Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 50: Ân cần chăm sóc
Chuột Mèo
01/03/2024
Thấy hắn ân cần chăm sóc, lại thêm bà quản gia khi nãy gọi cô là thiếu phu nhân nên dừng như cô cũng nới lỏng cảnh giác hơn. Tiếp nhận từng thìa cháo mà hắn đưa tới. Cô ăn rất ngon, chẳng mấy chốc đã vơi hơn phân nữa.
- Tôi không ăn nữa, no rồi.
Khi đã cảm thấy khá no, cô lên tiếng nói với hắn.
- Được, vậy không ăn nữa, em uống thuốc rồi nghỉ ngơi chút đi. Anh ra ngoài mọi chút. Ngoan.
Hắn nói rồi đặt lòng cháo xuống bàn rồi đưa tay với lấy ly nước bên cạnh cô cùng vài viên thuốc đã được đặt ở đấy đưa tới cho cô. Trước khi đi không quên đưa tay vuốt nhẹ đầu cô một cái rồi mới yên tâm ra ngoài.
Vừa ra tới nơi, hán liền nhấc máy lên gọi cho trợ lí. Giọng nói không còn sự ấm áp khi nãy nữa mà thay vào đó là sự lạnh lẽo chết người.
- Chuyện thế nào rồi?.
Đầu dây bên kia, ki bắt máy xong cũng không vòng vo mà trả lời ngay.
- Đã tìm được tên gây ra tai nạn cho thiếu phu nhân, hắn là một tử tù. Được người ta đưa ra từ trại giam, sau khi gây tai nạn thì đang muốn tự sát. Nhưng người của chúng ta may mắn tới kịp trước khi hắn tự sát ạ. Hiện đang được chúng tôi bắt giữ. Người muốn như thế nào ạ.
- Cứ để hắn sống thêm vài ngày, điều tra thêm kẻ đứng sau là ai, tôi muốn tự tay giải quyết.
Hắn lạnh lùng nói thêm.
- Vâng.
Đầu giây bên kia sau khi nhận lệnh liền không nói hai lời mà ngắt máy ngay rồi tiếp tục vào điều tra. Hắn sau khi gọi điện xong, quay lại phía phòng bệnh của cô. Vừa bước vào đã không thấy cô đâu, hắn hốt hoảng mà đi tìm.
Khi đi tới nhà vệ sinh thấy bên trong có ánh đèn hắn mới ngừng lo lắng hơn chút. Đưa tay gõ gõ nhẹ cửa phòng, hắn nhẹ giọng gọi.
- Uyển Nhi em ở bên trong sao?. Có cần anh giúp gì không?.
Vừa hỏi xong thì cánh cửa phòng vệ sinh cũng được mở ra. Cô vừa bước ra khỏi cửa hắn đã bước vọi lại rồi ôm cô vào lòng miệng thủ thỉ vào tai cô.
- Lần sau muốn đi đâu bảo anh giúp em, em còn chưa khỏe tự đi rất nguy hiểm, biết chưa.
- Biết rồi, tại anh lâu quá. Mà tôi buồn vệ sinh nên mới tự đi thôi.
Cô hơi nhíu mày rồi nói với hắn.
Nghe được câu nói của cô, hắn nở nụ cười chìu mến, đưa tay bồng cô về phía giường rồi đặt cô nằm xuống.
- Cũng khá muốn rồi em nghỉ ngơi đi, tôi đi vào thay đồ rồi ra.
Hắn cúi người hôn nhẹ lên môi cô rồi bước về phía tủ mà lấy ra một bộ đồ ngủ dài tay ở nhà, cũng may lúc bảo quản gia mang đồ ăn tới cũng dặn bà mang thêm cho hắn vài bộ đồ để tiện thay chứ nếu không hôm nay hắn ở dơ mất.
Sau mười phút hắn cũng đã xong, bước ra đến ngoài đã thấy cô ngủ rồi. Nhẹ nhàng tiến tới tắt đi vài bóng điện để căn phòng đỡ sáng, hắn tiến về phía ghế rồi ngồi xuống lấy ipad ra làm việc. Ngồi chưa được lâu thù quản gia cũng quay trở lại, trên tay bà mang theo một giỏ hoa quả và một vài đồ dùng cần thiết.
Bước vào thấy cô đã ngủ, bà cũng lại thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chào hắn bước ra ngoài. Ra đến cửa bà hông quên quay lại chụp một tấm hình rồi gửi cho ông bà Mộ Dung. Xong rồi bà cũng cất bước ra về.
Đêm dần xuống, hắn vẫn ngồi đấy làm việc, thấy cô cựa người thì vội đưa mắt để ý. Khi xác định cô không tỉnh giấc thì lại bắt đầu vào công việc.
Hai giờ sáng, hắn vẫn ngồi đấy, lúc này đây cô khẽ mở mắt. Thấy hắn vẫn còn ngồi đấy làm việc, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã về khuya lại đưa mắt về phía đồng hồ treo tường, cô cất tiếng hỏi.
- Anh… Không đi ngủ sao, trờ khuya lắm rồi?.
- Tôi không ăn nữa, no rồi.
Khi đã cảm thấy khá no, cô lên tiếng nói với hắn.
- Được, vậy không ăn nữa, em uống thuốc rồi nghỉ ngơi chút đi. Anh ra ngoài mọi chút. Ngoan.
Hắn nói rồi đặt lòng cháo xuống bàn rồi đưa tay với lấy ly nước bên cạnh cô cùng vài viên thuốc đã được đặt ở đấy đưa tới cho cô. Trước khi đi không quên đưa tay vuốt nhẹ đầu cô một cái rồi mới yên tâm ra ngoài.
Vừa ra tới nơi, hán liền nhấc máy lên gọi cho trợ lí. Giọng nói không còn sự ấm áp khi nãy nữa mà thay vào đó là sự lạnh lẽo chết người.
- Chuyện thế nào rồi?.
Đầu dây bên kia, ki bắt máy xong cũng không vòng vo mà trả lời ngay.
- Đã tìm được tên gây ra tai nạn cho thiếu phu nhân, hắn là một tử tù. Được người ta đưa ra từ trại giam, sau khi gây tai nạn thì đang muốn tự sát. Nhưng người của chúng ta may mắn tới kịp trước khi hắn tự sát ạ. Hiện đang được chúng tôi bắt giữ. Người muốn như thế nào ạ.
- Cứ để hắn sống thêm vài ngày, điều tra thêm kẻ đứng sau là ai, tôi muốn tự tay giải quyết.
Hắn lạnh lùng nói thêm.
- Vâng.
Đầu giây bên kia sau khi nhận lệnh liền không nói hai lời mà ngắt máy ngay rồi tiếp tục vào điều tra. Hắn sau khi gọi điện xong, quay lại phía phòng bệnh của cô. Vừa bước vào đã không thấy cô đâu, hắn hốt hoảng mà đi tìm.
Khi đi tới nhà vệ sinh thấy bên trong có ánh đèn hắn mới ngừng lo lắng hơn chút. Đưa tay gõ gõ nhẹ cửa phòng, hắn nhẹ giọng gọi.
- Uyển Nhi em ở bên trong sao?. Có cần anh giúp gì không?.
Vừa hỏi xong thì cánh cửa phòng vệ sinh cũng được mở ra. Cô vừa bước ra khỏi cửa hắn đã bước vọi lại rồi ôm cô vào lòng miệng thủ thỉ vào tai cô.
- Lần sau muốn đi đâu bảo anh giúp em, em còn chưa khỏe tự đi rất nguy hiểm, biết chưa.
- Biết rồi, tại anh lâu quá. Mà tôi buồn vệ sinh nên mới tự đi thôi.
Cô hơi nhíu mày rồi nói với hắn.
Nghe được câu nói của cô, hắn nở nụ cười chìu mến, đưa tay bồng cô về phía giường rồi đặt cô nằm xuống.
- Cũng khá muốn rồi em nghỉ ngơi đi, tôi đi vào thay đồ rồi ra.
Hắn cúi người hôn nhẹ lên môi cô rồi bước về phía tủ mà lấy ra một bộ đồ ngủ dài tay ở nhà, cũng may lúc bảo quản gia mang đồ ăn tới cũng dặn bà mang thêm cho hắn vài bộ đồ để tiện thay chứ nếu không hôm nay hắn ở dơ mất.
Sau mười phút hắn cũng đã xong, bước ra đến ngoài đã thấy cô ngủ rồi. Nhẹ nhàng tiến tới tắt đi vài bóng điện để căn phòng đỡ sáng, hắn tiến về phía ghế rồi ngồi xuống lấy ipad ra làm việc. Ngồi chưa được lâu thù quản gia cũng quay trở lại, trên tay bà mang theo một giỏ hoa quả và một vài đồ dùng cần thiết.
Bước vào thấy cô đã ngủ, bà cũng lại thu dọn đồ đạc trên bàn rồi chào hắn bước ra ngoài. Ra đến cửa bà hông quên quay lại chụp một tấm hình rồi gửi cho ông bà Mộ Dung. Xong rồi bà cũng cất bước ra về.
Đêm dần xuống, hắn vẫn ngồi đấy làm việc, thấy cô cựa người thì vội đưa mắt để ý. Khi xác định cô không tỉnh giấc thì lại bắt đầu vào công việc.
Hai giờ sáng, hắn vẫn ngồi đấy, lúc này đây cô khẽ mở mắt. Thấy hắn vẫn còn ngồi đấy làm việc, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã về khuya lại đưa mắt về phía đồng hồ treo tường, cô cất tiếng hỏi.
- Anh… Không đi ngủ sao, trờ khuya lắm rồi?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.