Chương 19: Giận - P2
N Nghịch Ngợm
24/01/2014
Nó nằm trên giường
không ngừng chửi rủa hắn, tức quá nó lôi con gấu bông ra vừa
đánh vừa chửi rủa hắn không thương tiếc.
- Triệu Bảo, anh là đồ con heo, đồ chết bằm, đồ....
Hắn nghe thấy nó chửi cũng mặc kệ, có lẽ như thế nó đỡ tức hơn. Hắn lấy gối che tai lại và đắp chăn ngủ tiếp. Định mặc kệ thì nghe tiếng hét chói tai của nó khiến hắn khó lòng ngủ được, bực mình nên hắn định qua phòng nó kêu nó tắt đài. Vì tức quá nó không biết trút vào đâu nên hét thật to để giải tỏa bức xúc. Sau khi hét xong nó lại tiếp tục chửi rủa hắn mà không biết tiếng hét lúc nãy khiến hắn khó chịu và đang định tìm nó xử lý.
- Triệu Bảo, anh là đồ con heo, tốn công tui nấu cháo cho anh,... Hừ hừ...
- Phải rồi, tui nấu cám cho heo ăn đó, anh cũng như heo thôi, người ta đã nấu cho ăn còn không biết điều, đồ con trai đầu heo mà...
Hắn đang định gõ cửa phòng nó thì nghe thấy nó chửi mình, mặt hắn từ đỏ chuyển qua tím vì tức. Tay hắn nắm chặt lại, hắn không gõ cửa phòng nó nữa. Hiện giờ suy nghĩ của hắn là " Vũ Dương, cô được lắm, rồi cô sẽ biết tay tôi". Nó ngồi trong phòng bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng không biết vì sao.
Hắn bước chậm rãi thưởng thức không khí lành lạnh của buổi sáng của mùa đông, lạnh nhưng khống có tuyết rơi. Đang thong thả bước xuống bậc thang cuối cùng thì có một bóng người vụt qua, hắn có hơi giật mình. Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản che đi sự giật mình của mình, vẻ mặt trở nên lạnh lùng có vẻ bất cần. Nhìn kỹ lại thì ra đó là một cô gái và cô ta đang đứng trước mặt hắn. Cô gái có màu tóc nâu nhạt, đôi môi đỏ mọng như táo chín, nhìn cô ta thật đẹp như một con búp bê. Cô ta nhìn hắn với ánh mắt long lanh rồi hàng mi khẽ chớp chớp, còn hắn thì nhíu mày nhìn cô ta khó hiểu.
Nó đang ôm một xấp tài liệu để photo thì tình cờ thấy hắn và một cô gái đang đứng nhìn nhau "đắm đuối". Nó khẽ lắc đầu rồi nhéch mép cười mỉa mai. Nó không định nghe lén hai người kia nói gì nhưng cuộc nói chuyện lại cứ lọt vào tai nó. Cô gái nhìn hắn thẹn thùng mãi mới lên tiếng được.
- Anh Bảo!...
- Gì?_ Hắn lạnh lùng trả lời và có vẻ khó chịu.
- Em... thích... anh...! Em thích... anh từ... lâu rồi...Anh...có thể nhận... cái này không?_ Nói rồi cô ta đưa một túi bánh quy được làm rất cẩn thận ngay trước mặt hắn rồi nhìn hắn với ánh mắt long lanh chớp chớp, tay thì run như thỏ gặp sói.
- Cô thích tôi?_ Cô gái nhìn hắn gật đầu lia lịa như một con cún nhỏ, hắn tiếp tục nói mà không có chút cảm xúc nào.
- Cô thích tôi không cần phải nói, cô có thể tiếp tục phát huy... còn cái này..._ Hắn nói lấp lửng làm cô cái càng thêm hồi hộp, hắn khẽ nhếch mép tạo thành một nụ cười khiến cô ta ngất ngây (nụ cười trông có vẻ đểu).
- Cô nghĩ tôi sẽ ăn "thứ" này sao?..._ Hắn nhấn mạnh chữ thứ khiến cô ta hơi chột dạ.
- Em... em... nghĩ là... có...
- Vậy thì sai rồi, hi vọng tôi không phải nhìn thấy cô lần hai_ Nói rồi hắn bước đi lạnh lùng lướt qua người con gái kia. Còn cô gái thì nước mắt như muốn chảy ra, mặt thất thần không còn sức sống như lúc nãy.
Nãy giờ nó chứng kiến tất cả sự việc mà thấy bức xúc thay cô gái kia. Nó bước thật nhanh về phía hắn và cô gái kia, máu anh hùng nổi lên không đúng lúc.
- Triệu Bảo... Anh đứng lại..._ Hắn liền đứng lại và sau đó quay lại nhìn nó có hơi ngạc nhiên.
- Cô gọi tôi có gì không?_ Giọng hắn vẫn lạnh lùng như lúc nãy.
- Sao mà anh chảnh thế hả? người ta tốn công làm bánh tặng anh mà anh đối xử với người ta như thế à?
- Tôi sao? không thích thì nói không thích, việc gì phải vòng vo tốn sức.
- Anh... đúng là chảnh quá mà_ Nói rồi nó quay qua an ủi cô gái kia.
- Cô đừng buốn vì những người như anh ta làm gì, việc gì phải tốn công tốn sức cho mấy kẻ máu lạnh làm gì..._ Cô gái nãy giờ ngạc nhiên vì nó chen vô giờ lại còn an ủi nó nữa chứ, nhưng nó đã nhìn nhận sai về cô gái này rồi.
- Không phải chuyện của cô, ai mướn cô xen vào. Chuyện của tôi không cần cô lo._ Cô ta thay đổi thái độ nhanh đến nỗi nó chóng mặt luôn, từ bề ngoài nai tơ giờ đã thành một con cáo già.
Hắn nhìn nó thích thú, khẽ nhếch môi cười. Nó thật là ngốc quá đi, giờ hắn phải trả thù nó cho bõ ghét. Hắn đi tới và nhìn nó với tia mắt gian tà.
- Cô ấy không phải không liên quan, cô có biết tại sao tôi không nhận bánh của cô không?
- Em... không biết..._ Cô ta lại giả nai tơ hiền lành trước mặt hắn.
- Bởi vì cô quá giả tạo
- Thế như nào anh mới thích em?_ Giờ cô ta hỏi hắn không chút ngại ngùng nào nữa, đúng là cáo già.
- Cô không bao giờ là người tôi thích được, vì cô ấy mới là người tôi thích._ Nói rồi hắn kéo nó lại và kiss vào trán nó, còn nó thì trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Nó nhìn hắn như sinh vật là sau nụ hôn kia mà không hiểu hắn có ý đồ gì.
- Thôi chúng ta đi "em yêu"_ Nói rồi hắn vòng tay qua eo nó ép nó đi trong khi nó còn chư hết ngạc nhiên. Còn hắn thì khẽ nhếch môi cười vì vẻ mặt ngớ ngẩn của nó. Còn lại cô gái kia đứng đó một mình với vẻ mặt tức tối.
Tại vườn hoa của trường, nó và hắn đang nhìn nhau rực lửa. Nó phát hiện mình vừa bị hắn lợi dụng, chuyện cũ chưa xong giờ lại thêm thù.
- Anh dám lợi dụng tôi? hừ...
- Chẳng lẽ lại không dám, cô cũng đâu có vừa. Hôm qua cô có nhớ mình đã làm gì không?
- Tôi chẳng làm gì cả
- Cô hại tôi xém chết với món cháo cám lợn của cô, đã vậy còn...
- Này nhá, anh thì hơn gì tôi,...
-....
Thế là nó và hắn cãi nhau hết cả buổi chiều, nói hết cái xấu của nhau ra khiến mọi người xung quanh đấy dược một trận cười đã đời. Cãi chán đến nỗi khô cả cổ cả hai mới ngừng rồi làm huề với nhau.
- Triệu Bảo, anh là đồ con heo, đồ chết bằm, đồ....
Hắn nghe thấy nó chửi cũng mặc kệ, có lẽ như thế nó đỡ tức hơn. Hắn lấy gối che tai lại và đắp chăn ngủ tiếp. Định mặc kệ thì nghe tiếng hét chói tai của nó khiến hắn khó lòng ngủ được, bực mình nên hắn định qua phòng nó kêu nó tắt đài. Vì tức quá nó không biết trút vào đâu nên hét thật to để giải tỏa bức xúc. Sau khi hét xong nó lại tiếp tục chửi rủa hắn mà không biết tiếng hét lúc nãy khiến hắn khó chịu và đang định tìm nó xử lý.
- Triệu Bảo, anh là đồ con heo, tốn công tui nấu cháo cho anh,... Hừ hừ...
- Phải rồi, tui nấu cám cho heo ăn đó, anh cũng như heo thôi, người ta đã nấu cho ăn còn không biết điều, đồ con trai đầu heo mà...
Hắn đang định gõ cửa phòng nó thì nghe thấy nó chửi mình, mặt hắn từ đỏ chuyển qua tím vì tức. Tay hắn nắm chặt lại, hắn không gõ cửa phòng nó nữa. Hiện giờ suy nghĩ của hắn là " Vũ Dương, cô được lắm, rồi cô sẽ biết tay tôi". Nó ngồi trong phòng bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng không biết vì sao.
Hắn bước chậm rãi thưởng thức không khí lành lạnh của buổi sáng của mùa đông, lạnh nhưng khống có tuyết rơi. Đang thong thả bước xuống bậc thang cuối cùng thì có một bóng người vụt qua, hắn có hơi giật mình. Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản che đi sự giật mình của mình, vẻ mặt trở nên lạnh lùng có vẻ bất cần. Nhìn kỹ lại thì ra đó là một cô gái và cô ta đang đứng trước mặt hắn. Cô gái có màu tóc nâu nhạt, đôi môi đỏ mọng như táo chín, nhìn cô ta thật đẹp như một con búp bê. Cô ta nhìn hắn với ánh mắt long lanh rồi hàng mi khẽ chớp chớp, còn hắn thì nhíu mày nhìn cô ta khó hiểu.
Nó đang ôm một xấp tài liệu để photo thì tình cờ thấy hắn và một cô gái đang đứng nhìn nhau "đắm đuối". Nó khẽ lắc đầu rồi nhéch mép cười mỉa mai. Nó không định nghe lén hai người kia nói gì nhưng cuộc nói chuyện lại cứ lọt vào tai nó. Cô gái nhìn hắn thẹn thùng mãi mới lên tiếng được.
- Anh Bảo!...
- Gì?_ Hắn lạnh lùng trả lời và có vẻ khó chịu.
- Em... thích... anh...! Em thích... anh từ... lâu rồi...Anh...có thể nhận... cái này không?_ Nói rồi cô ta đưa một túi bánh quy được làm rất cẩn thận ngay trước mặt hắn rồi nhìn hắn với ánh mắt long lanh chớp chớp, tay thì run như thỏ gặp sói.
- Cô thích tôi?_ Cô gái nhìn hắn gật đầu lia lịa như một con cún nhỏ, hắn tiếp tục nói mà không có chút cảm xúc nào.
- Cô thích tôi không cần phải nói, cô có thể tiếp tục phát huy... còn cái này..._ Hắn nói lấp lửng làm cô cái càng thêm hồi hộp, hắn khẽ nhếch mép tạo thành một nụ cười khiến cô ta ngất ngây (nụ cười trông có vẻ đểu).
- Cô nghĩ tôi sẽ ăn "thứ" này sao?..._ Hắn nhấn mạnh chữ thứ khiến cô ta hơi chột dạ.
- Em... em... nghĩ là... có...
- Vậy thì sai rồi, hi vọng tôi không phải nhìn thấy cô lần hai_ Nói rồi hắn bước đi lạnh lùng lướt qua người con gái kia. Còn cô gái thì nước mắt như muốn chảy ra, mặt thất thần không còn sức sống như lúc nãy.
Nãy giờ nó chứng kiến tất cả sự việc mà thấy bức xúc thay cô gái kia. Nó bước thật nhanh về phía hắn và cô gái kia, máu anh hùng nổi lên không đúng lúc.
- Triệu Bảo... Anh đứng lại..._ Hắn liền đứng lại và sau đó quay lại nhìn nó có hơi ngạc nhiên.
- Cô gọi tôi có gì không?_ Giọng hắn vẫn lạnh lùng như lúc nãy.
- Sao mà anh chảnh thế hả? người ta tốn công làm bánh tặng anh mà anh đối xử với người ta như thế à?
- Tôi sao? không thích thì nói không thích, việc gì phải vòng vo tốn sức.
- Anh... đúng là chảnh quá mà_ Nói rồi nó quay qua an ủi cô gái kia.
- Cô đừng buốn vì những người như anh ta làm gì, việc gì phải tốn công tốn sức cho mấy kẻ máu lạnh làm gì..._ Cô gái nãy giờ ngạc nhiên vì nó chen vô giờ lại còn an ủi nó nữa chứ, nhưng nó đã nhìn nhận sai về cô gái này rồi.
- Không phải chuyện của cô, ai mướn cô xen vào. Chuyện của tôi không cần cô lo._ Cô ta thay đổi thái độ nhanh đến nỗi nó chóng mặt luôn, từ bề ngoài nai tơ giờ đã thành một con cáo già.
Hắn nhìn nó thích thú, khẽ nhếch môi cười. Nó thật là ngốc quá đi, giờ hắn phải trả thù nó cho bõ ghét. Hắn đi tới và nhìn nó với tia mắt gian tà.
- Cô ấy không phải không liên quan, cô có biết tại sao tôi không nhận bánh của cô không?
- Em... không biết..._ Cô ta lại giả nai tơ hiền lành trước mặt hắn.
- Bởi vì cô quá giả tạo
- Thế như nào anh mới thích em?_ Giờ cô ta hỏi hắn không chút ngại ngùng nào nữa, đúng là cáo già.
- Cô không bao giờ là người tôi thích được, vì cô ấy mới là người tôi thích._ Nói rồi hắn kéo nó lại và kiss vào trán nó, còn nó thì trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Nó nhìn hắn như sinh vật là sau nụ hôn kia mà không hiểu hắn có ý đồ gì.
- Thôi chúng ta đi "em yêu"_ Nói rồi hắn vòng tay qua eo nó ép nó đi trong khi nó còn chư hết ngạc nhiên. Còn hắn thì khẽ nhếch môi cười vì vẻ mặt ngớ ngẩn của nó. Còn lại cô gái kia đứng đó một mình với vẻ mặt tức tối.
Tại vườn hoa của trường, nó và hắn đang nhìn nhau rực lửa. Nó phát hiện mình vừa bị hắn lợi dụng, chuyện cũ chưa xong giờ lại thêm thù.
- Anh dám lợi dụng tôi? hừ...
- Chẳng lẽ lại không dám, cô cũng đâu có vừa. Hôm qua cô có nhớ mình đã làm gì không?
- Tôi chẳng làm gì cả
- Cô hại tôi xém chết với món cháo cám lợn của cô, đã vậy còn...
- Này nhá, anh thì hơn gì tôi,...
-....
Thế là nó và hắn cãi nhau hết cả buổi chiều, nói hết cái xấu của nhau ra khiến mọi người xung quanh đấy dược một trận cười đã đời. Cãi chán đến nỗi khô cả cổ cả hai mới ngừng rồi làm huề với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.