Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 51: Tìm ra hung thủ
Chuột Mèo
01/03/2024
Hắn nghe cô hỏi thì cũng tạm dừng công việc mà nhìn cô mỉm cười rồi đáp.
- Em cứ ngủ đi, xíu anh sẽ ngủ.
Nói xong hắn lại cúi xuống tiếp tục nhìn vào màn hình ipad. Thấy đêm đã khuya, lòng cô cũng có chút gì lo lắng, không muốn hắn quá mệt liền lên tiếng.
- Anh lên đây ngủ đi, giường cũng rộng vẫn có thể ngủ hai người. Xồn việc có bận thì cũng để ngày mai, giữ sức khỏe đã.
Nói xong cô liền quay mặt vào trong, không hiểu sao hai má cô lại đỏ lên khiến cô rất ngượng ngùng. Không phải hắn nói hai người là vợ chồng sao, tại sao khi mở lời bảo hắn lên giường ngủ mà mặt cô lại đỏ lên như vậy.
Khi nghe cô nói hắn cũng dừng động tác đánh máy của mình, nhìn về phía cô đang quay mặt đi mà không tự chủ được lại cười, hắn buông ipad trong tay xuống rồi cũng leo lên giường ôm cô vào lòng nói.
- Được, anh nghe em.
___________.
Sáng hôm sau, khi cả hai đang trong giấc ngủ, điện thoại hắn reo lên, vội vàng tỉnh giấc. Nhẹ nhàng mang theo điện thoại bước ra khỏi phòng đi đến phía cuối hành lang rồi ấn nghe máy.
- Tìm được chưa?.
Đầu dây bên kia sau khi đã được kết nối thì không nhiều lời mà lên tiếng báo cáo cho hắn biết.
- Dạ boss, đã truy ra tung tích của kẻ đứng sau. Là Khương An Ngọc, cô ta dựa vào thế lực của nhà họ Khương đã trốn thoát ra nước ngoài rồi ạ. Chúng tôi đang phát động người tìm khắp khu vực nước ngoài. Không lâu nữa sẽ có tin tức.
Người đàn ông khi nghe được trợ lý báo cáo thì gương mặt trở nên đen ngòm. Hắn thật không ngờ ả đàn bà kia gan lại lớn đến như vậy, giám ra tay với cả người của hắn ngay trước mặt hắn rồi bỏ trốn. Cô ta nghĩ hắn không làm gì được cô hay sao, thật quá ngây thơ.
Sau khi nghe điện thoại xong, hắn vẫn đứng đấy, hay tay để trong túi quần mà nhìn ra phía xa xa. Mi tâm nhíu chặt, trông hắn bây giờ rất đáng sợ, một vài người đi ngang qua bị hơi thở lạnh lẽo của hắn tản ra làm cho rét run.
Người đàn ông một tay để trong túi quần một tay cầm điếu thuốc liên tục nhả khói. Đến khi nghe thấy phía sau có tiếng ho khan, cùng giọng nói yếu ớt, hắn mới sực tỉnh mà quay đầu.
- Mới sáng sớm sao anh lại đứng đây, lại còn hút thuốc?.
Hắn vội dập tắt đầu thuốc lá trên tay rồi vứt vào sọt rác phía bên cạnh, tiến dần lại phía cô đang cố gắng chống cây nước truyền dịch bước từng bước về phía hắn, miệng hơi mỉm cười mà nói.
- Sao em lại ra đây, không ngủ thêm chút nữa đi.
- Trời cũng sáng rồi, với lại qua tôi ngủ khá nhiều nên hôm nay muốn ra ngoài chút cho dễ chịu.
Cô được hắn dìu mà tiến dần về phía cửa sổ của hàng lang. Nhìn ra bên ngoài thấy ánh sáng ấm áp, cô lại tiếp tục lên tiếng.
- Anh có để đưa tôi ra ngoài khuôn viên của bệnh viện để tắm nắng không?.
- Được. Em chờ chút.
Hắn nhìn cô rồi nói nhẹ nhàng, sau đó quay vào phía trong phòng mang ra một chiếc xe lăn, sau đó dìu cô ngồi xuống rồi đẩy xe đưa cô ra ngoài khuôn viên tắm nắng mai.
Hắn nghe nói ánh nắng sáng sớm rất tốt cho người bệnh, vậy mà vì chuyện của hung thủ mà khiến hắn có chút phân tâm. Phải đợi đến khi cô tự mình bước ra nhắc nhở thì hắn mới nhớ ra, thật đáng trách mà.
Vừa ra đến cửa lớn của tầng trệt, ánh nắng buổi sáng đã len lỏi chiếu vào bên trong, thật ấm áp. Cô nhẹ nhàng nhắm hờ mắt lại, gương mặt hơi ngước lên để cố đón nhật thật nhiều ánh sáng.
- Em cứ ngủ đi, xíu anh sẽ ngủ.
Nói xong hắn lại cúi xuống tiếp tục nhìn vào màn hình ipad. Thấy đêm đã khuya, lòng cô cũng có chút gì lo lắng, không muốn hắn quá mệt liền lên tiếng.
- Anh lên đây ngủ đi, giường cũng rộng vẫn có thể ngủ hai người. Xồn việc có bận thì cũng để ngày mai, giữ sức khỏe đã.
Nói xong cô liền quay mặt vào trong, không hiểu sao hai má cô lại đỏ lên khiến cô rất ngượng ngùng. Không phải hắn nói hai người là vợ chồng sao, tại sao khi mở lời bảo hắn lên giường ngủ mà mặt cô lại đỏ lên như vậy.
Khi nghe cô nói hắn cũng dừng động tác đánh máy của mình, nhìn về phía cô đang quay mặt đi mà không tự chủ được lại cười, hắn buông ipad trong tay xuống rồi cũng leo lên giường ôm cô vào lòng nói.
- Được, anh nghe em.
___________.
Sáng hôm sau, khi cả hai đang trong giấc ngủ, điện thoại hắn reo lên, vội vàng tỉnh giấc. Nhẹ nhàng mang theo điện thoại bước ra khỏi phòng đi đến phía cuối hành lang rồi ấn nghe máy.
- Tìm được chưa?.
Đầu dây bên kia sau khi đã được kết nối thì không nhiều lời mà lên tiếng báo cáo cho hắn biết.
- Dạ boss, đã truy ra tung tích của kẻ đứng sau. Là Khương An Ngọc, cô ta dựa vào thế lực của nhà họ Khương đã trốn thoát ra nước ngoài rồi ạ. Chúng tôi đang phát động người tìm khắp khu vực nước ngoài. Không lâu nữa sẽ có tin tức.
Người đàn ông khi nghe được trợ lý báo cáo thì gương mặt trở nên đen ngòm. Hắn thật không ngờ ả đàn bà kia gan lại lớn đến như vậy, giám ra tay với cả người của hắn ngay trước mặt hắn rồi bỏ trốn. Cô ta nghĩ hắn không làm gì được cô hay sao, thật quá ngây thơ.
Sau khi nghe điện thoại xong, hắn vẫn đứng đấy, hay tay để trong túi quần mà nhìn ra phía xa xa. Mi tâm nhíu chặt, trông hắn bây giờ rất đáng sợ, một vài người đi ngang qua bị hơi thở lạnh lẽo của hắn tản ra làm cho rét run.
Người đàn ông một tay để trong túi quần một tay cầm điếu thuốc liên tục nhả khói. Đến khi nghe thấy phía sau có tiếng ho khan, cùng giọng nói yếu ớt, hắn mới sực tỉnh mà quay đầu.
- Mới sáng sớm sao anh lại đứng đây, lại còn hút thuốc?.
Hắn vội dập tắt đầu thuốc lá trên tay rồi vứt vào sọt rác phía bên cạnh, tiến dần lại phía cô đang cố gắng chống cây nước truyền dịch bước từng bước về phía hắn, miệng hơi mỉm cười mà nói.
- Sao em lại ra đây, không ngủ thêm chút nữa đi.
- Trời cũng sáng rồi, với lại qua tôi ngủ khá nhiều nên hôm nay muốn ra ngoài chút cho dễ chịu.
Cô được hắn dìu mà tiến dần về phía cửa sổ của hàng lang. Nhìn ra bên ngoài thấy ánh sáng ấm áp, cô lại tiếp tục lên tiếng.
- Anh có để đưa tôi ra ngoài khuôn viên của bệnh viện để tắm nắng không?.
- Được. Em chờ chút.
Hắn nhìn cô rồi nói nhẹ nhàng, sau đó quay vào phía trong phòng mang ra một chiếc xe lăn, sau đó dìu cô ngồi xuống rồi đẩy xe đưa cô ra ngoài khuôn viên tắm nắng mai.
Hắn nghe nói ánh nắng sáng sớm rất tốt cho người bệnh, vậy mà vì chuyện của hung thủ mà khiến hắn có chút phân tâm. Phải đợi đến khi cô tự mình bước ra nhắc nhở thì hắn mới nhớ ra, thật đáng trách mà.
Vừa ra đến cửa lớn của tầng trệt, ánh nắng buổi sáng đã len lỏi chiếu vào bên trong, thật ấm áp. Cô nhẹ nhàng nhắm hờ mắt lại, gương mặt hơi ngước lên để cố đón nhật thật nhiều ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.