang sức còn lại với vẻ nuối tiếc. Anh đã tặng chúng cho cô vậy mà cô còn không có quyền được đeo chúng.
Bắc Hàn về tới nhà đã thấy bố mẹ mình chờ sẵn.
'' Bố mẹ...'' anh nói
'' Về rồi à, con chắc chưa ăn cơm mẹ có để phần thức ăn đấy '' bà vui vẻ nói.
Bắc Hàn đáp '' Con quên không gọi điện về con với Lưu Ninh ăn tối rồi......để con bảo họ dọn ''
Mẹ anh vẻ mặt phấn khởi '' Chà chà...hai đứa như vậy thật khiến mẹ yên lòng đấy ''
Bố anh ở bên cạnh gật đầu đồng tình '' Lưu Ninh là một đứa bé tốt, con có vẻ cũng đã nhận ra được điều đó ''
Anh nhìn hai người đang ngồi kia cười hí hửng vẻ mặt chán chường '' Hai người thật phiền phức ''
'' Bắc Ly vẫn chưa về sao, hôm nay con bé không làm khó Lưu Ninh chứ '' bố anh chợt nhận ra.
'' Chị ấy nói có việc nên ở lại....chị có vẻ rất yêu thích cô ấy, biểu cảm cũng khác ngày thường ''
Mẹ anh cười tươi '' Vậy thì may rồi, con bé cũng không thấy khó xử ''
'' Vâng....lọt vào tầm mắt của Bắc Ly chắc hẳn không phải là người giả tạo '' anh nói thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.