Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 161: Sao hai anh vào nhà tôi
Chuột Mèo
07/05/2024
Trợ lý Vương thấy vậy vội vàng chạy đi.
Phía bên trong nhà, hai đứa trẻ bị một màn này dọa cho hoảng sợ. Sau khi không xong nghe con misa sủa nữa, cả hai mới dám rón rén lại cửa sổ kính để nhìn ra ngoài.
Hai cái đầu nhỏ nhấp nhô nhìn ra, mắt mở to khi thấy hắn và trợ lý của mình đang ở đấy.
Vừa lúc này đây, từ bên ngoài cổng, ánh sáng đèn xe chiếu vào phản chiếu hình bóng hai người đàn ông ra phía sau.
Thấy xe cô về, hắn ngơ tại chỗ.
- Không phải cô ấy nên ở nhà rồi sao. Sao giờ này mới về.
Hắn quay qua trợ lý hỏi nhỏ.
- Sếp, quên báo anh. Hôm nay cô Cung ở lại xử lý công việc. Chắc giờ này cô ấy mới về. Chúng ta phải làm sao đây.
Anh gãi gãi đầu mà nói với hắn.
Hắn bất mãn, định đưa tay lên ký đầu trợ lý thì người trên xe cũng bước xuống.
- Hai anh làm gì ở đây?
- Chúng tôi…
Cả hai cùng ấm úng.
- Hai người vào bằng cách nào. Cửa cổng đã khóa…
- Thiếu phu nhân, cô đừng trách tôi. Là…là do ngài ấy, một mực muốn trèo vào.
- Trèo…? Hai anh trèo tường à?
- Hì…
Cả hai đứng tại chỗ đưa tay gãi gãi sau gáy, hắn đành lên tiếng.
- Anh chỉ là…muốn tới thăm con. Sợ em không đồng ý nên…
- Nên hai anh trèo tường vào sao.
Cô cắt ngang lời hắn nói.
Hai đứa nhỏ ở trong nhà nhìn ra thấy cô đang đứng đấy thì chạy nhanh ra hô to.
- Mẹ…
Cả hai nhào vào ôm chầm lấy cô.
- Hai đứa ở nhà có ngoan không?
Cô khẽ dịu giọng là hỏi hai con.
- Dạ có ạ. Nhưng khi nãy con misa sủa nhiều khiến chúng con sợ quá.
Bảo An nũng nịu nói với cô.
Cô không nói gì, ánh mắt đánh về phía hai người đàn ông kia.
Cả hai đứa nhỏ như hiểu cũng quay lại nhìn hai kẻ phía sau.
- Sao người tới đây?
Bảo Khôi nghiêng đầu hỏi hắn.
- Ta…ta tới thăm hai đứa. Mà bị con misa dí theo nên…
Hắn vừa nói vừa lúng túng nhìn xuống mũi giày.
Hai đứa nhỏ nghe hắn nói mà mắt chữ O miệng chữ A. Bảo An ngây thơ hỏi.
- Người sợ chó.?
- Ta chỉ có chút chút thôi.
Hắn đưa tay lên làm động tác nhỏ.
Cô nhìn đồng hồ trên tay, khẽ nhíu mày mìn hắn nói. harry potter fanfic
- Anh biết bây giờ là mấy giờ không? Nhà chỉ có hai đứa trẻ, anh làm trò trèo tường như vậy không sợ hai đứa nó sẽ hoảng sao.
- Tại anh sợ nếu hỏi em, em sẽ không cho anh gặp chúng. Nên mới làm ra trò này.
- Thôi vào nhà ngồi đi.
Nói xong, cô cùng hai con bước vào trong nhà.
Hắn ở phía sau cũng cất bước đi theo. Miệng thầm cười không ngớt.
Vào đến trong phòng khách, hắn và trợ lý ngồi ngoan ngoãn trên sofa phòng khách. Đối diện là hai đứa nhỏ.
Cô đi vào trong bếp, pha cho cả hai mỗi người một ly cafe.
- Của hai anh.
- Cảm ơn em.
- Lần sau nếu muốn gặp chúng cứ nói trước với tôi. Dù sao anh cũng là cha chúng, tôi không có quyền cấm anh thăm con. Nên lần sau đứng làm hành động đấy nữa.
- Được, anh biết rồi.
Hắn cười tươi nói với cô.
- Vậy hai anh ở đây chơi cùng chúng đi. Tôi đi tắm rửa thay đồ đây.
Nói xong cô đứng dậy và dời đi lập tức.
Hôm nay, công việc tồn động quá nhiều khiến cô rất mệt. Giờ cô chỉ muốn ngâm mình trong nước để thư giản mà thôi.
- Ừm. Em đi đi, anh sẽ chơi cùng với chúng.
Nhìn cô mệt mỏi, hắn cũng không giám hỏi nhiều. Lập tức đồng ý với cô.
Nhìn cô bước về phía cầu thang, bóng dáng dần khuất nơi cầu thang thì mới thôi. Quay lại phía bọn trẻ, hắn nói với trợ lý.
- Cậu ra xe lấy đồ vào đi.
- Vâng. Chờ tôi chút.
Hai đứa trẻ nghe hắn nói thì tò mò hỏi.
- Người mua gì cho chúng con à.
Phía bên trong nhà, hai đứa trẻ bị một màn này dọa cho hoảng sợ. Sau khi không xong nghe con misa sủa nữa, cả hai mới dám rón rén lại cửa sổ kính để nhìn ra ngoài.
Hai cái đầu nhỏ nhấp nhô nhìn ra, mắt mở to khi thấy hắn và trợ lý của mình đang ở đấy.
Vừa lúc này đây, từ bên ngoài cổng, ánh sáng đèn xe chiếu vào phản chiếu hình bóng hai người đàn ông ra phía sau.
Thấy xe cô về, hắn ngơ tại chỗ.
- Không phải cô ấy nên ở nhà rồi sao. Sao giờ này mới về.
Hắn quay qua trợ lý hỏi nhỏ.
- Sếp, quên báo anh. Hôm nay cô Cung ở lại xử lý công việc. Chắc giờ này cô ấy mới về. Chúng ta phải làm sao đây.
Anh gãi gãi đầu mà nói với hắn.
Hắn bất mãn, định đưa tay lên ký đầu trợ lý thì người trên xe cũng bước xuống.
- Hai anh làm gì ở đây?
- Chúng tôi…
Cả hai cùng ấm úng.
- Hai người vào bằng cách nào. Cửa cổng đã khóa…
- Thiếu phu nhân, cô đừng trách tôi. Là…là do ngài ấy, một mực muốn trèo vào.
- Trèo…? Hai anh trèo tường à?
- Hì…
Cả hai đứng tại chỗ đưa tay gãi gãi sau gáy, hắn đành lên tiếng.
- Anh chỉ là…muốn tới thăm con. Sợ em không đồng ý nên…
- Nên hai anh trèo tường vào sao.
Cô cắt ngang lời hắn nói.
Hai đứa nhỏ ở trong nhà nhìn ra thấy cô đang đứng đấy thì chạy nhanh ra hô to.
- Mẹ…
Cả hai nhào vào ôm chầm lấy cô.
- Hai đứa ở nhà có ngoan không?
Cô khẽ dịu giọng là hỏi hai con.
- Dạ có ạ. Nhưng khi nãy con misa sủa nhiều khiến chúng con sợ quá.
Bảo An nũng nịu nói với cô.
Cô không nói gì, ánh mắt đánh về phía hai người đàn ông kia.
Cả hai đứa nhỏ như hiểu cũng quay lại nhìn hai kẻ phía sau.
- Sao người tới đây?
Bảo Khôi nghiêng đầu hỏi hắn.
- Ta…ta tới thăm hai đứa. Mà bị con misa dí theo nên…
Hắn vừa nói vừa lúng túng nhìn xuống mũi giày.
Hai đứa nhỏ nghe hắn nói mà mắt chữ O miệng chữ A. Bảo An ngây thơ hỏi.
- Người sợ chó.?
- Ta chỉ có chút chút thôi.
Hắn đưa tay lên làm động tác nhỏ.
Cô nhìn đồng hồ trên tay, khẽ nhíu mày mìn hắn nói. harry potter fanfic
- Anh biết bây giờ là mấy giờ không? Nhà chỉ có hai đứa trẻ, anh làm trò trèo tường như vậy không sợ hai đứa nó sẽ hoảng sao.
- Tại anh sợ nếu hỏi em, em sẽ không cho anh gặp chúng. Nên mới làm ra trò này.
- Thôi vào nhà ngồi đi.
Nói xong, cô cùng hai con bước vào trong nhà.
Hắn ở phía sau cũng cất bước đi theo. Miệng thầm cười không ngớt.
Vào đến trong phòng khách, hắn và trợ lý ngồi ngoan ngoãn trên sofa phòng khách. Đối diện là hai đứa nhỏ.
Cô đi vào trong bếp, pha cho cả hai mỗi người một ly cafe.
- Của hai anh.
- Cảm ơn em.
- Lần sau nếu muốn gặp chúng cứ nói trước với tôi. Dù sao anh cũng là cha chúng, tôi không có quyền cấm anh thăm con. Nên lần sau đứng làm hành động đấy nữa.
- Được, anh biết rồi.
Hắn cười tươi nói với cô.
- Vậy hai anh ở đây chơi cùng chúng đi. Tôi đi tắm rửa thay đồ đây.
Nói xong cô đứng dậy và dời đi lập tức.
Hôm nay, công việc tồn động quá nhiều khiến cô rất mệt. Giờ cô chỉ muốn ngâm mình trong nước để thư giản mà thôi.
- Ừm. Em đi đi, anh sẽ chơi cùng với chúng.
Nhìn cô mệt mỏi, hắn cũng không giám hỏi nhiều. Lập tức đồng ý với cô.
Nhìn cô bước về phía cầu thang, bóng dáng dần khuất nơi cầu thang thì mới thôi. Quay lại phía bọn trẻ, hắn nói với trợ lý.
- Cậu ra xe lấy đồ vào đi.
- Vâng. Chờ tôi chút.
Hai đứa trẻ nghe hắn nói thì tò mò hỏi.
- Người mua gì cho chúng con à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.