Chương 18: Giận - P1
N Nghịch Ngợm
11/01/2014
Mặt trời lấp ló đằng sau áng mây tạo nên khung cảnh
bình minh thật thơ mộng, huyền ảo báo hiệu một ngày mới. Trời vẫn
chưa sáng hẳn, trong phòng hắn vẫn là một màu đen bao trùm trong căn
phòng.
Một khung cảnh quen thuộc hiện ra ngay trước mắt hắn, đó là nhà hắn. Khung cảnh mờ ảo với hình ảnh của một người phụ nữ và một đứa trẻ. Hắn tiến lại gần thì nhận ra đó là hắn hồi nhỏ và người phụ nữ kia chính là mẹ hắn. Chợt quá khứ thời thơ bé hiện về trong đầu hắn, khung cảnh kia mờ nhạt trước mắt hắn rồi tan biến. Hình ảnh quá khứ như một thước phim quay nhanh quay cuồng trong đầu hắn rồi chợt khựng lại. Khung cảnh xung quanh lại biến đổi, tất cả chìm trong màu đen khiến hắn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Chính xác hơn cảm giác trong lòng hắn lúc này là hoang mang và lo sợ như lúc mẹ hắn rời xa hắn. Nhìn lại xung quanh mình thì hắn nhận ra phía xa có một đốm sáng nhỏ, hắn bước đi một cách vô thức về phía đốm sáng. Thì ra đó là lối đi sang một khung cảnh khác, nơi này là một cánh đồng rất nhiều hoa hướng dương rất rực rỡ.
Trên cánh đồng hoa hướng dương kia, mẹ hắn lại xuất hiện với nụ cười hiền hậu. Hắn không kìm chế được cảm xúc mà chạy tới ôm lấy mẹ nhưng hắn không chạm được vào bà. Bất lực hắn buông tay nhìn mẹ mà nước mắt vô thức rơi.
- Con trai ngoan của mẹ, đừng khóc..._ Bà cất tiếng nói khẽ giơ tay như xoa đầu hắn.
- Mẹ... con nhớ mẹ...
- Mẹ cũng rất nhớ con...
- Mẹ sẽ ở lại với con chứ? Con không muốn rời xa mẹ nữa..._ Hắn như đứa trẻ đang nũng nịu với mẹ.
- Mẹ không thể con à, con hãy sống thật tốt, mẹ sẽ vẫn mãi bên con. Con hãy chăm sóc ba thật tốt và bỏ qua tất cả cho ông ấy. Đến lúc mẹ phải đi rồi..._ Mẹ hắn nói mà mắt nhìn hắn chan chứa yêu thương.
- Đừng, mẹ đừng đi..._ Hình ảnh mẹ hắn dần dần mờ dần rồi tan biến ngay trước mắt hắn. Còn hắn thì tuyệt vọng đuổi theo hình bóng mẹ và không ngừng kêu mẹ hắn đừng đi. Hình ảnh trước mắt lại dần mờ đi, hắn vẫn mê man cho đến khi nghe thấy tiếng của nó.
- Đừng, mẹ... đừng đi...
- Triệu Bảo, anh làm sao vậy?..._ Nó thấy hắn mồ hôi đổ như tắm, nó lấy tay đặt lên trán hắn thì thấy hắn bị sốt. Dần dần hắn mở mắt ra và thấy nó đang lo lắng cho mình.
- Tôi...không sao cả. Sao cô lại ở đây?
- Nãy đang ngủ thì tôi nghe thấy anh kêu gào nên không ngủ được nên qua xem anh có bị gì không đó mà. Anh phá giấc ngủ của tôi đó đồ trời đánh. Mà sao anh đổ mồ hôi nhiều vậy?
- Không, không có gì đâu..._ Hắn nói trong mệt mỏi khiến nó càng lo
- Anh gặp ác mộng đúng không?
- Không, cô đừng hỏi nhiều nữa..._ Nói rồi hắn định đuổi nó về phòng, bất chợt nó vòng tay ôm lấy hắn. Hành động của nó khiến hắn bất ngờ không kịp phản ứng.
- Anh nhớ mẹ phải không? Tôi an ủi anh được chứ?..._ Nó thì thầm vào tai hắn
- ..._ Hắn không nói gì nhưng khẽ gục mặt vào vai nó. Bây giờ hắn thật sự rất buồn và nhớ mẹ, hắn cũng ngạc nhiên vì hành động của nó. Hắn thật sự không thể hiểu nó là người như thế nào nữa, nhiều lúc như trẻ con nhưng có những lúc nó không hề trẻ con. Càng tiếp xúc nhiều với nó hắn càng nhận ra nhiều điều thú vị ở nó.
Hôm nay hắn bị bệnh nên nó quyết định ở nhà chăm sóc hắn. Còn hắn sau khi được nó ăn ủi thì đã ngủ thiếp đi, hiện tại là hắn đang bị sốt. Nó thấy bản thân nên làm gì đó cho hắn để an ủi hắn nên nó quyết định nấu cháo cho hắn ăn (_ _"). Nó bắt tay vào việc nấu cháo thịt bằm. Sau một hồi vật vã dưới bếp nó cũng nấu xong món cháo thịt bằm. Nó bưng lên phòng hắn thì thấy hắn đã dậy từ lúc nào và đang nhìn ra cửa sổ, ánh nhìn vô định. Thấy nó mở cửa bước vào hắn hơi ngạc nhiên.
- Cô không đi học hả?
- Không, thấy anh tội nghiệp nên tôi ở nhà chăm sóc anh, hehe...
- Sao hôm nay cô tốt lạ thường vậy? Hay là thấy tôi bị bệnh nên cô định thừa nước đục thả câu?_ Hắn nói với giọng đầy nghi nghờ
- Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi có nấu cháo cho anh ăn nè
- Cô biết nấu ăn hả?_ Hắn vừa nói vừa nhíu mày ngờ vực.
- Có chứ sao không? Đừng coi thường tài nấu ăn của tối nhá. Nào, bé ngoan há mồm ra nào..._ Vừa nói nó vừa đưa thì cháo lên kề sát môi hắn. Còn hắn thì nhíu mày ngờ vực nhưng thấy thành ý của nó nên cũng há mồm ra. Hắn đón nhận thìa cháo nhưng chưa kịp nuốt thì vội chạy vào toilet nôn ra ngay. Nó thì như chết chôn chân tại chỗ khi thấy hành động của hắn.
- Cô nấu cái gì thế hả? Muốn hại chết người bệnh hả????_ Hắn nói như hét vào mặt nó
- Thì nấu cháo, bộ không ngon hả?
- Cô nếm thử mà xem... chẳng khác gì cám heo cả...
- Anh..._ Hắn vừa thốt ra câu đó khiến nó tức giận đỏ cả mặt, nó tức quá đặt thật mạnh tô cháo xuống bàn xong bỏ về phòng. Nó đóng cửa thật mạnh khiến căn nhà như muốn rung chuyển.
Hắn biết mình vừa lỡ lời nên trong lòng có chút hối hận. Hắn muốn chạy theo xin lỗi nhưng nó đang tức giận thế kia giờ ma xin lỗi chẳng khác nào đụng vào tổ kiến lửa.
Một khung cảnh quen thuộc hiện ra ngay trước mắt hắn, đó là nhà hắn. Khung cảnh mờ ảo với hình ảnh của một người phụ nữ và một đứa trẻ. Hắn tiến lại gần thì nhận ra đó là hắn hồi nhỏ và người phụ nữ kia chính là mẹ hắn. Chợt quá khứ thời thơ bé hiện về trong đầu hắn, khung cảnh kia mờ nhạt trước mắt hắn rồi tan biến. Hình ảnh quá khứ như một thước phim quay nhanh quay cuồng trong đầu hắn rồi chợt khựng lại. Khung cảnh xung quanh lại biến đổi, tất cả chìm trong màu đen khiến hắn cảm thấy cô đơn lạnh lẽo. Chính xác hơn cảm giác trong lòng hắn lúc này là hoang mang và lo sợ như lúc mẹ hắn rời xa hắn. Nhìn lại xung quanh mình thì hắn nhận ra phía xa có một đốm sáng nhỏ, hắn bước đi một cách vô thức về phía đốm sáng. Thì ra đó là lối đi sang một khung cảnh khác, nơi này là một cánh đồng rất nhiều hoa hướng dương rất rực rỡ.
Trên cánh đồng hoa hướng dương kia, mẹ hắn lại xuất hiện với nụ cười hiền hậu. Hắn không kìm chế được cảm xúc mà chạy tới ôm lấy mẹ nhưng hắn không chạm được vào bà. Bất lực hắn buông tay nhìn mẹ mà nước mắt vô thức rơi.
- Con trai ngoan của mẹ, đừng khóc..._ Bà cất tiếng nói khẽ giơ tay như xoa đầu hắn.
- Mẹ... con nhớ mẹ...
- Mẹ cũng rất nhớ con...
- Mẹ sẽ ở lại với con chứ? Con không muốn rời xa mẹ nữa..._ Hắn như đứa trẻ đang nũng nịu với mẹ.
- Mẹ không thể con à, con hãy sống thật tốt, mẹ sẽ vẫn mãi bên con. Con hãy chăm sóc ba thật tốt và bỏ qua tất cả cho ông ấy. Đến lúc mẹ phải đi rồi..._ Mẹ hắn nói mà mắt nhìn hắn chan chứa yêu thương.
- Đừng, mẹ đừng đi..._ Hình ảnh mẹ hắn dần dần mờ dần rồi tan biến ngay trước mắt hắn. Còn hắn thì tuyệt vọng đuổi theo hình bóng mẹ và không ngừng kêu mẹ hắn đừng đi. Hình ảnh trước mắt lại dần mờ đi, hắn vẫn mê man cho đến khi nghe thấy tiếng của nó.
- Đừng, mẹ... đừng đi...
- Triệu Bảo, anh làm sao vậy?..._ Nó thấy hắn mồ hôi đổ như tắm, nó lấy tay đặt lên trán hắn thì thấy hắn bị sốt. Dần dần hắn mở mắt ra và thấy nó đang lo lắng cho mình.
- Tôi...không sao cả. Sao cô lại ở đây?
- Nãy đang ngủ thì tôi nghe thấy anh kêu gào nên không ngủ được nên qua xem anh có bị gì không đó mà. Anh phá giấc ngủ của tôi đó đồ trời đánh. Mà sao anh đổ mồ hôi nhiều vậy?
- Không, không có gì đâu..._ Hắn nói trong mệt mỏi khiến nó càng lo
- Anh gặp ác mộng đúng không?
- Không, cô đừng hỏi nhiều nữa..._ Nói rồi hắn định đuổi nó về phòng, bất chợt nó vòng tay ôm lấy hắn. Hành động của nó khiến hắn bất ngờ không kịp phản ứng.
- Anh nhớ mẹ phải không? Tôi an ủi anh được chứ?..._ Nó thì thầm vào tai hắn
- ..._ Hắn không nói gì nhưng khẽ gục mặt vào vai nó. Bây giờ hắn thật sự rất buồn và nhớ mẹ, hắn cũng ngạc nhiên vì hành động của nó. Hắn thật sự không thể hiểu nó là người như thế nào nữa, nhiều lúc như trẻ con nhưng có những lúc nó không hề trẻ con. Càng tiếp xúc nhiều với nó hắn càng nhận ra nhiều điều thú vị ở nó.
Hôm nay hắn bị bệnh nên nó quyết định ở nhà chăm sóc hắn. Còn hắn sau khi được nó ăn ủi thì đã ngủ thiếp đi, hiện tại là hắn đang bị sốt. Nó thấy bản thân nên làm gì đó cho hắn để an ủi hắn nên nó quyết định nấu cháo cho hắn ăn (_ _"). Nó bắt tay vào việc nấu cháo thịt bằm. Sau một hồi vật vã dưới bếp nó cũng nấu xong món cháo thịt bằm. Nó bưng lên phòng hắn thì thấy hắn đã dậy từ lúc nào và đang nhìn ra cửa sổ, ánh nhìn vô định. Thấy nó mở cửa bước vào hắn hơi ngạc nhiên.
- Cô không đi học hả?
- Không, thấy anh tội nghiệp nên tôi ở nhà chăm sóc anh, hehe...
- Sao hôm nay cô tốt lạ thường vậy? Hay là thấy tôi bị bệnh nên cô định thừa nước đục thả câu?_ Hắn nói với giọng đầy nghi nghờ
- Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi có nấu cháo cho anh ăn nè
- Cô biết nấu ăn hả?_ Hắn vừa nói vừa nhíu mày ngờ vực.
- Có chứ sao không? Đừng coi thường tài nấu ăn của tối nhá. Nào, bé ngoan há mồm ra nào..._ Vừa nói nó vừa đưa thì cháo lên kề sát môi hắn. Còn hắn thì nhíu mày ngờ vực nhưng thấy thành ý của nó nên cũng há mồm ra. Hắn đón nhận thìa cháo nhưng chưa kịp nuốt thì vội chạy vào toilet nôn ra ngay. Nó thì như chết chôn chân tại chỗ khi thấy hành động của hắn.
- Cô nấu cái gì thế hả? Muốn hại chết người bệnh hả????_ Hắn nói như hét vào mặt nó
- Thì nấu cháo, bộ không ngon hả?
- Cô nếm thử mà xem... chẳng khác gì cám heo cả...
- Anh..._ Hắn vừa thốt ra câu đó khiến nó tức giận đỏ cả mặt, nó tức quá đặt thật mạnh tô cháo xuống bàn xong bỏ về phòng. Nó đóng cửa thật mạnh khiến căn nhà như muốn rung chuyển.
Hắn biết mình vừa lỡ lời nên trong lòng có chút hối hận. Hắn muốn chạy theo xin lỗi nhưng nó đang tức giận thế kia giờ ma xin lỗi chẳng khác nào đụng vào tổ kiến lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.