Chương 64: Nơi vì sao rơi xuống
Quả Quýt Nhỏ
05/09/2024
- An Hy!!! Chúc mừng em! Chúc mừng em!!! Thiết kế của em đã đạt giải nhất trong cuộc thi thiết kế váy cưới rồi đó!
Chị Trương là trưởng phòng ban thiết kế chạy hớt hãi vào phòng, trên tay là một bức thư được gởi riêng cho An Hy. Có lẽ do quá mừng thay cho cô mà chị ấy đã chạy nhanh đến mức thở hồng hộc. An Hy mừng rỡ chạy ra đỡ lấy chị Trương, đồng nghiệp xung quanh cũng đến để chúc mừng cho cô.
- Thật...Thật sao? Em..Em đạt giải nhất á??!!
Vội vội vàng vàng cô mở phong thư, trên bức thư là hai chữ "giải nhất" to đùng cùng họ tên đầy đủ của An Hy. Cô vui đến nổi nhảy cẩn lên vì hạnh phúc, thiết kế này là bộ váy cưới cô chăm chút tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, đặt cả tình yêu lẫn hạnh phúc và tất cả kí ức tươi đẹp nhất của cô vào nó. Kiệt tác này sẽ là thứ mà An Hy khoác lên người vào ngày trọng đại nhất của cuộc đời cô ấy. 2
Mặc lên mình chiếc váy cưới tự tay mình thiết kế, có lẽ cô dâu ấy sẽ là cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất.
Hôm nay cũng là ngày sinh nhật lần thứ 25 của An Hy, bạn bè và đồng nghiệp vừa tổ chức sinh nhật cho cô, vừa mừng tiệc chúc mừng cô ấy đạt giải trong cuộc thi thiết kế. Bữa tiệc được tổ chức tại tầng thượng của một khách sạn nổi tiếng do Hàn gia sở hữu. Bàn tiệc được trang trí bằng nến và ruy băng, xung quanh là những khóm hoa hồng cùng đèn dây tạo cảm giác vừa sang trọng lại có chút ấm áp. Từ Ân mang theo một con gấu bông to bằng cỡ người cô rồi chật vật đến bên cạnh An Hy.
Hy Hy! Sinh nhật vui vé!!!Ân Ân à cảm ơn cậu!Quân Dật khui nắp chai rượu, rót đầy ly rồi nâng ly rượu vang đỏ tựa rubi lên rồi nói:
- Hôm nay là sinh nhật cũng là ngày vui của người bạn thân nhất của chúng tôi, vậy nên tôi có một món quà nhỏ dành tặng cậu. Nhưng đầu tiên chúng ta phải nâng ly chúc mừng cô ấy bước sang tuổi mới đã chứ nhỉ!?
Mọi người ở bữa tiệc đều đồng loạt nâng ly lên chúc mừng cho ngày vui của An Hy, lần này cũng vậy, năm nay là năm sinh nhật thứ 3 cô không đón cùng anh, 3 năm nay có đầy đủ tất cả bạn bè lẫn đồng nghiệp tốt nhưng chỉ thiếu mỗi ý trung nhân. An Hy ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫn.
"An Hy sinh nhật vui vẻ!!!"
Quà, lời chúc và hoa lúc nào cũng đầy ắp nhưng món quà mà An Hy mong muốn nhận được chỉ có của người ấy.
Chiếc bánh sinh nhật được mang lên, phía trên là một chiếc ruy băng xanh cùng cây nến đỏ rực.
An Hy à cậu mau ước đi!Ừm ừm!
An Hy nhìn chiếc bánh sinh nhật đáng yêu trước mặt cô lại có chút thần thờ, có lẽ chiếc bánh kem hoàn hảo không chút khuyết điểm này lại thua một chiếc bánh tự làm bằng tay với nhiều sự vụng về. An Hy gượng cười, cô lấy hai bàn tay đan vào nhau mà nhắm mắt cầu nguyện: "Tôi là Lục An Hy, điều ước duy nhất của tôi từ trước cho đến bây giờ... Là mọi năm sinh nhật đến đều có thể được đón cùng Lưu Viễn, được anh ấy tặng quà và chúc mừng sinh nhật..Nếu năm nay được đón cùng anh ấy thì thật tốt!"
An Hy từ từ mở mắt, cô thổi nến. Khi ngọn nến trên chiếc bánh vừa tắt hẳn bỗng Quân Dật mở cửa lối vào tầng thượng và hét lớn:
- An Hy! Quà bất ngờ cho cậu tới rồi đây!
Một nam nhân bước vào, trên tay anh ta là 25 bông hoa hồng vannie được gói bằng giấy gói cùng vải ren màu hồng. Anh ta bước đến gần phía An Hy, gương mặt lẫn đôi đồng tử dần hiện lên trong ánh sáng. Gương mặt ấy, màu tóc ấy, con ngươi ấy, không còn nghi ngờ gì nữa anh ta chính là Lưu Viễn. Một Lưu Viễn bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mặt cô. (4)
An Hy nhìn lên rồi từ từ đi lại gần anh ta, cô vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật rằng anh đang đứng ngay tại đây, ngay trước mặt cô. Cô gái run rẩy với gương mặt thẫn thờ, mấp máy môi:
- Lưu...Lưu Viễn!...
Anh cười rồi đi lại phía cô, dang tay mong cô ấy có thể ôm anh thật chặt. Cả hai người, hai trái tim đang dần hướng về đối phương. An Hy không kìm nổi hạnh phúc lẫn xúc động mà bậc khóc, chạy nhanh về phía Lưu Viễn rồi ôm anh thật chặt. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy voan màu xanh trời, điểm trên chiếc màn voan là những ngôi sao nhỏ. Khung cảnh cô chạy về phía anh như hàng ngàn vì sao sáng trên trời kia đang cùng nhau đổ bộ xuống mặt đất.
"Trông xinh đẹp và lấp lánh vô cùng"
Viễn thối!! Cuối cùng anh cũng quay về rôi!!! (1Anh... Anh về với em rồi đây Hy Hy à...Anh ôm lấy cô, cái ôm sau bao ngày xa cách chặt đến khó thở. Anh đã bỏ lỡ bao nhiều khoảnh khắc bên cô? Đã bỏ qua bao nhiêu giai điệu, bao nhiêu thanh âm tuổi trẻ mới có thể gặp lại cô với độ tuổi 25? Nhưng điều đó bây giờ không quan trọng nữa, ngay tại bữa tiệc này, ngay tại nơi này họ chính thức gặp lại nhau. Dù có mất bao nhiêu con số trong độ thanh xuân cũng không mấy quan trọng bằng lúc này. Hai người ôm lấy nhau rồi òa khóc trong hạnh phúc ngập tràn. (2
"Cuối cùng anh cũng có thể ôm được em!"
- Hức...Hức anh còn dám quay về đây sao???!! Anh có biết em đã rất lo lắng không hả tên ngốc này!
Hức...Hức...Đồ Viễn thối...Viễn ngốc...Đồ đáng ghét nhà anh...Sao lâu như thế mới trở về với em thế hả?.Có biết em nhớ anh thế nào không chứ?? Đồ chết bầm! Em ghét anh!!!
- Hy Hy à ngày vui đừng khóc nào...Anh sai rồi là anh không tốt..Không quay về bên em sớm hơn, còn làm em lo lắng.Ngoan nào Hy Hy à đừng khóc nữa có được không? Anh.. Anh nhớ em...Nhớ em đến phát điên lên rồi...
Anh cúi nhẹ người hôn lên mí mắt của cô, hành động cưng chiều và dịu dàng này chỉ dành cho mỗi An Hy, người đàn ông máu lạnh vô tình, cao lãnh đơn độc lại có lúc ấm áp cưng chiều một cô gái như vậy, dành hết sự ngọt ngào và chiều chuộng cho duy nhất cô gái anh ta phải lòng.
"Anh dành sự cưng chiều này cho mỗi em, vì chỉ có em mới là ngoại lệ của quái vật!"
Anh... Anh vẫn không khác gì lúc đó!Mấy năm không gặp tiểu cô nương vẫn mít ướt như thế nhỉ!?Ở bên đấy..Chắc là mấy hành động ấm áp này đều làm với các tỷ tỷ hết rồi ha..Ơ kìa oan cho anh quá!Chứ còn gì nữa! Nhìn dáng vẻ của anh thành thục thế còn gì!? Không ôm ấp mỹ nữ thì cũng là tiểu thịt tươi!Mấy năm nay anh ăn chay đợi hôm nay mới ăn thịt đấy! (Anh!!! Đúng là cái bản chất biến thái vẫn không bỏ được mà!Biết sao được bây giờ! Ai bảo em là bảo bối của anh kia chứ!Anh không chút lưỡng lự mà lập tức vào việc, bàn tay ôm lấy đôi má hồng hào của cô rồi trao nụ hôn sâu. Đôi môi hồng mềm mại ấy vẫn không khác gì lúc ấy, dáng vẻ xinh đẹp ấy vẫn chả chút đổi thay. Tính cách đáng yêu làm anh ta siêu lòng cũng không hề biến mất, ngoại hình lẫn tính cách đều là An Hy, ngoại trừ mái tóc dài hơn trước thì cô chả có già thay đổi. (
Lưu Viễn ôm lấy An Hy hôn sâu vào đôi môi đầy quyến rũ ấy cho bỏ cơn thèm khát. Bao năm nay không được hôn người anh yêu, đôi môi ấy không còn cảm nhận được vị ngọt. Bây giờ có cơ hội phải nhân cơ hội này mà càn quét mật ngọt cho thỏa thích. Hai người hôn nhau dưới ánh nến ngọt ngào và hương hoa thơm ngát để mặt bạn bè đứng xung quanh ăn cẩu lương. Phi Hạo đến chiếc bánh Croissant yêu thích cũng không nuốt trôi khi nhìn thấy cảnh ấy.
"Ghen tị quá đi mất!"
Phi Hạo cắn một miếng rồi bỏ xuống.
- Sao cái bánh này hôm nay lại dở thế nhỉ?! •
Lưu Viễn kéo An Hy ra khỏi bữa tiệc để lại mọi người đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Thấy cảnh đó Hàn Phong lại vô cùng ghen tị mà siết tay chặt đến nổi rỉ máu. Đến lúc này anh ta mới biết, anh hết cơ hội rồi! (&
Đi trên con đường có bóng cây vào ban đêm thật khiến người ta thư thái. Hai con người lâu ngày không gặp lại có vô số chuyện muốn biết. An Hy chắp tay phía sau lưng, đi thong thả cùng Lưu Viễn. Khung cảnh chỉ có hai người trong công viên thật có chút ám muội. An Hy nhỏ giọng lên tiếng:
- Em có thể hỏi anh vài chuyện không?...
Anh luôn sẵn sàng trả lời!Tại sao...Những năm nay em không thể liên lạc được với anh..Dù chỉ là một cuộc thôi vậy?Nhiều chuyện xảy ra khiến anh không dám sử dụng chiếc điện thoại lần cái sim đó...Đến khi dùng điện thoại mới thì gọi vào số của em lại không ai bắt máy..Anh thật sự xin lỗi...Là do anh không có em bên cạnh đã trở nên yếu đuối quá rồi...Lưu Viễn bấc giác lấy ra điếu thuốc lá rồi chuẩn bị hút thì chợt sững người. Đó là thói quen của anh khi quá nhớ cô mà đã sử dụng đến chất gây nghiện để khiến bản thân quên đi An Hy. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh bây giờ cô không tài nào không đau xót, khóe mắt đỏ hoe, An Hy đau đớn thốt lên câu khiến ai nghe cũng phải đau lòng:
- Rốt cuộc...Những năm bên đó...Anh đã trải qua những gì vậy hả??...
Lưu Viễn cúi mặt rồi im lặng một hồi lâu, anh không biết phải kể cho cô từ đâu, cũng không biết phải đối mặt với cô như nào mới tốt. Khóe mắt anh không tự chủ mà rơi lệ. An Hy ôm lấy Lưu Viễn, cái ôm ấm áp của cô đã kéo anh về với hiện thực. Lưu Viễn gục lên bờ vai nhỏ yếu đuối ấy mà khóc nức nở, anh thầm nghĩ: "Phải rồi.Bây giờ đã có thể gặp được em.Cũng không cần phải mượn tới mấy thứ này để giảm cơn nhung nhớ...Không cần phải khóc mỗi đêm vì nhớ em, cũng không cần phải sợ xa em nữa..Thật tốt quá!"
- Nào..Nào cứ khóc đi, mệt mỏi uất ức gì anh cứ khóc cho hết đi, em ở đây với anh, bây giờ có em ở đây rồi! Anh không phải nhịn nữa, không phải cố gắng nữa... Quá khứ có làm anh tổn thương thế nào thì hãy cho nước mắt cuốn trôi hết đi nhé!
Anh thả rơi điếu thuốc, chân giẫm nát chất gây nghiện đã khiến anh quên đi nỗi sầu, cũng như giẫm nát quá khứ đau khổ khi không có An Hy, ôm chặt cô anh thủ thỉ:
- Anh xin lỗi...Xin lỗi vì không thể ở bên cạnh em khi tuổi xuân em rực rỡ nhất....Nhưng từ bây giờ mọi khoảnh khắc của cuộc đời em, anh nhất định sẽ có mặt!
"Sẽ không có gì có thể chia cắt chúng ta được nữa!"
Hai người đến một quán rượu vỉa hè ngồi tâm sự. D
Ây do! Nữa đi nào! Rót cho em thêm nữa đi! Đầy ly đi! Đêm nay không say không về!!!Được được! Hôm nay sinh nhật, cho em xõa một chút!Lưu Viễn rót đầy ly cho An Hy, dường như cô nhóc này đã say bí tỉ. An Hy cười ngốc với gương mặt ửng đỏ nhìn
Lưu Viễn, lúc say trông cô vẫn xinh đẹp như vậy, miệng bắt đầu không giữ được nổi lòng mà tuông ra hết thảy:
Ha... Anh có biết.Em nhớ anh thế nào không? Tên ngốc nhà anh làm gì biết những năm qua em đã phải cố gắng mạnh mẽ thế nào khi không có anh đâu chứ!? Đồ ngốc... Tên hồ ly xấu xa...Bây giờ anh về đây...Nhất định phải dạy dỗ anh ra trò!Được được! Cho em dạy dỗ anh, phạt thế nào anh cũng chịu. Chỉ cần em không ghét anh, không giận anh thì anh nguyện để em phạt cả đời!
Ha..Ha...Là anh nói đó nhé...Hy Hy à...bây giờ anh ở đây rồi...Em không cần phải gắng gượng mạnh mẽ nữa đâu..Chỗ dựa của em về rồi, người chống lưng cho tiểu nha đầu em đã quay lại bên em rồi...Quãng đường còn lại..Hãy dựa dẫm vào anh nhé!Ưm...Ư.Đồ.Viễn ngốc...An Hy do uống quá say nên đã gục bất tỉnh nhân sự xuống bàn. Miệng vẫn lẩm bẩm tên anh:
Lưu.. Lưu Viễn.... Anh.. Anh về rồi!...Không được đi đâu....Nữa đấy nhé!Ừm! Anh hứa! Cả đời này chỉ bên em!...Lưu Viễn yêu chiều mà hôn nhẹ lên trán An Hy, anh đỡ cô rồi cõng An Hy lên, cười bất lực:
- Lúc đó em bảo tửu lượng của anh non kém, bây giờ em lại để thua kẻ mà em chế giễu rồi!
Sau mấy năm uống rượu giải nhung nhớ, cuối cùng anh ta cũng thắng được An Hy. (
Anh cõng cả thế giới trên lưng đi trên con đường vắng vào tối muộn, làn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc An Hy. Cô gái dụi đầu vào tấm lưng vững chãi ấy mà yên tâm ngủ ngon lành. Bây giờ cô không còn sợ sự cô đơn nữa, không còn sợ đi trên đường gặp kẻ xấu, cũng không còn phải ghen tị với bất kì ai nữa. Đôi giày không vừa chân cũng bị anh tháo ra rồi cầm phía sau tay, bây giờ cô sẽ xinh đẹp nhất khi ở cạnh bên anh, không cần phải cố mang những đôi giày không vừa chân khiến gót chân đau rát nữa. Mà anh sẽ là đôi giày vừa chân và đẹp nhất để cô mang vào.
Viễn Viễn...Em yêu anh..Yêu anh thì đợi tỉnh táo một chút rồi thổ lộ, lúc em say anh không tính!Ừm... Được thôi...Vậy mỗi ngày em đều..Sẽ nói yêu anh! Cho anh nghe chán luôn...U...Um...Nghiện rồi làm sao chán được đây chứ~...Là em nói đó nhé! Thiếu ngày nào là anh phạt em ngày đó!Ăn gian...Ai lại chơi phạt chứ!?Phạt em mới ngoan~ (2Hứ không thèm chơi với anh!"Kể từ giây phút tôi nhận ra cả 4 kiếp đều là tôi yêu anh ấy, Lưu Viễn đã không còn là liều an thần của tôi nữa rồi!
Nhưng không biết từ khi nào tên hồ ly ngàn đuôi đó lại trở thành xuân dược~"
Chị Trương là trưởng phòng ban thiết kế chạy hớt hãi vào phòng, trên tay là một bức thư được gởi riêng cho An Hy. Có lẽ do quá mừng thay cho cô mà chị ấy đã chạy nhanh đến mức thở hồng hộc. An Hy mừng rỡ chạy ra đỡ lấy chị Trương, đồng nghiệp xung quanh cũng đến để chúc mừng cho cô.
- Thật...Thật sao? Em..Em đạt giải nhất á??!!
Vội vội vàng vàng cô mở phong thư, trên bức thư là hai chữ "giải nhất" to đùng cùng họ tên đầy đủ của An Hy. Cô vui đến nổi nhảy cẩn lên vì hạnh phúc, thiết kế này là bộ váy cưới cô chăm chút tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, đặt cả tình yêu lẫn hạnh phúc và tất cả kí ức tươi đẹp nhất của cô vào nó. Kiệt tác này sẽ là thứ mà An Hy khoác lên người vào ngày trọng đại nhất của cuộc đời cô ấy. 2
Mặc lên mình chiếc váy cưới tự tay mình thiết kế, có lẽ cô dâu ấy sẽ là cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất.
Hôm nay cũng là ngày sinh nhật lần thứ 25 của An Hy, bạn bè và đồng nghiệp vừa tổ chức sinh nhật cho cô, vừa mừng tiệc chúc mừng cô ấy đạt giải trong cuộc thi thiết kế. Bữa tiệc được tổ chức tại tầng thượng của một khách sạn nổi tiếng do Hàn gia sở hữu. Bàn tiệc được trang trí bằng nến và ruy băng, xung quanh là những khóm hoa hồng cùng đèn dây tạo cảm giác vừa sang trọng lại có chút ấm áp. Từ Ân mang theo một con gấu bông to bằng cỡ người cô rồi chật vật đến bên cạnh An Hy.
Hy Hy! Sinh nhật vui vé!!!Ân Ân à cảm ơn cậu!Quân Dật khui nắp chai rượu, rót đầy ly rồi nâng ly rượu vang đỏ tựa rubi lên rồi nói:
- Hôm nay là sinh nhật cũng là ngày vui của người bạn thân nhất của chúng tôi, vậy nên tôi có một món quà nhỏ dành tặng cậu. Nhưng đầu tiên chúng ta phải nâng ly chúc mừng cô ấy bước sang tuổi mới đã chứ nhỉ!?
Mọi người ở bữa tiệc đều đồng loạt nâng ly lên chúc mừng cho ngày vui của An Hy, lần này cũng vậy, năm nay là năm sinh nhật thứ 3 cô không đón cùng anh, 3 năm nay có đầy đủ tất cả bạn bè lẫn đồng nghiệp tốt nhưng chỉ thiếu mỗi ý trung nhân. An Hy ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫn.
"An Hy sinh nhật vui vẻ!!!"
Quà, lời chúc và hoa lúc nào cũng đầy ắp nhưng món quà mà An Hy mong muốn nhận được chỉ có của người ấy.
Chiếc bánh sinh nhật được mang lên, phía trên là một chiếc ruy băng xanh cùng cây nến đỏ rực.
An Hy à cậu mau ước đi!Ừm ừm!
An Hy nhìn chiếc bánh sinh nhật đáng yêu trước mặt cô lại có chút thần thờ, có lẽ chiếc bánh kem hoàn hảo không chút khuyết điểm này lại thua một chiếc bánh tự làm bằng tay với nhiều sự vụng về. An Hy gượng cười, cô lấy hai bàn tay đan vào nhau mà nhắm mắt cầu nguyện: "Tôi là Lục An Hy, điều ước duy nhất của tôi từ trước cho đến bây giờ... Là mọi năm sinh nhật đến đều có thể được đón cùng Lưu Viễn, được anh ấy tặng quà và chúc mừng sinh nhật..Nếu năm nay được đón cùng anh ấy thì thật tốt!"
An Hy từ từ mở mắt, cô thổi nến. Khi ngọn nến trên chiếc bánh vừa tắt hẳn bỗng Quân Dật mở cửa lối vào tầng thượng và hét lớn:
- An Hy! Quà bất ngờ cho cậu tới rồi đây!
Một nam nhân bước vào, trên tay anh ta là 25 bông hoa hồng vannie được gói bằng giấy gói cùng vải ren màu hồng. Anh ta bước đến gần phía An Hy, gương mặt lẫn đôi đồng tử dần hiện lên trong ánh sáng. Gương mặt ấy, màu tóc ấy, con ngươi ấy, không còn nghi ngờ gì nữa anh ta chính là Lưu Viễn. Một Lưu Viễn bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mặt cô. (4)
An Hy nhìn lên rồi từ từ đi lại gần anh ta, cô vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật rằng anh đang đứng ngay tại đây, ngay trước mặt cô. Cô gái run rẩy với gương mặt thẫn thờ, mấp máy môi:
- Lưu...Lưu Viễn!...
Anh cười rồi đi lại phía cô, dang tay mong cô ấy có thể ôm anh thật chặt. Cả hai người, hai trái tim đang dần hướng về đối phương. An Hy không kìm nổi hạnh phúc lẫn xúc động mà bậc khóc, chạy nhanh về phía Lưu Viễn rồi ôm anh thật chặt. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy voan màu xanh trời, điểm trên chiếc màn voan là những ngôi sao nhỏ. Khung cảnh cô chạy về phía anh như hàng ngàn vì sao sáng trên trời kia đang cùng nhau đổ bộ xuống mặt đất.
"Trông xinh đẹp và lấp lánh vô cùng"
Viễn thối!! Cuối cùng anh cũng quay về rôi!!! (1Anh... Anh về với em rồi đây Hy Hy à...Anh ôm lấy cô, cái ôm sau bao ngày xa cách chặt đến khó thở. Anh đã bỏ lỡ bao nhiều khoảnh khắc bên cô? Đã bỏ qua bao nhiêu giai điệu, bao nhiêu thanh âm tuổi trẻ mới có thể gặp lại cô với độ tuổi 25? Nhưng điều đó bây giờ không quan trọng nữa, ngay tại bữa tiệc này, ngay tại nơi này họ chính thức gặp lại nhau. Dù có mất bao nhiêu con số trong độ thanh xuân cũng không mấy quan trọng bằng lúc này. Hai người ôm lấy nhau rồi òa khóc trong hạnh phúc ngập tràn. (2
"Cuối cùng anh cũng có thể ôm được em!"
- Hức...Hức anh còn dám quay về đây sao???!! Anh có biết em đã rất lo lắng không hả tên ngốc này!
Hức...Hức...Đồ Viễn thối...Viễn ngốc...Đồ đáng ghét nhà anh...Sao lâu như thế mới trở về với em thế hả?.Có biết em nhớ anh thế nào không chứ?? Đồ chết bầm! Em ghét anh!!!
- Hy Hy à ngày vui đừng khóc nào...Anh sai rồi là anh không tốt..Không quay về bên em sớm hơn, còn làm em lo lắng.Ngoan nào Hy Hy à đừng khóc nữa có được không? Anh.. Anh nhớ em...Nhớ em đến phát điên lên rồi...
Anh cúi nhẹ người hôn lên mí mắt của cô, hành động cưng chiều và dịu dàng này chỉ dành cho mỗi An Hy, người đàn ông máu lạnh vô tình, cao lãnh đơn độc lại có lúc ấm áp cưng chiều một cô gái như vậy, dành hết sự ngọt ngào và chiều chuộng cho duy nhất cô gái anh ta phải lòng.
"Anh dành sự cưng chiều này cho mỗi em, vì chỉ có em mới là ngoại lệ của quái vật!"
Anh... Anh vẫn không khác gì lúc đó!Mấy năm không gặp tiểu cô nương vẫn mít ướt như thế nhỉ!?Ở bên đấy..Chắc là mấy hành động ấm áp này đều làm với các tỷ tỷ hết rồi ha..Ơ kìa oan cho anh quá!Chứ còn gì nữa! Nhìn dáng vẻ của anh thành thục thế còn gì!? Không ôm ấp mỹ nữ thì cũng là tiểu thịt tươi!Mấy năm nay anh ăn chay đợi hôm nay mới ăn thịt đấy! (Anh!!! Đúng là cái bản chất biến thái vẫn không bỏ được mà!Biết sao được bây giờ! Ai bảo em là bảo bối của anh kia chứ!Anh không chút lưỡng lự mà lập tức vào việc, bàn tay ôm lấy đôi má hồng hào của cô rồi trao nụ hôn sâu. Đôi môi hồng mềm mại ấy vẫn không khác gì lúc ấy, dáng vẻ xinh đẹp ấy vẫn chả chút đổi thay. Tính cách đáng yêu làm anh ta siêu lòng cũng không hề biến mất, ngoại hình lẫn tính cách đều là An Hy, ngoại trừ mái tóc dài hơn trước thì cô chả có già thay đổi. (
Lưu Viễn ôm lấy An Hy hôn sâu vào đôi môi đầy quyến rũ ấy cho bỏ cơn thèm khát. Bao năm nay không được hôn người anh yêu, đôi môi ấy không còn cảm nhận được vị ngọt. Bây giờ có cơ hội phải nhân cơ hội này mà càn quét mật ngọt cho thỏa thích. Hai người hôn nhau dưới ánh nến ngọt ngào và hương hoa thơm ngát để mặt bạn bè đứng xung quanh ăn cẩu lương. Phi Hạo đến chiếc bánh Croissant yêu thích cũng không nuốt trôi khi nhìn thấy cảnh ấy.
"Ghen tị quá đi mất!"
Phi Hạo cắn một miếng rồi bỏ xuống.
- Sao cái bánh này hôm nay lại dở thế nhỉ?! •
Lưu Viễn kéo An Hy ra khỏi bữa tiệc để lại mọi người đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Thấy cảnh đó Hàn Phong lại vô cùng ghen tị mà siết tay chặt đến nổi rỉ máu. Đến lúc này anh ta mới biết, anh hết cơ hội rồi! (&
Đi trên con đường có bóng cây vào ban đêm thật khiến người ta thư thái. Hai con người lâu ngày không gặp lại có vô số chuyện muốn biết. An Hy chắp tay phía sau lưng, đi thong thả cùng Lưu Viễn. Khung cảnh chỉ có hai người trong công viên thật có chút ám muội. An Hy nhỏ giọng lên tiếng:
- Em có thể hỏi anh vài chuyện không?...
Anh luôn sẵn sàng trả lời!Tại sao...Những năm nay em không thể liên lạc được với anh..Dù chỉ là một cuộc thôi vậy?Nhiều chuyện xảy ra khiến anh không dám sử dụng chiếc điện thoại lần cái sim đó...Đến khi dùng điện thoại mới thì gọi vào số của em lại không ai bắt máy..Anh thật sự xin lỗi...Là do anh không có em bên cạnh đã trở nên yếu đuối quá rồi...Lưu Viễn bấc giác lấy ra điếu thuốc lá rồi chuẩn bị hút thì chợt sững người. Đó là thói quen của anh khi quá nhớ cô mà đã sử dụng đến chất gây nghiện để khiến bản thân quên đi An Hy. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh bây giờ cô không tài nào không đau xót, khóe mắt đỏ hoe, An Hy đau đớn thốt lên câu khiến ai nghe cũng phải đau lòng:
- Rốt cuộc...Những năm bên đó...Anh đã trải qua những gì vậy hả??...
Lưu Viễn cúi mặt rồi im lặng một hồi lâu, anh không biết phải kể cho cô từ đâu, cũng không biết phải đối mặt với cô như nào mới tốt. Khóe mắt anh không tự chủ mà rơi lệ. An Hy ôm lấy Lưu Viễn, cái ôm ấm áp của cô đã kéo anh về với hiện thực. Lưu Viễn gục lên bờ vai nhỏ yếu đuối ấy mà khóc nức nở, anh thầm nghĩ: "Phải rồi.Bây giờ đã có thể gặp được em.Cũng không cần phải mượn tới mấy thứ này để giảm cơn nhung nhớ...Không cần phải khóc mỗi đêm vì nhớ em, cũng không cần phải sợ xa em nữa..Thật tốt quá!"
- Nào..Nào cứ khóc đi, mệt mỏi uất ức gì anh cứ khóc cho hết đi, em ở đây với anh, bây giờ có em ở đây rồi! Anh không phải nhịn nữa, không phải cố gắng nữa... Quá khứ có làm anh tổn thương thế nào thì hãy cho nước mắt cuốn trôi hết đi nhé!
Anh thả rơi điếu thuốc, chân giẫm nát chất gây nghiện đã khiến anh quên đi nỗi sầu, cũng như giẫm nát quá khứ đau khổ khi không có An Hy, ôm chặt cô anh thủ thỉ:
- Anh xin lỗi...Xin lỗi vì không thể ở bên cạnh em khi tuổi xuân em rực rỡ nhất....Nhưng từ bây giờ mọi khoảnh khắc của cuộc đời em, anh nhất định sẽ có mặt!
"Sẽ không có gì có thể chia cắt chúng ta được nữa!"
Hai người đến một quán rượu vỉa hè ngồi tâm sự. D
Ây do! Nữa đi nào! Rót cho em thêm nữa đi! Đầy ly đi! Đêm nay không say không về!!!Được được! Hôm nay sinh nhật, cho em xõa một chút!Lưu Viễn rót đầy ly cho An Hy, dường như cô nhóc này đã say bí tỉ. An Hy cười ngốc với gương mặt ửng đỏ nhìn
Lưu Viễn, lúc say trông cô vẫn xinh đẹp như vậy, miệng bắt đầu không giữ được nổi lòng mà tuông ra hết thảy:
Ha... Anh có biết.Em nhớ anh thế nào không? Tên ngốc nhà anh làm gì biết những năm qua em đã phải cố gắng mạnh mẽ thế nào khi không có anh đâu chứ!? Đồ ngốc... Tên hồ ly xấu xa...Bây giờ anh về đây...Nhất định phải dạy dỗ anh ra trò!Được được! Cho em dạy dỗ anh, phạt thế nào anh cũng chịu. Chỉ cần em không ghét anh, không giận anh thì anh nguyện để em phạt cả đời!
Ha..Ha...Là anh nói đó nhé...Hy Hy à...bây giờ anh ở đây rồi...Em không cần phải gắng gượng mạnh mẽ nữa đâu..Chỗ dựa của em về rồi, người chống lưng cho tiểu nha đầu em đã quay lại bên em rồi...Quãng đường còn lại..Hãy dựa dẫm vào anh nhé!Ưm...Ư.Đồ.Viễn ngốc...An Hy do uống quá say nên đã gục bất tỉnh nhân sự xuống bàn. Miệng vẫn lẩm bẩm tên anh:
Lưu.. Lưu Viễn.... Anh.. Anh về rồi!...Không được đi đâu....Nữa đấy nhé!Ừm! Anh hứa! Cả đời này chỉ bên em!...Lưu Viễn yêu chiều mà hôn nhẹ lên trán An Hy, anh đỡ cô rồi cõng An Hy lên, cười bất lực:
- Lúc đó em bảo tửu lượng của anh non kém, bây giờ em lại để thua kẻ mà em chế giễu rồi!
Sau mấy năm uống rượu giải nhung nhớ, cuối cùng anh ta cũng thắng được An Hy. (
Anh cõng cả thế giới trên lưng đi trên con đường vắng vào tối muộn, làn gió nhè nhẹ thổi qua mái tóc An Hy. Cô gái dụi đầu vào tấm lưng vững chãi ấy mà yên tâm ngủ ngon lành. Bây giờ cô không còn sợ sự cô đơn nữa, không còn sợ đi trên đường gặp kẻ xấu, cũng không còn phải ghen tị với bất kì ai nữa. Đôi giày không vừa chân cũng bị anh tháo ra rồi cầm phía sau tay, bây giờ cô sẽ xinh đẹp nhất khi ở cạnh bên anh, không cần phải cố mang những đôi giày không vừa chân khiến gót chân đau rát nữa. Mà anh sẽ là đôi giày vừa chân và đẹp nhất để cô mang vào.
Viễn Viễn...Em yêu anh..Yêu anh thì đợi tỉnh táo một chút rồi thổ lộ, lúc em say anh không tính!Ừm... Được thôi...Vậy mỗi ngày em đều..Sẽ nói yêu anh! Cho anh nghe chán luôn...U...Um...Nghiện rồi làm sao chán được đây chứ~...Là em nói đó nhé! Thiếu ngày nào là anh phạt em ngày đó!Ăn gian...Ai lại chơi phạt chứ!?Phạt em mới ngoan~ (2Hứ không thèm chơi với anh!"Kể từ giây phút tôi nhận ra cả 4 kiếp đều là tôi yêu anh ấy, Lưu Viễn đã không còn là liều an thần của tôi nữa rồi!
Nhưng không biết từ khi nào tên hồ ly ngàn đuôi đó lại trở thành xuân dược~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.