Chương 65: Lần tỏ tình thứ 3
Quả Quýt Nhỏ
05/11/2024
Trên con đường vắng vào tối muộn của thành phố, Lưu Viễn cõng An Hy trên lưng rồi rảo bước từ từ qua các con đường quen thuộc mà lúc ấy cô và anh từng đi qua. Ánh sáng màu vàng nhạt le lói của chiếc đèn điện khi rọi xuống mặt đất pha thêm một chút kí ức tươi đẹp của hai người sau đó lại được hòa cùng cơn gió nhè nhẹ làm không gian thêm phần ám muội.
An Hy dụi đầu vào vai anh, thủ thỉ:
Anh có thấy nặng không?Nặng chứ! Vì anh cõng cả thể giới trên lưng kia mà!Mấy năm rồi...Anh chả khác gì lúc ấy...Vẫn là kẻ miệng lưỡi ngọt sớt!...Anh có một điểm khác lúc ấy mà!Hử? Điểm gì?Anh rõ ràng là đẹp trai hơn còn gì?!Chú à! Trước khi nói câu này chú có soi gương chưa thế!?Ở kìa!!! Đau lòng quá đi mất!•*•
Trò chuyện mãi bây giờ họ mới nhận ra đã về tới nhà từ khi nào, Lưu Viễn nhìn căn nhà quen thuộc ấy lòng bỗng có chút nghẹn ngào. Hai ngôi nhà từng là kí ức tuổi thơ của anh và cô, và là nơi anh gặp cô bé có đồi chần củ cải kia, và cũng là nơi bắt đầu cho câu chuyện cổ tích "Cô bé quàng khăn đỏ" giữa cô và anh.
Ấn chuông cửa nhà An Hy, tiếng "ting ting" vang lên. Người mở cửa không ngờ là ông anh Triết Vũ, nhìn thấy Lưu Viễn sự vui mừng rõ rệt lóe lên trong ánh mắt ông anh trai:
Chà Chà! Ai đây ta?!Anh vợ, lâu rồi không gặp!Lần này anh ta không giành An Hy trên tay Lưu Viễn, cũng không đóng mạnh cánh cửa dằn mặt cậu nữa mà thay vào đó có lẽ là sự đón nhận thầm lặng cậu em rể tương lai này.
Mấy năm không gặp, nhóc vẫn đáng ghét như vậy!Mấy năm không gặp, nhìn mặt anh em vẫn không tài nào ưa nổi!Hai anh em nhìn nhau với tia lửa bắn ra từ mắt trông hừng hực xác khí.
- Hôm nay ở lại nhà anh đi, dù sao ngày mai mẹ nhóc đi công tác mới về. Ba mẹ anh thì bận du lịch cả rồi. Ở nhà với con nhóc đó chắc anh không quản nối mất!
Anh viện cớ bảo em ở lại để đi qua nhà cô Đường đúng không?Biết rồi tìm câm mỏ lại đi hỏi gì nữa!!!Không ngờ đã 3 năm trôi qua, Lưu Viễn dường như đã ngủ mấy giấc dài đẳng đẳng. Anh chẳng biết gì về cuộc sống của người quen, cũng không biết người anh yêu bao lâu nay không có anh đã phải trải qua những gì. Việc bây giờ Lưu Viễn làm được, có lẽ là lặng lẽ bù đắp cho An Hy, bù đắp những tồn thất mà anh bỏ lỡ trong thời gian vằng bóng, bù đắp những kí ức trong tâm trí cô bằng hình ảnh của anh. Bằng mọi giá, anh ta sẽ không bao giờ khiến cô ấy rơi lệ một lần nào nữa!
Bế An Hy vào phòng, căn phòng lẫn chủ nhân của nó chả chút gì thay đổi. Vẫn là mùi ngọt quen thuộc ấy, cách bố trí thân thuộc đến nổi khiến anh có cảm giác như chỉ mới hôm qua.
Đặt cô gái xinh đẹp này xuống giường, anh ta hận không thể ôm cô lâu hơn mà đặt nhẹ nụ hôn lên trán cô, có lẽ nụ hôn lên trán là sự yêu chiều vô hạn của anh dành cho người anh ta yêu.
Chỉ vừa rời môi khỏi trán An Hy, anh liền bị cô kéo lẩy cà vạt rồi cưỡng hồn. Nụ hồn ngọt ngào cứ từ từ tan ra trong khuôn miệng, thấm qua lưỡi và chạm nhẹ đến vị giác của nhau. Cảm giác tê tái kích thích khi hôn khiến họ đỏ ửng cả mặt.
Lưỡi họ không tự chủ mà cuốn lấy nhau, trao nhau nụ hôn sâu đến nghẹt thở. Đến khi lưu luyến rời ra, một sợi chỉ bạc kết nối hai khuôn miệng liền bị ánh trăng hắc vào cửa mà lóe lên ánh sáng bạc lấp lánh.
"Khung cảnh thật ám muội!"
Anh nhẹ nhàng xoa lên đôi má đang đỏ ửng ấy của người yêu mà khóe miệng bất giác cong lên. Anh đợi ngày này lâu lắm rồi, cái ngày mà anh có thể hôn cô mà không phải lén lút, đợi cái ngày mà cả mấy năm thanh xuân anh gìn giữ để bây giờ có thể đường đường chính chính nắm lấy tay An Hy, hồn cô và làm những điều một cặp đôi nên làm. 1
"Tình yêu của chúng tôi từ chốn thanh xuân vườn trường cho đến đại lộ giao mùa của tuổi tác vẫn không hề bị cái được gọi là lời nguyền tuổi trẻ chia cắt!"
An Hy nhìn anh, ánh mắt say mê không kẽ hở. Nhìn gương mặt mà biết bao lâu nay cô nhung nhớ, rồi chạm nhẹ lên gò má có chút hao gầy của anh mà lòng lại đau xót. Lưu Viễn, người con trai suốt 4 kiếp cô trao tình cảm bây giờ vẫn luôn như vậy. Vẫn là chàng trai với đôi đồng tử tựa ánh sáng xanh của đại dương, chàng trai có vẻ đẹp yêu nghiệt hệt hồ ly mê muội con người. Đã 3 năm trồi qua, chàng thanh niên ấy chỉ thay đổi độ tuổi chứ chẳng hể có chút lạ lẩm. Vẫn luôn là kẻ si tình đến ngu ngốc!
Anh ta, vẫn chưa dám tin bây giờ người trước mắt anh ta là cô gái mà bao lâu nay anh chờ đợi ngày gặp lại.
Không kìm được hạnh phúc anh gục xuống người cô hít lấy hít để mùi ngọt trên cơ thể An Hy để thỏa mãn sự mong nhớ. Hôn lên chiếc cổ trắng nõn nà ấy rồi cắn nhẹ khiến cô có chút lúng túng.
Anh... Anh...Thèm thịt sao hả!?Ừm! Anh đói rồi!!!
Nghe thấy cầu trả lời chắc nịch như thế khiến An Hy đỏ ửng cả mặt, vội né qua chủ đề khác:
A! Mai.Ngày mai chúng ta ăn gì nhỉ!??Em nghĩ đi đâu xa thế! Tính chuyện tối nay đi đã~Chuyển chủ đề cũng chả chút khả quan, cô gái nhỏ lại bày trò khác để chàng trai bỏ qua món "thịt chưa qua chế biến" này.
Hay em đồ mì gói cho anh nhé! Ổi trời! Em nói anh nghe, ăn thịt sống không tốt cho sức khỏe đâu!!!Hahaaha!!! Được được!Mang tạp dề vào, cột tóc đuôi ngựa cao rồi An Hy bắt tay vào bếp nấu mì cho người yêu. Nguyên liệu không hơn cũng không kém, chỉ quanh quẩn gói mì tôm và chút gia vị. Nhưng khi đem lên không ngờ hương thơm lại phong phú đến vậy. Lưu Viễn ngồi trên bàn, nhìn ngắm dáng vẻ chăm chỉ của người yêu mà bất giác cong môi, say đắm không rời mắt dù chỉ là một hành động nhỏ của cô. Thần thờ chống cằm nhìn An Hy đến mê muội, đến khi bát mì tôm được đem ra trước mặt anh mới chợt định thần lại.
Anh không phải là đói rồi sao? Mau ăn đi!A. Dudc dude!!!Tuy chỉ là một bát mì tôm thêm chút gia vị nhưng lại khiến Lưu Viễn ăn lấy ăn để. Đã bao lâu rồi anh không được nếm lại mùi vị này, đã mấy năm rồi anh mới được người yêu tự tay xuống bếp nấu cho anh. Lưu Viễn ăn đến nổi mắc nghẹn nhưng vẫn cố chấp không buông đũa, nước mắt anh cứ thế trào ra không dứt, An Hy thấy vậy liền vỗ lưng anh an ủi:
Ôi trời! Ăn từ từ thôi, có ai giành ăn của anh đầu chứ?! Cứ như là ma đói ấy!Anh...Anh...Vui lắm!...Vui lắm!... Lâu lắm rồi mới có thể ăn lại đồ ăn em nấu..Nên có chút không kìm được.....Vậy từ giờ mỗi ngày em đều nấu cho anh ăn có được không?Không..Không được!Tại sao không được?Anh đã hứa rồi! Cưới được em, anh nhất định phải để em hưởng thụ, việc nhà, cơm nước anh sẽ đảm nhiệm!Hahaha! Tên ngốc nhà anh vậy mà còn nhớ sao?Tất nhiên! Chỉ cần là lời em nói ra, chỉ cần là việc liên quan đến em. Tống Lưu Viễn này nhất định không quên!Được rồi được rồi! Mau ăn đi nào, nguội sẽ không ngon nữa đầu!
- Tuân lệnh!
Sáng hôm sau, trên chiếc giường êm ái. An Hy đêm hôm qua dường như ngủ ngon hơn mọi ngày. Cô nhìn vào gương cười tươi, chải chuốc lại nhan sắc, thoa chút son môi rồi mặc một chiếc áo hai dây màu vàng mỏng trông như một chú gà con nhỏ đang chạy nhảy nô đùa dưới ánh dương rực rỡ.
Chỉ vừa mới xuống lầu, tiếng ồn ào dưới nhà đã phá tan cơn buồn ngủ của cô. Lưu Viễn vừa dọn đồ ăn sáng, nhìn
co roi no nu cudi hanh phuc.
Hy Hy! Chào buổi sáng!Viễn ca ca buổi sáng vui vẻ!Cô nàng ngáp ngắn ngáp dài, chỉ vừa mới ngồi xuống bàn thì cả nhà đã ngay trước mặt. Bừng tỉnh ngủ, cô hoản hốt:
Sao!? Sao mọi người lại ở đây!??Không ở đây làm sao biết được tối qua con bắt nạt Viễn Viễn chứ?Bố nhìn chàng rể tương lai đang bận rộn dưới bếp rồi cười thầm trong bụng.
- Đúng đó chú à! Hôm qua Hy Hy mạnh bạo lắm!
"Anh Viễn đây là muốn thuận nước đẩy thuyền sao?"
Cái.. Cái gì?!..Rõ ràng hôm qua...Em chưa động đến một cọng tóc của anh nữa!Không có ý kiến ý cò gì hết! Bố không thể để tiểu Viễn chịu thiệt được!Ý..Ý của bố là sao chứ!?Mày giả ngốc hay ngốc thật vậy? Ý bố là mày lo chịu trách nhiệm với con trai nhà dì Nga đi đấy! Lớn đầu cả rồi, làm gì cũng phải biết chịu trách nhiệm với việc mình đã làm. Hiểu không hả tiểu quỷ?Ổi trời sao lại ức hiếp tiều Hy của tôi vậy chứ!Huhuhu chú Khải! Chỉ có chú thương con thôi đấy!!!Mẹ Phương và mẹ Nga thì chỉ cười tủm tỉm ngầm đồng ý lời của ba Tấn và ông anh hai Triết Vũ. Chẳng hề lên tiếng nói đỡ cho cô con gái, vì họ cũng đang rất mong chuyện này có thể xảy ra để hai nhà từ bạn thân trở thành thông gia.
An Hy ngại đỏ cả mặt, vội chuyển sang chủ đề khác để bớt mất lợi thế, cô với giọng điệu chủ nhà nhỏ hỏi bố:
- Không phải bố mẹ đi du lịch sao? Sao bây giờ lại ngồi đây rồi??
Bố mẹ nghe tin Viễn Viễn về nước liền tức tốc bắt máy bay về thăm thằng bé!Bây giờ con mới biết khi bị ra rìa là cảm giác như thế nào rồi!Mày nên về với đội của anh rồi đấy!Ông anh Triết Vũ dang tay với gương mặt vô cùng chào đón cô em bé bỏng của mình. Người anh trai bị ba mẹ ghẻ lạnh cuối cùng cũng có thêm đồng minh.
Cả nhà vừa ăn sáng vừa cười nói vui vẻ, biết bao lâu rồi hai nhà mới có dịp cùng nhau ăn bữa cơm tình cảm đến vậy. Thật mong khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ mãi mãi tiếp tục.
Tại khu vui chơi, bóng bay ngập khắp bầu trời tạo nên không khí vừa nhộn nhịp lại có chút hân hoan. Các đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau, dạo quanh các cửa hàng lưu niệm trong khu vui chơi trông khung cảnh vô cùng lãng mạn.
An Hy nhìn thấy vậy liền có chút ghen tị, cô nhìn trộm lên phía Lưu Viễn lại không ngờ đến ánh mắt cô và anh lại vô tình chạm nhau. An Hy ngại đến nổi quay phắc đi, mặt có chút ửng đỏ, tay nắm chặt vạt váy lên rồi thở dồn dập. Biết được tâm tình của người yêu, chàng trai lại gần tai cô gái và nói nhỏ:
Em là đang muốn được nắm tay sao?Không...Không có nhé! Ai nói với anh là em muốn vậy?Vậy thì anh lại càng phải nắm tay em thôi! Không nắm lỡ như nhóc con nhà anh đi lạc thì phải làm sao đây?!Em lớn rồi! Đầu phải trẻ con nữa mà sợ đi lạc chứ?!Vậy thì em đang ghen tị với mấy cặp đôi ở đằng kia sao?Anh bị dở hơi à??!! Em đã bảo là không phải rồi!Bị anh nắm thóp cô chỉ biết chối lia lịa cả lên mà không hề biết dáng vẻ hiện tại của cô đã chứng tỏ rằng cô đang rất ghen tị. Thấy người yêu mình đáng yêu như vậy Lưu Viễn không tài nào nhịn được nụ cười trên khóe môi, mà lấy tay che đi nụ cười ấy rồi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu An Hy một cách đầy cưng chiều.
- Thứ gì mấy cô nương khác có được thì Hy Hy nhà chúng ta phải có được nhiều hơn như thế!
Anh không chần chừ mà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của người yêu mà lòng vui như hoa nở một vùng. Được người mình yêu nắm tay, lòng bàn tay An Hy lại ấm lên lạ thường. Trái tim cũng vì thế mà đập liên hồi như đang muốn nhảy ra khỏi lỗng ngực.
Thời gian dần trôi cuối cùng màu trời cũng đã ngả sang màu cam đỏ rực rỡ. Hôm nay cô và anh đã chơi rất vui, trải nghiệm cùng nhau rất nhiều trò thú vị. Cứ có cảm giác như trở về lúc ấy, cái lúc hai người chỉ mới là học sinh cấp 3, cái thời trẻ trung năng động của tuổi xuân đầy nhiệt huyết ấy hòa cùng sự nghịch ngợm không hồi kết ấy lại hiện lên trong tâm trí.
Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, lòng không kìm được mà muốn hôn cô tại chốn đồng người để đánh dấu chủ quyền. Nhưng đột nhiên lại nhớ đền lời dặn của hai người anh em Quần Dật và Tùng Cương.
"Hồm nay đi khu vui chơi, nhất định hai cậu phải đi vòng quay mặt trời một lần cho tôi có biết chưa hả!! Đợi đến lúc vòng quay quay đến điểm cao nhất, hãy hôn người mà cậu yêu. Nhất định hai người sẽ bên nhau mãi mãi!"
- Hy Hy à... Chúng ta chơi vòng quay mặt trời nhé! (
Hai người ngồi trên vòng quay, trái tim lại đập loạn nhịp trông lồng ngực. Cái không khí căn thẳng lại có chút ám muội không biết từ đâu lại bao trùng khắp nơi đây khiến An Hy và Lưu Viễn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt đối phương mà chỉ biết cúi mặt xuống bàn tay đang mân mê rồi đỏ lựng cả mặt. Lưu Viễn nhìn xuống dưới, có lẽ vòng quay sắp lên đến điểm cao nhất rồi. Tim anh giờ đây trở nên vội vàng hơn và càng lúc càng hồi hộp.
Em có tin...Nếu vòng quay đến điểm cao nhất mà hôn đối phương.Thì cặp đôi đó sẽ mãi bên nhau không? •Anh tin sao?Anh không tin! Nhưng anh tin vào tình yêu của anh dành cho em...Vậy...Hôn em đi! Em cũng tin là như thế!Lưu Viễn không chút nhẫn nại mà ôm lấy gáy của An Hy rồi hồn cô say đắm. Nụ hôn cuồng nhiệt và đầy sự chân thành, nụ hôn cũng là lời gửi gắm cả tương lai phía trước cho cô gái anh yêu nắm giữ. Khi họ hôn nhau, vòng quay cũng đúng lúc đến điểm cao nhất. Dường như ông trời cũng muốn tác hợp cho cặp đôi này.
"บ..Um~"
"Tình yêu anh dành cho em, còn hơn cả khái niệm của tình yêu. Nó nồng nhiệt như ngọn lửa vĩnh cửu không bao giờ dập tắt, ấm áp tựa ánh dương soi nhẹ vào con tim. Ngọt ngào y hệt viên kẹo anh đào trên đầu giường em mỗi sáng,... Những thứ đó tạo nên tình cảm tận đáy lòng của anh. Anh không tin vào phép màu, cũng chả hề tin vào kỳ tích. Nhưng từ khi gặp em, anh mới chợt nhận ra điều kì diệu đã được em mang đến với thế giới của anh một cách từ từ và nhẹ nhàng từng chút một. Cho anh biết thế giới vốn đơn điệu tẻ nhạt này khi có em lại rực rỡ và xinh đẹp đến nhường nào!"
- Hy Hy à~ Anh yêu em!... Hãy cho anh một lần nữa được theo đuổi em nhé!
"Tôi từng nghe nói...Tình yêu chốn vườn trường chỉ là một hồi ức trong thoáng chốc về một thời thanh xuân rực rỡ. Nhưng dường như, đối với chúng tôi lại là ngoại lệ!
An Hy dụi đầu vào vai anh, thủ thỉ:
Anh có thấy nặng không?Nặng chứ! Vì anh cõng cả thể giới trên lưng kia mà!Mấy năm rồi...Anh chả khác gì lúc ấy...Vẫn là kẻ miệng lưỡi ngọt sớt!...Anh có một điểm khác lúc ấy mà!Hử? Điểm gì?Anh rõ ràng là đẹp trai hơn còn gì?!Chú à! Trước khi nói câu này chú có soi gương chưa thế!?Ở kìa!!! Đau lòng quá đi mất!•*•
Trò chuyện mãi bây giờ họ mới nhận ra đã về tới nhà từ khi nào, Lưu Viễn nhìn căn nhà quen thuộc ấy lòng bỗng có chút nghẹn ngào. Hai ngôi nhà từng là kí ức tuổi thơ của anh và cô, và là nơi anh gặp cô bé có đồi chần củ cải kia, và cũng là nơi bắt đầu cho câu chuyện cổ tích "Cô bé quàng khăn đỏ" giữa cô và anh.
Ấn chuông cửa nhà An Hy, tiếng "ting ting" vang lên. Người mở cửa không ngờ là ông anh Triết Vũ, nhìn thấy Lưu Viễn sự vui mừng rõ rệt lóe lên trong ánh mắt ông anh trai:
Chà Chà! Ai đây ta?!Anh vợ, lâu rồi không gặp!Lần này anh ta không giành An Hy trên tay Lưu Viễn, cũng không đóng mạnh cánh cửa dằn mặt cậu nữa mà thay vào đó có lẽ là sự đón nhận thầm lặng cậu em rể tương lai này.
Mấy năm không gặp, nhóc vẫn đáng ghét như vậy!Mấy năm không gặp, nhìn mặt anh em vẫn không tài nào ưa nổi!Hai anh em nhìn nhau với tia lửa bắn ra từ mắt trông hừng hực xác khí.
- Hôm nay ở lại nhà anh đi, dù sao ngày mai mẹ nhóc đi công tác mới về. Ba mẹ anh thì bận du lịch cả rồi. Ở nhà với con nhóc đó chắc anh không quản nối mất!
Anh viện cớ bảo em ở lại để đi qua nhà cô Đường đúng không?Biết rồi tìm câm mỏ lại đi hỏi gì nữa!!!Không ngờ đã 3 năm trôi qua, Lưu Viễn dường như đã ngủ mấy giấc dài đẳng đẳng. Anh chẳng biết gì về cuộc sống của người quen, cũng không biết người anh yêu bao lâu nay không có anh đã phải trải qua những gì. Việc bây giờ Lưu Viễn làm được, có lẽ là lặng lẽ bù đắp cho An Hy, bù đắp những tồn thất mà anh bỏ lỡ trong thời gian vằng bóng, bù đắp những kí ức trong tâm trí cô bằng hình ảnh của anh. Bằng mọi giá, anh ta sẽ không bao giờ khiến cô ấy rơi lệ một lần nào nữa!
Bế An Hy vào phòng, căn phòng lẫn chủ nhân của nó chả chút gì thay đổi. Vẫn là mùi ngọt quen thuộc ấy, cách bố trí thân thuộc đến nổi khiến anh có cảm giác như chỉ mới hôm qua.
Đặt cô gái xinh đẹp này xuống giường, anh ta hận không thể ôm cô lâu hơn mà đặt nhẹ nụ hôn lên trán cô, có lẽ nụ hôn lên trán là sự yêu chiều vô hạn của anh dành cho người anh ta yêu.
Chỉ vừa rời môi khỏi trán An Hy, anh liền bị cô kéo lẩy cà vạt rồi cưỡng hồn. Nụ hồn ngọt ngào cứ từ từ tan ra trong khuôn miệng, thấm qua lưỡi và chạm nhẹ đến vị giác của nhau. Cảm giác tê tái kích thích khi hôn khiến họ đỏ ửng cả mặt.
Lưỡi họ không tự chủ mà cuốn lấy nhau, trao nhau nụ hôn sâu đến nghẹt thở. Đến khi lưu luyến rời ra, một sợi chỉ bạc kết nối hai khuôn miệng liền bị ánh trăng hắc vào cửa mà lóe lên ánh sáng bạc lấp lánh.
"Khung cảnh thật ám muội!"
Anh nhẹ nhàng xoa lên đôi má đang đỏ ửng ấy của người yêu mà khóe miệng bất giác cong lên. Anh đợi ngày này lâu lắm rồi, cái ngày mà anh có thể hôn cô mà không phải lén lút, đợi cái ngày mà cả mấy năm thanh xuân anh gìn giữ để bây giờ có thể đường đường chính chính nắm lấy tay An Hy, hồn cô và làm những điều một cặp đôi nên làm. 1
"Tình yêu của chúng tôi từ chốn thanh xuân vườn trường cho đến đại lộ giao mùa của tuổi tác vẫn không hề bị cái được gọi là lời nguyền tuổi trẻ chia cắt!"
An Hy nhìn anh, ánh mắt say mê không kẽ hở. Nhìn gương mặt mà biết bao lâu nay cô nhung nhớ, rồi chạm nhẹ lên gò má có chút hao gầy của anh mà lòng lại đau xót. Lưu Viễn, người con trai suốt 4 kiếp cô trao tình cảm bây giờ vẫn luôn như vậy. Vẫn là chàng trai với đôi đồng tử tựa ánh sáng xanh của đại dương, chàng trai có vẻ đẹp yêu nghiệt hệt hồ ly mê muội con người. Đã 3 năm trồi qua, chàng thanh niên ấy chỉ thay đổi độ tuổi chứ chẳng hể có chút lạ lẩm. Vẫn luôn là kẻ si tình đến ngu ngốc!
Anh ta, vẫn chưa dám tin bây giờ người trước mắt anh ta là cô gái mà bao lâu nay anh chờ đợi ngày gặp lại.
Không kìm được hạnh phúc anh gục xuống người cô hít lấy hít để mùi ngọt trên cơ thể An Hy để thỏa mãn sự mong nhớ. Hôn lên chiếc cổ trắng nõn nà ấy rồi cắn nhẹ khiến cô có chút lúng túng.
Anh... Anh...Thèm thịt sao hả!?Ừm! Anh đói rồi!!!
Nghe thấy cầu trả lời chắc nịch như thế khiến An Hy đỏ ửng cả mặt, vội né qua chủ đề khác:
A! Mai.Ngày mai chúng ta ăn gì nhỉ!??Em nghĩ đi đâu xa thế! Tính chuyện tối nay đi đã~Chuyển chủ đề cũng chả chút khả quan, cô gái nhỏ lại bày trò khác để chàng trai bỏ qua món "thịt chưa qua chế biến" này.
Hay em đồ mì gói cho anh nhé! Ổi trời! Em nói anh nghe, ăn thịt sống không tốt cho sức khỏe đâu!!!Hahaaha!!! Được được!Mang tạp dề vào, cột tóc đuôi ngựa cao rồi An Hy bắt tay vào bếp nấu mì cho người yêu. Nguyên liệu không hơn cũng không kém, chỉ quanh quẩn gói mì tôm và chút gia vị. Nhưng khi đem lên không ngờ hương thơm lại phong phú đến vậy. Lưu Viễn ngồi trên bàn, nhìn ngắm dáng vẻ chăm chỉ của người yêu mà bất giác cong môi, say đắm không rời mắt dù chỉ là một hành động nhỏ của cô. Thần thờ chống cằm nhìn An Hy đến mê muội, đến khi bát mì tôm được đem ra trước mặt anh mới chợt định thần lại.
Anh không phải là đói rồi sao? Mau ăn đi!A. Dudc dude!!!Tuy chỉ là một bát mì tôm thêm chút gia vị nhưng lại khiến Lưu Viễn ăn lấy ăn để. Đã bao lâu rồi anh không được nếm lại mùi vị này, đã mấy năm rồi anh mới được người yêu tự tay xuống bếp nấu cho anh. Lưu Viễn ăn đến nổi mắc nghẹn nhưng vẫn cố chấp không buông đũa, nước mắt anh cứ thế trào ra không dứt, An Hy thấy vậy liền vỗ lưng anh an ủi:
Ôi trời! Ăn từ từ thôi, có ai giành ăn của anh đầu chứ?! Cứ như là ma đói ấy!Anh...Anh...Vui lắm!...Vui lắm!... Lâu lắm rồi mới có thể ăn lại đồ ăn em nấu..Nên có chút không kìm được.....Vậy từ giờ mỗi ngày em đều nấu cho anh ăn có được không?Không..Không được!Tại sao không được?Anh đã hứa rồi! Cưới được em, anh nhất định phải để em hưởng thụ, việc nhà, cơm nước anh sẽ đảm nhiệm!Hahaha! Tên ngốc nhà anh vậy mà còn nhớ sao?Tất nhiên! Chỉ cần là lời em nói ra, chỉ cần là việc liên quan đến em. Tống Lưu Viễn này nhất định không quên!Được rồi được rồi! Mau ăn đi nào, nguội sẽ không ngon nữa đầu!
- Tuân lệnh!
Sáng hôm sau, trên chiếc giường êm ái. An Hy đêm hôm qua dường như ngủ ngon hơn mọi ngày. Cô nhìn vào gương cười tươi, chải chuốc lại nhan sắc, thoa chút son môi rồi mặc một chiếc áo hai dây màu vàng mỏng trông như một chú gà con nhỏ đang chạy nhảy nô đùa dưới ánh dương rực rỡ.
Chỉ vừa mới xuống lầu, tiếng ồn ào dưới nhà đã phá tan cơn buồn ngủ của cô. Lưu Viễn vừa dọn đồ ăn sáng, nhìn
co roi no nu cudi hanh phuc.
Hy Hy! Chào buổi sáng!Viễn ca ca buổi sáng vui vẻ!Cô nàng ngáp ngắn ngáp dài, chỉ vừa mới ngồi xuống bàn thì cả nhà đã ngay trước mặt. Bừng tỉnh ngủ, cô hoản hốt:
Sao!? Sao mọi người lại ở đây!??Không ở đây làm sao biết được tối qua con bắt nạt Viễn Viễn chứ?Bố nhìn chàng rể tương lai đang bận rộn dưới bếp rồi cười thầm trong bụng.
- Đúng đó chú à! Hôm qua Hy Hy mạnh bạo lắm!
"Anh Viễn đây là muốn thuận nước đẩy thuyền sao?"
Cái.. Cái gì?!..Rõ ràng hôm qua...Em chưa động đến một cọng tóc của anh nữa!Không có ý kiến ý cò gì hết! Bố không thể để tiểu Viễn chịu thiệt được!Ý..Ý của bố là sao chứ!?Mày giả ngốc hay ngốc thật vậy? Ý bố là mày lo chịu trách nhiệm với con trai nhà dì Nga đi đấy! Lớn đầu cả rồi, làm gì cũng phải biết chịu trách nhiệm với việc mình đã làm. Hiểu không hả tiểu quỷ?Ổi trời sao lại ức hiếp tiều Hy của tôi vậy chứ!Huhuhu chú Khải! Chỉ có chú thương con thôi đấy!!!Mẹ Phương và mẹ Nga thì chỉ cười tủm tỉm ngầm đồng ý lời của ba Tấn và ông anh hai Triết Vũ. Chẳng hề lên tiếng nói đỡ cho cô con gái, vì họ cũng đang rất mong chuyện này có thể xảy ra để hai nhà từ bạn thân trở thành thông gia.
An Hy ngại đỏ cả mặt, vội chuyển sang chủ đề khác để bớt mất lợi thế, cô với giọng điệu chủ nhà nhỏ hỏi bố:
- Không phải bố mẹ đi du lịch sao? Sao bây giờ lại ngồi đây rồi??
Bố mẹ nghe tin Viễn Viễn về nước liền tức tốc bắt máy bay về thăm thằng bé!Bây giờ con mới biết khi bị ra rìa là cảm giác như thế nào rồi!Mày nên về với đội của anh rồi đấy!Ông anh Triết Vũ dang tay với gương mặt vô cùng chào đón cô em bé bỏng của mình. Người anh trai bị ba mẹ ghẻ lạnh cuối cùng cũng có thêm đồng minh.
Cả nhà vừa ăn sáng vừa cười nói vui vẻ, biết bao lâu rồi hai nhà mới có dịp cùng nhau ăn bữa cơm tình cảm đến vậy. Thật mong khoảnh khắc hạnh phúc này sẽ mãi mãi tiếp tục.
Tại khu vui chơi, bóng bay ngập khắp bầu trời tạo nên không khí vừa nhộn nhịp lại có chút hân hoan. Các đôi tình nhân trẻ nắm tay nhau, dạo quanh các cửa hàng lưu niệm trong khu vui chơi trông khung cảnh vô cùng lãng mạn.
An Hy nhìn thấy vậy liền có chút ghen tị, cô nhìn trộm lên phía Lưu Viễn lại không ngờ đến ánh mắt cô và anh lại vô tình chạm nhau. An Hy ngại đến nổi quay phắc đi, mặt có chút ửng đỏ, tay nắm chặt vạt váy lên rồi thở dồn dập. Biết được tâm tình của người yêu, chàng trai lại gần tai cô gái và nói nhỏ:
Em là đang muốn được nắm tay sao?Không...Không có nhé! Ai nói với anh là em muốn vậy?Vậy thì anh lại càng phải nắm tay em thôi! Không nắm lỡ như nhóc con nhà anh đi lạc thì phải làm sao đây?!Em lớn rồi! Đầu phải trẻ con nữa mà sợ đi lạc chứ?!Vậy thì em đang ghen tị với mấy cặp đôi ở đằng kia sao?Anh bị dở hơi à??!! Em đã bảo là không phải rồi!Bị anh nắm thóp cô chỉ biết chối lia lịa cả lên mà không hề biết dáng vẻ hiện tại của cô đã chứng tỏ rằng cô đang rất ghen tị. Thấy người yêu mình đáng yêu như vậy Lưu Viễn không tài nào nhịn được nụ cười trên khóe môi, mà lấy tay che đi nụ cười ấy rồi nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu An Hy một cách đầy cưng chiều.
- Thứ gì mấy cô nương khác có được thì Hy Hy nhà chúng ta phải có được nhiều hơn như thế!
Anh không chần chừ mà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của người yêu mà lòng vui như hoa nở một vùng. Được người mình yêu nắm tay, lòng bàn tay An Hy lại ấm lên lạ thường. Trái tim cũng vì thế mà đập liên hồi như đang muốn nhảy ra khỏi lỗng ngực.
Thời gian dần trôi cuối cùng màu trời cũng đã ngả sang màu cam đỏ rực rỡ. Hôm nay cô và anh đã chơi rất vui, trải nghiệm cùng nhau rất nhiều trò thú vị. Cứ có cảm giác như trở về lúc ấy, cái lúc hai người chỉ mới là học sinh cấp 3, cái thời trẻ trung năng động của tuổi xuân đầy nhiệt huyết ấy hòa cùng sự nghịch ngợm không hồi kết ấy lại hiện lên trong tâm trí.
Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, lòng không kìm được mà muốn hôn cô tại chốn đồng người để đánh dấu chủ quyền. Nhưng đột nhiên lại nhớ đền lời dặn của hai người anh em Quần Dật và Tùng Cương.
"Hồm nay đi khu vui chơi, nhất định hai cậu phải đi vòng quay mặt trời một lần cho tôi có biết chưa hả!! Đợi đến lúc vòng quay quay đến điểm cao nhất, hãy hôn người mà cậu yêu. Nhất định hai người sẽ bên nhau mãi mãi!"
- Hy Hy à... Chúng ta chơi vòng quay mặt trời nhé! (
Hai người ngồi trên vòng quay, trái tim lại đập loạn nhịp trông lồng ngực. Cái không khí căn thẳng lại có chút ám muội không biết từ đâu lại bao trùng khắp nơi đây khiến An Hy và Lưu Viễn chẳng dám nhìn thẳng vào mắt đối phương mà chỉ biết cúi mặt xuống bàn tay đang mân mê rồi đỏ lựng cả mặt. Lưu Viễn nhìn xuống dưới, có lẽ vòng quay sắp lên đến điểm cao nhất rồi. Tim anh giờ đây trở nên vội vàng hơn và càng lúc càng hồi hộp.
Em có tin...Nếu vòng quay đến điểm cao nhất mà hôn đối phương.Thì cặp đôi đó sẽ mãi bên nhau không? •Anh tin sao?Anh không tin! Nhưng anh tin vào tình yêu của anh dành cho em...Vậy...Hôn em đi! Em cũng tin là như thế!Lưu Viễn không chút nhẫn nại mà ôm lấy gáy của An Hy rồi hồn cô say đắm. Nụ hôn cuồng nhiệt và đầy sự chân thành, nụ hôn cũng là lời gửi gắm cả tương lai phía trước cho cô gái anh yêu nắm giữ. Khi họ hôn nhau, vòng quay cũng đúng lúc đến điểm cao nhất. Dường như ông trời cũng muốn tác hợp cho cặp đôi này.
"บ..Um~"
"Tình yêu anh dành cho em, còn hơn cả khái niệm của tình yêu. Nó nồng nhiệt như ngọn lửa vĩnh cửu không bao giờ dập tắt, ấm áp tựa ánh dương soi nhẹ vào con tim. Ngọt ngào y hệt viên kẹo anh đào trên đầu giường em mỗi sáng,... Những thứ đó tạo nên tình cảm tận đáy lòng của anh. Anh không tin vào phép màu, cũng chả hề tin vào kỳ tích. Nhưng từ khi gặp em, anh mới chợt nhận ra điều kì diệu đã được em mang đến với thế giới của anh một cách từ từ và nhẹ nhàng từng chút một. Cho anh biết thế giới vốn đơn điệu tẻ nhạt này khi có em lại rực rỡ và xinh đẹp đến nhường nào!"
- Hy Hy à~ Anh yêu em!... Hãy cho anh một lần nữa được theo đuổi em nhé!
"Tôi từng nghe nói...Tình yêu chốn vườn trường chỉ là một hồi ức trong thoáng chốc về một thời thanh xuân rực rỡ. Nhưng dường như, đối với chúng tôi lại là ngoại lệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.