Chương 22: Đi làm
N Nghịch Ngợm
26/07/2014
Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi làm tại tập đoàn K.
Ba hắn và ba mẹ nó đều muốn nó vào công ty nên nó đành chiều ý họ.
Hôm nay nó măc bộ đồ công sở có vẻ chín chắn hơn ngày thường. Nó
cũng rút ngắn lại thời gian học và làm luận án để mau ra trường.
Hắn tới chở nó đi tới công ty, nhìn hắn mặc comle trông thật sang
trọng, đĩnh đạc
Nó được giao nhiệm vụ là làm thư kí cho hắn, nó cảm thấy không thích tí nào. Nó muốn ở phòng thiết kế hơn là làm thư ký cho hắn. Chắc hắn sẽ bày ra khối trò để đày đọa nó đây, nghĩ tới đây nó rùng mình ngán ngẩm. Sau khi nó được hắn giới thiệu với mọi người thí nó và hắn đi vào phòng chủ tịch. Hắn ngồi vào ghế khoanh tay lại rồi gác chân lên ghế (tướng ngồi bá đạo) còn nó thì đứng đối diện bàn làm việc của hắn. Nó nhìn hắn chằm chằm chờ hắn giao việc nhưng thật ra nó đang nghĩ chờ hắn đày đọa. Hắn nhìn nó khẽ mỉm cười đầy tà ý, nó bắt đầu đổ mồ hôi.
- Có việc gì thì anh nói đi
- À,... Cô pha tôi tách cafe...
- Có thế thôi à? Còn gì nữa không?_ Nó nhíu mày nhìn hắn, chẳng lẽ làm thư ký đơn giàn nhàn hạ vậy sao?
- Trước tiên là như vậy, lát tính sau
- Hả? Làm thư kí chỉ có thế này thôi sao? Anh đùa à? Gì mà tính trước sau nữa???..._ Nó nói như hét vào mặt hắn.
- Cô cứ từ từ, làm gì mà nóng thế. Muốn làm việc thì tôi chiều, hehe...
- ....
Nó lững thững đi pha cafe cho hắn, thật đây là lần đầu nó pha cafe vì nó rất ít khi uống cafe mà cũng có người pha cho. Sau một hồi vật lộn với cafe và đường, nó bưng tách cafe đặt cái "cạch" xuống bàn với vẻ khó chịu.
- Cafe của anh đây
- Cám ơn! Giờ có việc cho cô đây, cô hãy thống kê lại doanh thu từ 3 năm trước cho tôi.
- Hả? 3 năm? Sao không phải là trong năm nay?
- Cái đó cô không cần biết, làm ngay đi
- Anh... _Lúc này nó chỉ mún giết chết hắn cho xong
Nó hậm hực bước về bàn làm việc và mở lap lên và không quên lườm hắn một cái này lửa. Hắn thì cười đắc ý nhìn khuôn mặt hậm hực của nó. Nó bắt đầu công việc của mình, vừa nhìn vào bảng số liệu mà nó hoa cả mắt. Nó nghiến răng căm tức, quyết chí không chịu thua hắn. Hắn bắt đầu nhấm nháp tách cafe nó pha nhưng chưa kịp uống chỉ mới chạm đầu lưỡi thì vội phun ra ngay. Nó nhìn hắn mà cười đác ý, hắn hằm hằm nhìn nó.
- Thư kí Vũ, cô lại đây.... _ Giọng nói của hắn mang đầy vẻ hắm hè, đe dọa nó.
- Chủ tịch có gì muốn nói ạ?...._ Nó e ngại bước tới bàn làm việc của hắn, mặt tỏ vẻ lo ngại nhưng thực chất đang đắc ý muốn cười lăn lộn mà phải kìm nén.
- Cô có biết pha cafe không vậy? Cô pha cái quái gì thế này?
- Không, anh nói thì tôi pha... anh không hỏi trước thì đó không phải lỗi của tôi
- Cô... được lắm...._ Hắn trợn mắt nhìn nó mà nuốt cục tức xuống bụng.
Nó lại tiếp tục cắm đầu vào máy tính và làm tiếp việc của mình. Tới tận giờ cơm trưa nó vẫn chưa làm xong nhưng cái bụng nó biểu tình không muốn làm nữa. Nó xuống căn tin công ty mua cơm hộp lên ăn để còn làm cho nhanh việc hắn giao. Đang chuẩn bị đi thì hắn gọi nó lại.
- Đi ăn không? Tôi mời_ Hắn nói giọng nghiêm túc khiến nó thấy nghi ngờ. Hay hắn lại muốn chơi khăm nó, nó nhíu mày nhìn hắn rồi trả lời.
- Không, cám ơn anh_ Nó cười nhăn nhở nhìn hắn
- Tại sao?
- Sao bữa nay anh tốt vậy?_ Sau câu nói của nó hắn nhíu mày mặt sa sầm hẳn lại.
- Chẳng lẽ mọi khi tôi không tốt, cô có nhầm không vậy?
- Không_ Nói rồi nó quay lưng bước đi không nói thêm gì nữa. Hắn vội đi theo nó.
- Cô đi đâu vậy?
- Anh không đi ăn à? Tôi xuống căn tin mua cơm hộp
-....
Nó và hắn bước vào căn tin khiến mọi người ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào nó và hắn. Nó khó chịu quay sang hỏi hắn:
- Sao mọi người nhìn ghê vậy?
- Chắc tại tôi đẹp trai quá đó mà...
- Không phải chứ? Hay tại anh chưa bao giờ xuống đây?
-....
- Trúng tim đen rồi chứ gì?
- Ừm...
Nó không hỏi gì thêm rồi tiến tới quầy bán cơm và lấy khay đựng cơm, thôi lỡ xuống thì ăn luôn vậy. Hắn và nó ngồi cùng một bàn khiến mọi người cứ xì xào bàn tán. Nó không biết mọi người nói gì nhưng nó cảm thấy khó chịu. Hắn thì không nói gì nhưng lâu lâu lại lén nhìn biểu cảm trên mặt nó. Có lẽ hắn hiểu nó đang khó chịu, hắn đã biết trước sẽ như thế nên mời nó đi ăn mà nó không chịu (Thì ra hắn cũng đâu có lòng tốt đến vậy ).
Sau khi ăn xong nó lại tiếp tục làm việc. Hết giờ nó vẫn ở lại làm việc khiến hắn thấy lạ, sao nó siêng làm việc thế nhỉ? Mọi khi nó lười lắm mà.
- Cô không định về à?
- Có, anh về trước đi
- Vậy cô đi bằng gì về?
- Xe bus
- Không được, mà tại sao cô lại không về cùng tôi?
- Không thích
Giờ hắn mới hỉu tại sao nó lại siêng như thế, nó nói xạo hắn. Thật ra nó sợ mọi người bàn tán nói xấu mình.
Nó được giao nhiệm vụ là làm thư kí cho hắn, nó cảm thấy không thích tí nào. Nó muốn ở phòng thiết kế hơn là làm thư ký cho hắn. Chắc hắn sẽ bày ra khối trò để đày đọa nó đây, nghĩ tới đây nó rùng mình ngán ngẩm. Sau khi nó được hắn giới thiệu với mọi người thí nó và hắn đi vào phòng chủ tịch. Hắn ngồi vào ghế khoanh tay lại rồi gác chân lên ghế (tướng ngồi bá đạo) còn nó thì đứng đối diện bàn làm việc của hắn. Nó nhìn hắn chằm chằm chờ hắn giao việc nhưng thật ra nó đang nghĩ chờ hắn đày đọa. Hắn nhìn nó khẽ mỉm cười đầy tà ý, nó bắt đầu đổ mồ hôi.
- Có việc gì thì anh nói đi
- À,... Cô pha tôi tách cafe...
- Có thế thôi à? Còn gì nữa không?_ Nó nhíu mày nhìn hắn, chẳng lẽ làm thư ký đơn giàn nhàn hạ vậy sao?
- Trước tiên là như vậy, lát tính sau
- Hả? Làm thư kí chỉ có thế này thôi sao? Anh đùa à? Gì mà tính trước sau nữa???..._ Nó nói như hét vào mặt hắn.
- Cô cứ từ từ, làm gì mà nóng thế. Muốn làm việc thì tôi chiều, hehe...
- ....
Nó lững thững đi pha cafe cho hắn, thật đây là lần đầu nó pha cafe vì nó rất ít khi uống cafe mà cũng có người pha cho. Sau một hồi vật lộn với cafe và đường, nó bưng tách cafe đặt cái "cạch" xuống bàn với vẻ khó chịu.
- Cafe của anh đây
- Cám ơn! Giờ có việc cho cô đây, cô hãy thống kê lại doanh thu từ 3 năm trước cho tôi.
- Hả? 3 năm? Sao không phải là trong năm nay?
- Cái đó cô không cần biết, làm ngay đi
- Anh... _Lúc này nó chỉ mún giết chết hắn cho xong
Nó hậm hực bước về bàn làm việc và mở lap lên và không quên lườm hắn một cái này lửa. Hắn thì cười đắc ý nhìn khuôn mặt hậm hực của nó. Nó bắt đầu công việc của mình, vừa nhìn vào bảng số liệu mà nó hoa cả mắt. Nó nghiến răng căm tức, quyết chí không chịu thua hắn. Hắn bắt đầu nhấm nháp tách cafe nó pha nhưng chưa kịp uống chỉ mới chạm đầu lưỡi thì vội phun ra ngay. Nó nhìn hắn mà cười đác ý, hắn hằm hằm nhìn nó.
- Thư kí Vũ, cô lại đây.... _ Giọng nói của hắn mang đầy vẻ hắm hè, đe dọa nó.
- Chủ tịch có gì muốn nói ạ?...._ Nó e ngại bước tới bàn làm việc của hắn, mặt tỏ vẻ lo ngại nhưng thực chất đang đắc ý muốn cười lăn lộn mà phải kìm nén.
- Cô có biết pha cafe không vậy? Cô pha cái quái gì thế này?
- Không, anh nói thì tôi pha... anh không hỏi trước thì đó không phải lỗi của tôi
- Cô... được lắm...._ Hắn trợn mắt nhìn nó mà nuốt cục tức xuống bụng.
Nó lại tiếp tục cắm đầu vào máy tính và làm tiếp việc của mình. Tới tận giờ cơm trưa nó vẫn chưa làm xong nhưng cái bụng nó biểu tình không muốn làm nữa. Nó xuống căn tin công ty mua cơm hộp lên ăn để còn làm cho nhanh việc hắn giao. Đang chuẩn bị đi thì hắn gọi nó lại.
- Đi ăn không? Tôi mời_ Hắn nói giọng nghiêm túc khiến nó thấy nghi ngờ. Hay hắn lại muốn chơi khăm nó, nó nhíu mày nhìn hắn rồi trả lời.
- Không, cám ơn anh_ Nó cười nhăn nhở nhìn hắn
- Tại sao?
- Sao bữa nay anh tốt vậy?_ Sau câu nói của nó hắn nhíu mày mặt sa sầm hẳn lại.
- Chẳng lẽ mọi khi tôi không tốt, cô có nhầm không vậy?
- Không_ Nói rồi nó quay lưng bước đi không nói thêm gì nữa. Hắn vội đi theo nó.
- Cô đi đâu vậy?
- Anh không đi ăn à? Tôi xuống căn tin mua cơm hộp
-....
Nó và hắn bước vào căn tin khiến mọi người ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào nó và hắn. Nó khó chịu quay sang hỏi hắn:
- Sao mọi người nhìn ghê vậy?
- Chắc tại tôi đẹp trai quá đó mà...
- Không phải chứ? Hay tại anh chưa bao giờ xuống đây?
-....
- Trúng tim đen rồi chứ gì?
- Ừm...
Nó không hỏi gì thêm rồi tiến tới quầy bán cơm và lấy khay đựng cơm, thôi lỡ xuống thì ăn luôn vậy. Hắn và nó ngồi cùng một bàn khiến mọi người cứ xì xào bàn tán. Nó không biết mọi người nói gì nhưng nó cảm thấy khó chịu. Hắn thì không nói gì nhưng lâu lâu lại lén nhìn biểu cảm trên mặt nó. Có lẽ hắn hiểu nó đang khó chịu, hắn đã biết trước sẽ như thế nên mời nó đi ăn mà nó không chịu (Thì ra hắn cũng đâu có lòng tốt đến vậy ).
Sau khi ăn xong nó lại tiếp tục làm việc. Hết giờ nó vẫn ở lại làm việc khiến hắn thấy lạ, sao nó siêng làm việc thế nhỉ? Mọi khi nó lười lắm mà.
- Cô không định về à?
- Có, anh về trước đi
- Vậy cô đi bằng gì về?
- Xe bus
- Không được, mà tại sao cô lại không về cùng tôi?
- Không thích
Giờ hắn mới hỉu tại sao nó lại siêng như thế, nó nói xạo hắn. Thật ra nó sợ mọi người bàn tán nói xấu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.