Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 160: Trèo tường
Chuột Mèo
06/05/2024
Bảo Khôi ôm lấy em gái trong lòng, hai đứa nhóc sợ đến xanh mặt khi bên ngoài tiếng chó vẫn sủa đều đặn và ngày một nhiều.
_______.
Phía bên ngoài. Hai thân ảnh với bộ tây trang đen đang ở trước cửa nhà cô mà ngó nghiêng vào bên trong.
Một trong số hai người nhìn người con lại mà đến cạn lời.
- Boss, anh làm như vậy thật không nên đâu. Đường đường là tổng tài cao cao tại thượng như anh lại rình mò nhà người ta như vậy thật mất mặt quá đi.
- Cậu biết cái gì. Tôi chỉ muốn vào chơi với con. Nhưng sợ cô ấy không đồng ý.
Vừa nói hắn vừa đi quanh bước tường nhà cô.
Đến một đoạn tường khá thấp, hắn lên tiếng.
- Này, cậu lại đây giúp tôi một chút.
- Sao vậy boss, không lẽ anh định.
Trợ lý Vương tiến lại chỗ hắn, mắt nhìn theo hướng hắn đang nhìn mà ái ngại.
- Anh đừng đùa chứ. Nhà cô Cung có chó đấy. Anh không sợ nó cắn à.
Nghe trợ lý nhắc đến cho thì hắn hoảng. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
- Không sao, giờ này chắc con chó đấy cũng được xích rồi. Cậu không thấy nãy giờ chỉ nghe tiếng nó suầ không thấy nó đâu sao. Nhanh lại đây giúp tôi.
- Đấy là ngài tự chọn đấy nhé, xảy ra chuyện gì đừng trách tôi.
Nói rồi, anh tiến lại chỗ hắn. Khẽ khom lưng để hắn đứng lên mà trèo vào.
Vừa lên được bức tường. Hắn ước lượng đồ cao của bức tường rồi nhanh chóng nhảy vào trong. Theo phía sau hắn là trợ lý Vương cũng đã nhảy vào.
Con chó thấy hai kẻ áo đen vọt tường nhảy vào thì càng hung dữ hơn. Tiếng sủa ngày càng lớn. Nghĩ là kẻ trộm, nó càng sủa càng giật mạnh chiếc dây xích.
Hai con người vừa nhảy vào kia thì vui mừng khi thấy con cho đã xích. Hắn tự hào nói.
- Đấy cậu thấy chưa. Tôi đã nói là nó bị xích rồi. Bây giờ có thể vào chơi cùng hai đứa nhỏ rồi.
Nói là làm ngay, hắn thong dong mà bước qua con chó để đi đến của chính.
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa. Bên tai đã nghe thấy tiếng chó ngày càng gần.
“Gâu…gâu…gâu”.
Khi quay lại thì con chó đã đứng dưới sân cỏ mà sủa vào.
Hắn thấy chó thì hốt hoảng cong chân mà chạy. Chú chó thấy hắn chạy thì cũng đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa sủa lớn.
- Này, đừng chạy theo tao. Này.
Hắn vừa chạy vừa quay lại phía sau quát chú chó.
Trợ lý Vương vẫn đứng đấy nhìn cảnh một người phía trước, một chó phái sau chạy vòng quanh mà ôm bụng cười không nhặt được miệng.
- Haha. Boss, tôi không ngờ anh lại sợ chó đấy.
Hắn thấy anh cười mình thì quay lại nói lớn.
- Cậu giám cười tôi. Được lắm. Chờ đấy. Ái…đừng chạy theo tao nữa.
Và cứ thế người chạy trước, chó chạy sau. Chạy vòng quanh sân nhà cô.
Không biết qua bao lâu. Đến khi hắn cạn hơi, không còn sức để chạy thì bắt đầu hổn hển.
- Cậu…cậu nhanh…giúp tôi… Đuổi con chó đi…nào…tôi không chạy nổi nữa rồi.
Với câu nói ngắt quãng kia, khiến Vương Khang nghe không rõ nên đã hỏi lại.
- Hả…ngài bảo tôi làm gì cơ.
- Tôi bảo anh cho con có đừng đuổi theo tôi nữa.
Hắn bực mình mà quát lớn.
- À…à…
Nói xong trợ lý Vương nhanh chân chạy lại phía chuồng chó rồi lấy ra một khúc xương mà ném về phía con misa.
Chú chó thấy khúc xương liền dừng lại cuộc đuổi bắt mà tiến tới gặm lại cục xương.
Hắn thấy một màn này thì há hốc miệng.
- Hả. Chỉ đơn giản như vậy thôi sao.
Hắn ngây ngô hỏi anh.
Nhìn trên mặt hắn đầy mồ hôi mên anh cũng không chọc ghẹo hắn nữa mà vội nói.
- Vâng. Chỉ vậy thôi ạ…
- Vậy tại sao cậu không nói sớm hả.
Hắn tiến nhanh lại phía anh mà xăn tay áo.
- Tại…tại người không hỏi. Chưa gì đã chạy rồi nên tôi cũng muốn cho ngài vẫn động chút xíu.
_______.
Phía bên ngoài. Hai thân ảnh với bộ tây trang đen đang ở trước cửa nhà cô mà ngó nghiêng vào bên trong.
Một trong số hai người nhìn người con lại mà đến cạn lời.
- Boss, anh làm như vậy thật không nên đâu. Đường đường là tổng tài cao cao tại thượng như anh lại rình mò nhà người ta như vậy thật mất mặt quá đi.
- Cậu biết cái gì. Tôi chỉ muốn vào chơi với con. Nhưng sợ cô ấy không đồng ý.
Vừa nói hắn vừa đi quanh bước tường nhà cô.
Đến một đoạn tường khá thấp, hắn lên tiếng.
- Này, cậu lại đây giúp tôi một chút.
- Sao vậy boss, không lẽ anh định.
Trợ lý Vương tiến lại chỗ hắn, mắt nhìn theo hướng hắn đang nhìn mà ái ngại.
- Anh đừng đùa chứ. Nhà cô Cung có chó đấy. Anh không sợ nó cắn à.
Nghe trợ lý nhắc đến cho thì hắn hoảng. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
- Không sao, giờ này chắc con chó đấy cũng được xích rồi. Cậu không thấy nãy giờ chỉ nghe tiếng nó suầ không thấy nó đâu sao. Nhanh lại đây giúp tôi.
- Đấy là ngài tự chọn đấy nhé, xảy ra chuyện gì đừng trách tôi.
Nói rồi, anh tiến lại chỗ hắn. Khẽ khom lưng để hắn đứng lên mà trèo vào.
Vừa lên được bức tường. Hắn ước lượng đồ cao của bức tường rồi nhanh chóng nhảy vào trong. Theo phía sau hắn là trợ lý Vương cũng đã nhảy vào.
Con chó thấy hai kẻ áo đen vọt tường nhảy vào thì càng hung dữ hơn. Tiếng sủa ngày càng lớn. Nghĩ là kẻ trộm, nó càng sủa càng giật mạnh chiếc dây xích.
Hai con người vừa nhảy vào kia thì vui mừng khi thấy con cho đã xích. Hắn tự hào nói.
- Đấy cậu thấy chưa. Tôi đã nói là nó bị xích rồi. Bây giờ có thể vào chơi cùng hai đứa nhỏ rồi.
Nói là làm ngay, hắn thong dong mà bước qua con chó để đi đến của chính.
Vừa chạm tay vào tay nắm cửa. Bên tai đã nghe thấy tiếng chó ngày càng gần.
“Gâu…gâu…gâu”.
Khi quay lại thì con chó đã đứng dưới sân cỏ mà sủa vào.
Hắn thấy chó thì hốt hoảng cong chân mà chạy. Chú chó thấy hắn chạy thì cũng đuổi theo phía sau, vừa đuổi vừa sủa lớn.
- Này, đừng chạy theo tao. Này.
Hắn vừa chạy vừa quay lại phía sau quát chú chó.
Trợ lý Vương vẫn đứng đấy nhìn cảnh một người phía trước, một chó phái sau chạy vòng quanh mà ôm bụng cười không nhặt được miệng.
- Haha. Boss, tôi không ngờ anh lại sợ chó đấy.
Hắn thấy anh cười mình thì quay lại nói lớn.
- Cậu giám cười tôi. Được lắm. Chờ đấy. Ái…đừng chạy theo tao nữa.
Và cứ thế người chạy trước, chó chạy sau. Chạy vòng quanh sân nhà cô.
Không biết qua bao lâu. Đến khi hắn cạn hơi, không còn sức để chạy thì bắt đầu hổn hển.
- Cậu…cậu nhanh…giúp tôi… Đuổi con chó đi…nào…tôi không chạy nổi nữa rồi.
Với câu nói ngắt quãng kia, khiến Vương Khang nghe không rõ nên đã hỏi lại.
- Hả…ngài bảo tôi làm gì cơ.
- Tôi bảo anh cho con có đừng đuổi theo tôi nữa.
Hắn bực mình mà quát lớn.
- À…à…
Nói xong trợ lý Vương nhanh chân chạy lại phía chuồng chó rồi lấy ra một khúc xương mà ném về phía con misa.
Chú chó thấy khúc xương liền dừng lại cuộc đuổi bắt mà tiến tới gặm lại cục xương.
Hắn thấy một màn này thì há hốc miệng.
- Hả. Chỉ đơn giản như vậy thôi sao.
Hắn ngây ngô hỏi anh.
Nhìn trên mặt hắn đầy mồ hôi mên anh cũng không chọc ghẹo hắn nữa mà vội nói.
- Vâng. Chỉ vậy thôi ạ…
- Vậy tại sao cậu không nói sớm hả.
Hắn tiến nhanh lại phía anh mà xăn tay áo.
- Tại…tại người không hỏi. Chưa gì đã chạy rồi nên tôi cũng muốn cho ngài vẫn động chút xíu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.