Chương 29:
Quân Lai
04/10/2023
Vì cố kỵ sức khỏe của cô,anh không dám làm càn, đi sang một phòng tắm khác, tự mình giải quyết.
Tang Nguyệt tắm rửa xong, nằm ở trên giường một lúc lâu, Tần Thịnh mới từ bên ngoài đi vào, xốc chăn lên giường, ôm cô vào trong lòng ngực.
Thời gian đã không còn sớm,anh buồn ngủ, Tang Nguyệt ban ngày ngủ nhiều,giờ không ngủ được, trong tay cầm di động, sợ làm ồn đến anh,muốn chui từ trong lòng ngực anh ra để đi lấy tai nghe.
Mới vừa cử động, vòng eo đã bị cánh tay anh siết chặt, “Đừng lộn xộn.”
Giọng anh mang theo một chút khàn khàn, chỉ trong nháy mắt, Tang Nguyệt liền cảm giác được có thứ gì đó cưng cứng chọc vào bụng,cô sửng sốt một chút,anh không phải mới từ phòng tắm ra sao? Như thế nào lại......
“Tần Thịnh,anh......”
Tần Thịnh ngắt lời cô, “Đừng nói chuyện, ngủ đi.”
Cứ như vậy ngủ sao?
Tang Nguyệt cúi đầu quét mắt, hai tai đỏ lên.
Anh xác định muốn cứ như vậy đi ngủ, không giải quyết một chút sao?
Kỳ thật cô cảm thấy mình không yếu ớt như vậy, chỉ là bị sốt mà thôi, tối hôm qua cũng đã hạ sốt rồi, nhưng anh kiềm chế không chạm vào cô,cô cũng ngại chủ động đề xuất, nếu như bị cự tuyệt sẽ rất xấu hổ.
Nếu anh không đề cập tới,cô cũng coi như không biết, đã trễ thế này, ngày mai anh còn phải đi công tác, cũng không thích hợp vận động kịch liệt lắm.
Anh ôm cô, không cho cô cử động, cũng không cho cô nói chuyện, Tang Nguyệt chỉ có thể ghé vào trong lòng ngực anh như vậy.
Ban đầu cô còn cho rằng đêm nay khẳng định phải rất lâu sau mới có thể ngủ, không nghĩ tới vừa nhắm mắt lại, không bao lâu đã không có ý thức.
Hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Tang Nguyệt rời giường đúng giờ, đưa Tần Thịnh
ra sân bay.
Dương Duy đã đến sân bay chờ Tần Thịnh trước, nhìn thấy Tang Nguyệt và Tần Thịnh cùng nhau xuống xe, chào hỏi Tang Nguyệt rồi nhận lấy hành lý của Tần Thịnh từ trong tay tài xế.
Còn chưa tới thời gian check in, Dương Duy tự giác lui sang một bên, để ông bà chủ có không gian riêng tư.
Kỳ thật không có gì để nói, với quan hệ hiện tại của hai người, còn chưa tới mức có thể nói mấy lời âu yếm ngọt ngấy đấy.
Sân bay người đến người đi, nơi nơi đều là người.
Lời nên nói, trên đường đến cũng đã nói hết, Tang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tần Thịnh, “Trên đường chú ý an toàn.”
Tần Thịnh ừ một tiếng.
Hai người cứ đứng đối diện trầm mặc một lát, thật sự không có gì để nói, nên nói thì trên đường tới cũng đã nói xong.
Cũng đã đến giờ check in, Dương Duy đi qua nhắc nhở, “Tần tổng, chúng ta phải vào check in.”
Tần Thịnh nhìn Tang Nguyệt, “Anh đi đây.”
Tang Nguyệt gật đầu, lại lần nữa nói: “Chú ý an toàn.”
Cô đứng tại chỗ, nhìn theo Tần Thịnh và Dương Duy đi vào bên trong.
Dương Duy thấy bộ dáng lưu luyến không muốn rời của ông chủ,ghé lại gần anh, thấp giọng vuốt mông ngựa, “Tần tổng, bạn gái tôi mỗi ngày đều nói rất yêu tôi, nhưng còn chưa bao giờ tiễn tôi ở sân bay.”
Ý ngoài lời, Tang Nguyệt đưa anh ra sân bay, trong lòng khẳng định xem anh là người rất quan trọng.
Đuôi mắt Tần Thịnh cong lên, dư quang thoáng nhìn qua một đôi tình nhân đang hôn môi cách đó không xa, bước chân khựng lại,anh xoay người,quay về bên người Tang Nguyệt.
Tang Nguyệt cho rằng anh còn có lời gì muốn nói với mình, ánh mắt dò hỏi nhìn anh, “Làm sao vậy?”
Vừa dứt lời, Tần Thịnh đã kéo eo cô ôm vào trong lòng ngực, cúi người hôn lấy môi cô.
Tang Nguyệt hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ hôn mình ở chỗ như thế này, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh hôn lấy, hai tròng mắt bỗng dưng trợn to vài phần, người đi đường đi ngang qua bọn họ đều nhìn nhìn mấy lần rồi nói thầm với người đi bên cạnh.
Cảm giác được lưỡi anh đang xâm nhập qua khớp hàm, ánh mắt Tang Nguyệt kinh sợ, hai tay để ở trên vai anh, nhẹ nhàng đẩy ra, lông mi run rẩy vị thẹn, “Tần Thịnh, không cần......”
Tần Thịnh gắt gao ôm lấy cô, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim anh đập, anh ngậm lấy cánh môi cô, ôn nhu mút vào, dừng lại, rũ mắt nhìn cô.
Gương mặt Tang Nguyệt phiếm hồng, tu quẫn liếc mắt nhìn anh một cái, “Người khác đều đang nhìn chúng ta kìa.”
Tần Thịnh thấy cô thẹn thùng, đáy mắt tràn ngập ý cười, ngón tay vuốt ve cần cổ cô, ngữ khí bình tĩnh, “Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng mà.”
Vợ chồng cũng không thể ở chỗ như này không coi ai ra gì hôn môi a.
Tang Nguyệt đang muốn nói cái gì, đột nhiên nghe thấy tiếng loa thông báo, “Tần Thịnh tiên sinh, mời ngài nhanh chóng đến trước quầy check in, chuyến bay sắp cất cánh.”
Mắt thấy sắp trễ chuyến bay, Dương Duy đứng ở bên cạnh không thể không đi qua nhắc nhở, “Tần tổng, chuyến bay của chúng ta đã sắp cất cánh rồi.”
Mặt Tang Nguyệt càng hồng hơn, dùng sức đẩy anh ra, giục anh nhanh chóng đi check in.
“Đi đây.”
Tần Thịnh xoay người, chạy tới quầy check in.
Tang Nguyệt đứng tại chỗ,đeo khẩu trang lên, cố chịu đựng cảm giác thẹn thùng vì bị mọi người chú ý tới, chờ bóng dáng Tần Thịnh biến mất sau cửa hải quan, mới xoay người đi ra ngoài.
Thuận lợi check in xong, Dương Duy lấy ra một chồng tài liệu, để trước mặt Tần Thịnh,trước khi bắt đầu triển khai, trêu chọc nói: “Tần tổng, ngài hôm nay thật sự làm tôi không thể tin được.”
Tâm tình Tần Thịnh tốt đến phá lệ, không ngại bị anh trêu ghẹo, “Không thể tin được cái gì?”
Dương Duy dựng một ngón tay cái về phía anh, lại nói mấy câu anh thích nghe, “Vừa nãy phu nhân vẫn luôn nhìn ngài, ngài đã check in xong rồi còn chưa rời đi.”
Ý cười nơi đáy mắt Tần Thịnh càng đậm, trong đầu nghĩ đến Tang Nguyệt,máy bay vừa mới cất cánh, đã nóng lòng muốn về nhà.
Ngón tay anh gõ gõ lên mặt bàn, nghiêm mặt nói: “Đừng quấy rầy tôi.”
Thường xuyên ngồi máy bay,anh có thói quen xử lí công việc trên máy bay.
Mặt Tang Nguyệt vẫn luôn ửng hồng đến khi từ sân bay đi ra mới đỡ, ngồi trên xe, trực tiếp bảo tài xế đưa mình đến công ty.
Mấy ngày nay xin nghỉ phép nên còn một đống việc dồn lại chứ làm, Tang Nguyệt đến công ty liền bắt đầu làm việc, đến giữa trưa lúc ăn cơm, di động nhận được một cuộc gọi từ một dãy số lạ.
Máy cô thường xuyên có khách hàng liên hệ nên có nhiều số lạ gọi đến, Tang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, ấn nghe máy.
“Chào cô, xin hỏi cô là Tang Nguyệt sao?”Phía đầu kia truyền đến giọng của một người đàn ông trẻ tuổi.
Tang Nguyệt: “Chào anh,tôi là Tang Nguyệt, xin hỏi anh là?”
“Đây là đồn công an Thành Nam,em trai cô Ninh Sách là trẻ vị thành niên đi làm công ở một nhà hàng, bị chúng tôi bắt đi,cô hãy đến bên chúng tôi đưa cậu bé về.”
Ninh Sách?
Tang Nguyệt ngẩn ra, dừng lại vài giây mới nói “Ngại quá,công việc của tôi rất bận, không rảnh qua đấy,anh hãy liên hệ mẹ nó qua đưa nó về.”
“Mẹ cậu bé đã qua đời, cô Tang Nguyệt, hiện tại cô là người thân duy nhất của Ninh Sách mà chúng tôi có thể liên hệ.”
Tang Nguyệt cứng đờ người lại, “Cái...... Cái gì?Bà ấy...... Qua đời sao?”
Đầu kia không trả lời câu hỏi của cô, “Cô Tang Nguyệt, Ninh Sách là trẻ vị thành niên, còn chưa đầy mười sáu tuổi, thuộc về lao động trẻ em,cậu bé ở chỗ chúng tôi, không ăn không uống, kiên trì bảo chúng tôi thả cậu ấy đi.”
Đầu Tang Nguyệt ong ong, Ninh Sách là em trai cùng mẹ khác cha của cô, năm đó khi cô còn ở cùng mẹ, Ninh Sách đã được sinh ra,khi cô bị mẹ đưa về Tang gia, Ninh Sách mới hơn một tuổi, sau khi cậu sinh ra cô vẫn luôn chơi cùng cậu nhóc,khi cô rời đi, Ninh Sách ôm cổ cô, khóc đến tê tâm phế liệt.
Sau khi mẹ đưa cô về Tang gia, liền mang theo Ninh Sách rời đi,sau đó cô chưa từng gặp lại bọn họ.
Đã nhiều năm trôi qua,khi biết thêm tin tức của bọn họ, không nghĩ tới là thông qua phương thức này.
Bà ấy đã chết,sao bà ấy lại có thể chết chứ,bà ấy còn chưa đến 50 tuổi.
Tang Nguyệt cảm thấy chua xót, giơ tay, lau đi giọt nước mắt trên mặt, hít hít cái mũi, ngửa đầu nhìn trần nhà, điều chỉnh lại hô hấp.
Có cái gì đáng để khổ sở chứ, bà ấy đã vứt bỏ cô từ lâu, nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp mặt, sống hay chết cũng không có liên quan gì tới cô.
Cô hít một hơi thật sâu,nói với người ở đầu bên kia: “Được,giờ tôi qua đấy.”
“Giám đốc.” Lâm Tĩnh cầm văn kiện đi vào, thấy vành mắt Tang Nguyệt hồng hồng, trên mặt có dấu vết đã khóc, bước chân khựng lại, lo lắng hỏi: “Giám đốc,cô làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Tang Nguyệt lấy gương nhỏ ra,rút tờ giấy khăn, nhìn gương lau lau mặt mặt,lấy phấn ra, một bên dặm thêm phấn, một bên nói với Lâm Tĩnh: “Lát nữa tôi phải đi ra ngoài một chuyến, việc tư,cô đi cùng tôi.”
Lâm Tĩnh gật đầu, “Vâng.”
3 giờ chiều, Tang Nguyệt cùng Lâm Tĩnh tới đồn công an.
Báo tên, nhân viên công tác dẫn các cô vào văn phòng bên trong.
“Ninh Sách, chị cháu tới.”
Nhân viên công tác đẩy cửa ra, nghiêng người đi, Tang Nguyệt liền nhìn thấy một cậu thiếu niên mảnh khảnh ngồi ở trên sô pha.
Cậu thiếu niên cúi đầu xuống, không rên một tiếng, trước mặt để một phần cơm hộp, một miếng cũng chưa động vào, rất quật cường.
Nhân viên công tác hiển nhiên không có biện pháp với cậu, nói với Tang Nguyệt: “Cô nói với nó đi.”
Bọn họ nói với cậu mấy lời, chàng thiếu niên này đều không có phản ứng lại.
Tang Nguyệt đi đến trước mặt cậu thiếu niên, “Em chính là Ninh Sách?”
Cậu thiếu niên cúi đầu, không lên tiếng.
Tang Nguyệt hai tay đút túi, không kiên nhẫn nói: “Em muốn cái gì thì nói thẳng ra đi,chị rất bận, không có thời gian ở đây với em, trên thực tế,chị cũng không muốn xuất hiện ở chỗ này, nhưng là không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể tìm được chị,em đã lãng phí thời gian của chị, cho nên mời em phối hợp chút, ngẩng đầu lên.”
“Em không bảo bọn họ gọi chị tới.” Giọng cậu thiếu niên có chút buồn bực, ngẩng đầu lên để lộ ra một gương mặt anh tuấn.
Tang Nguyệt nhìn chằm chằm mặt cậu, hỏi: “Biết chị là ai không?”
Khóe miệng Ninh Sách mím thành một đường, một lát sau, nói: “Không biết, chị đi đi, không cần chị quản em.”
Tang Nguyệt nhàn nhạt nói: “Chị đi rồi,em có thể đảm bảo cảnh sát sẽ không gọi chị tới lần nữa không?”
Ninh Sách trầm mặc một lát, giải thích, “Em đã nói với bọn họ rồi,em với chị chưa từng gặp mặt,chị không quen biết em,em cũng không quen biết chị, bọn họ không nghe.”
Bọn họ đương nhiên sẽ không nghe một đứa trẻ vị thành niên nói,một cậu thiếu niên không cha không mẹ ở bên ngoài làm thuê, không giao cho người thân tiếp quản, xảy ra chuyện,không ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm.
“Bà ấy qua đời khi nào?”
Ninh Sách biết cô đang nhắc đến ai, nói: “Hơn nửa năm.”
“Bà ấy không để lại di thư gì sao?”
Ninh Sách ngửa đầu, nâng cằm lên,giọng nói có chút nghẹn ngào, ngữ khí ra vẻ tùy ý, “Đột nhiên chết đột ngột, cũng không để lại cái gì.”
Tang Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi: “Giờ em biết chị là ai chưa?”
Ninh Sách: “Biết,chị là con gái mẹ em,em không cần chị quản em.”
Tang Nguyệt nhàn nhạt nói: “Chị mặc kệ em,thì em phải làm sao bây giờ?”
Ninh Sách mím môi, đem mặt xoay sang bên kia, “Bọn họ không có khả năng giam em ở chỗ này mãi, không ai quản em, tự nhiên sẽ thả em đi.”
Tang Nguyệt: “Sau khi em được thả ra ngoài thì sao,em tính làm gì bây giờ?”
Ninh Sách: “Em tự mình làm thuê,tự mình nuôi chính bản thân mình,em có năng lực tự lo cho bản thân.”
Tang Nguyệt không tán đồng nói: “Không,giờ em còn chưa có năng lực,em còn chưa đầy mười sáu, đi ra ngoài làm việc sẽ bắt, người thuê em sẽ bị quy về vi phạm pháp luật, người bình thường đều sẽ không thuê em.”
“Em đã mười lăm tuổi, chỉ còn một năm đã đến mười sáu,sẽ nhanh thôi.”
Tang Nguyệt nói: “Kém một tuổi, thì một năm này, chỉ cần em đi ra ngoài làm thuê liền sẽ bị bắt,em bị bắt một lần, bọn họ sẽ lại gọi cho chị một lần, này với chị mà nói, là chuyện vô cùng phiền phức, để tránh chuyện phiền toái này, giờ em phải đi theo chị.”
Ninh Sách lắc đầu, “Em sẽ không theo đi.”
“Vì sao lại không muốn đi theo chị?Em cô độc một mình, còn có nơi nào khác để đi?”
Tựa hồ là cái từ ‘cô độc một mình’ này đã làm cho cậu thiếu niên mẫn cảm thấy đau đớn, cậu đột nhiên đỏ hốc mắt, bả vai mảnh khảnh run nhè nhẹ, cắn chặt môi đến suýt bật máu,kìm nén không phát ra tiếng nghẹn ngào.
Tang Nguyệt trong lòng thở dài, ngữ khí ôn hoà đi một chút, “Trên đường tới đây cảnh sát đã nói với c về em, bọn họ nói em đã bỏ học,trước khi em bỏ học, thành tích rất tốt, cho nên chị quyết định sẽ giúp đỡ em đi học lại, thẳng cho đến khi em tốt nghiệp đại học.”
“Bà ấy không đến quấy rầy quá chị.”Cậu đột nhiên chủ động mở miệng, “Bà ấy không liên lụy gì tới chị,em cũng sẽ không làm liên lụy chị.”
Tang Nguyệt hít sâu một hơi, “Giúp đỡ một đứa trẻ như em đi học, với chị mà nói, dễ như trở bàn tay, thực sự không tính là liên lụy,chị mỗi năm đều trích ra một số tiền, giúp đỡ những bạn nhỏ không cha không mẹ ở cô nhi viện đi học, mấy ngày hôm trước,chị còn mới chuyển khoản để ủng hộ sinh hoạt phí cho chúng, trong đó,cũng có mấy đứa trẻ tầm mười mấy tuổi như em,cũng có những đứa trẻ hơn em,mấy đứa nhỏ kém em cũng không ít.”
Tang Nguyệt tắm rửa xong, nằm ở trên giường một lúc lâu, Tần Thịnh mới từ bên ngoài đi vào, xốc chăn lên giường, ôm cô vào trong lòng ngực.
Thời gian đã không còn sớm,anh buồn ngủ, Tang Nguyệt ban ngày ngủ nhiều,giờ không ngủ được, trong tay cầm di động, sợ làm ồn đến anh,muốn chui từ trong lòng ngực anh ra để đi lấy tai nghe.
Mới vừa cử động, vòng eo đã bị cánh tay anh siết chặt, “Đừng lộn xộn.”
Giọng anh mang theo một chút khàn khàn, chỉ trong nháy mắt, Tang Nguyệt liền cảm giác được có thứ gì đó cưng cứng chọc vào bụng,cô sửng sốt một chút,anh không phải mới từ phòng tắm ra sao? Như thế nào lại......
“Tần Thịnh,anh......”
Tần Thịnh ngắt lời cô, “Đừng nói chuyện, ngủ đi.”
Cứ như vậy ngủ sao?
Tang Nguyệt cúi đầu quét mắt, hai tai đỏ lên.
Anh xác định muốn cứ như vậy đi ngủ, không giải quyết một chút sao?
Kỳ thật cô cảm thấy mình không yếu ớt như vậy, chỉ là bị sốt mà thôi, tối hôm qua cũng đã hạ sốt rồi, nhưng anh kiềm chế không chạm vào cô,cô cũng ngại chủ động đề xuất, nếu như bị cự tuyệt sẽ rất xấu hổ.
Nếu anh không đề cập tới,cô cũng coi như không biết, đã trễ thế này, ngày mai anh còn phải đi công tác, cũng không thích hợp vận động kịch liệt lắm.
Anh ôm cô, không cho cô cử động, cũng không cho cô nói chuyện, Tang Nguyệt chỉ có thể ghé vào trong lòng ngực anh như vậy.
Ban đầu cô còn cho rằng đêm nay khẳng định phải rất lâu sau mới có thể ngủ, không nghĩ tới vừa nhắm mắt lại, không bao lâu đã không có ý thức.
Hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Tang Nguyệt rời giường đúng giờ, đưa Tần Thịnh
ra sân bay.
Dương Duy đã đến sân bay chờ Tần Thịnh trước, nhìn thấy Tang Nguyệt và Tần Thịnh cùng nhau xuống xe, chào hỏi Tang Nguyệt rồi nhận lấy hành lý của Tần Thịnh từ trong tay tài xế.
Còn chưa tới thời gian check in, Dương Duy tự giác lui sang một bên, để ông bà chủ có không gian riêng tư.
Kỳ thật không có gì để nói, với quan hệ hiện tại của hai người, còn chưa tới mức có thể nói mấy lời âu yếm ngọt ngấy đấy.
Sân bay người đến người đi, nơi nơi đều là người.
Lời nên nói, trên đường đến cũng đã nói hết, Tang Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tần Thịnh, “Trên đường chú ý an toàn.”
Tần Thịnh ừ một tiếng.
Hai người cứ đứng đối diện trầm mặc một lát, thật sự không có gì để nói, nên nói thì trên đường tới cũng đã nói xong.
Cũng đã đến giờ check in, Dương Duy đi qua nhắc nhở, “Tần tổng, chúng ta phải vào check in.”
Tần Thịnh nhìn Tang Nguyệt, “Anh đi đây.”
Tang Nguyệt gật đầu, lại lần nữa nói: “Chú ý an toàn.”
Cô đứng tại chỗ, nhìn theo Tần Thịnh và Dương Duy đi vào bên trong.
Dương Duy thấy bộ dáng lưu luyến không muốn rời của ông chủ,ghé lại gần anh, thấp giọng vuốt mông ngựa, “Tần tổng, bạn gái tôi mỗi ngày đều nói rất yêu tôi, nhưng còn chưa bao giờ tiễn tôi ở sân bay.”
Ý ngoài lời, Tang Nguyệt đưa anh ra sân bay, trong lòng khẳng định xem anh là người rất quan trọng.
Đuôi mắt Tần Thịnh cong lên, dư quang thoáng nhìn qua một đôi tình nhân đang hôn môi cách đó không xa, bước chân khựng lại,anh xoay người,quay về bên người Tang Nguyệt.
Tang Nguyệt cho rằng anh còn có lời gì muốn nói với mình, ánh mắt dò hỏi nhìn anh, “Làm sao vậy?”
Vừa dứt lời, Tần Thịnh đã kéo eo cô ôm vào trong lòng ngực, cúi người hôn lấy môi cô.
Tang Nguyệt hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ hôn mình ở chỗ như thế này, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh hôn lấy, hai tròng mắt bỗng dưng trợn to vài phần, người đi đường đi ngang qua bọn họ đều nhìn nhìn mấy lần rồi nói thầm với người đi bên cạnh.
Cảm giác được lưỡi anh đang xâm nhập qua khớp hàm, ánh mắt Tang Nguyệt kinh sợ, hai tay để ở trên vai anh, nhẹ nhàng đẩy ra, lông mi run rẩy vị thẹn, “Tần Thịnh, không cần......”
Tần Thịnh gắt gao ôm lấy cô, cô còn có thể nghe thấy tiếng tim anh đập, anh ngậm lấy cánh môi cô, ôn nhu mút vào, dừng lại, rũ mắt nhìn cô.
Gương mặt Tang Nguyệt phiếm hồng, tu quẫn liếc mắt nhìn anh một cái, “Người khác đều đang nhìn chúng ta kìa.”
Tần Thịnh thấy cô thẹn thùng, đáy mắt tràn ngập ý cười, ngón tay vuốt ve cần cổ cô, ngữ khí bình tĩnh, “Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng mà.”
Vợ chồng cũng không thể ở chỗ như này không coi ai ra gì hôn môi a.
Tang Nguyệt đang muốn nói cái gì, đột nhiên nghe thấy tiếng loa thông báo, “Tần Thịnh tiên sinh, mời ngài nhanh chóng đến trước quầy check in, chuyến bay sắp cất cánh.”
Mắt thấy sắp trễ chuyến bay, Dương Duy đứng ở bên cạnh không thể không đi qua nhắc nhở, “Tần tổng, chuyến bay của chúng ta đã sắp cất cánh rồi.”
Mặt Tang Nguyệt càng hồng hơn, dùng sức đẩy anh ra, giục anh nhanh chóng đi check in.
“Đi đây.”
Tần Thịnh xoay người, chạy tới quầy check in.
Tang Nguyệt đứng tại chỗ,đeo khẩu trang lên, cố chịu đựng cảm giác thẹn thùng vì bị mọi người chú ý tới, chờ bóng dáng Tần Thịnh biến mất sau cửa hải quan, mới xoay người đi ra ngoài.
Thuận lợi check in xong, Dương Duy lấy ra một chồng tài liệu, để trước mặt Tần Thịnh,trước khi bắt đầu triển khai, trêu chọc nói: “Tần tổng, ngài hôm nay thật sự làm tôi không thể tin được.”
Tâm tình Tần Thịnh tốt đến phá lệ, không ngại bị anh trêu ghẹo, “Không thể tin được cái gì?”
Dương Duy dựng một ngón tay cái về phía anh, lại nói mấy câu anh thích nghe, “Vừa nãy phu nhân vẫn luôn nhìn ngài, ngài đã check in xong rồi còn chưa rời đi.”
Ý cười nơi đáy mắt Tần Thịnh càng đậm, trong đầu nghĩ đến Tang Nguyệt,máy bay vừa mới cất cánh, đã nóng lòng muốn về nhà.
Ngón tay anh gõ gõ lên mặt bàn, nghiêm mặt nói: “Đừng quấy rầy tôi.”
Thường xuyên ngồi máy bay,anh có thói quen xử lí công việc trên máy bay.
Mặt Tang Nguyệt vẫn luôn ửng hồng đến khi từ sân bay đi ra mới đỡ, ngồi trên xe, trực tiếp bảo tài xế đưa mình đến công ty.
Mấy ngày nay xin nghỉ phép nên còn một đống việc dồn lại chứ làm, Tang Nguyệt đến công ty liền bắt đầu làm việc, đến giữa trưa lúc ăn cơm, di động nhận được một cuộc gọi từ một dãy số lạ.
Máy cô thường xuyên có khách hàng liên hệ nên có nhiều số lạ gọi đến, Tang Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, ấn nghe máy.
“Chào cô, xin hỏi cô là Tang Nguyệt sao?”Phía đầu kia truyền đến giọng của một người đàn ông trẻ tuổi.
Tang Nguyệt: “Chào anh,tôi là Tang Nguyệt, xin hỏi anh là?”
“Đây là đồn công an Thành Nam,em trai cô Ninh Sách là trẻ vị thành niên đi làm công ở một nhà hàng, bị chúng tôi bắt đi,cô hãy đến bên chúng tôi đưa cậu bé về.”
Ninh Sách?
Tang Nguyệt ngẩn ra, dừng lại vài giây mới nói “Ngại quá,công việc của tôi rất bận, không rảnh qua đấy,anh hãy liên hệ mẹ nó qua đưa nó về.”
“Mẹ cậu bé đã qua đời, cô Tang Nguyệt, hiện tại cô là người thân duy nhất của Ninh Sách mà chúng tôi có thể liên hệ.”
Tang Nguyệt cứng đờ người lại, “Cái...... Cái gì?Bà ấy...... Qua đời sao?”
Đầu kia không trả lời câu hỏi của cô, “Cô Tang Nguyệt, Ninh Sách là trẻ vị thành niên, còn chưa đầy mười sáu tuổi, thuộc về lao động trẻ em,cậu bé ở chỗ chúng tôi, không ăn không uống, kiên trì bảo chúng tôi thả cậu ấy đi.”
Đầu Tang Nguyệt ong ong, Ninh Sách là em trai cùng mẹ khác cha của cô, năm đó khi cô còn ở cùng mẹ, Ninh Sách đã được sinh ra,khi cô bị mẹ đưa về Tang gia, Ninh Sách mới hơn một tuổi, sau khi cậu sinh ra cô vẫn luôn chơi cùng cậu nhóc,khi cô rời đi, Ninh Sách ôm cổ cô, khóc đến tê tâm phế liệt.
Sau khi mẹ đưa cô về Tang gia, liền mang theo Ninh Sách rời đi,sau đó cô chưa từng gặp lại bọn họ.
Đã nhiều năm trôi qua,khi biết thêm tin tức của bọn họ, không nghĩ tới là thông qua phương thức này.
Bà ấy đã chết,sao bà ấy lại có thể chết chứ,bà ấy còn chưa đến 50 tuổi.
Tang Nguyệt cảm thấy chua xót, giơ tay, lau đi giọt nước mắt trên mặt, hít hít cái mũi, ngửa đầu nhìn trần nhà, điều chỉnh lại hô hấp.
Có cái gì đáng để khổ sở chứ, bà ấy đã vứt bỏ cô từ lâu, nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp mặt, sống hay chết cũng không có liên quan gì tới cô.
Cô hít một hơi thật sâu,nói với người ở đầu bên kia: “Được,giờ tôi qua đấy.”
“Giám đốc.” Lâm Tĩnh cầm văn kiện đi vào, thấy vành mắt Tang Nguyệt hồng hồng, trên mặt có dấu vết đã khóc, bước chân khựng lại, lo lắng hỏi: “Giám đốc,cô làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Tang Nguyệt lấy gương nhỏ ra,rút tờ giấy khăn, nhìn gương lau lau mặt mặt,lấy phấn ra, một bên dặm thêm phấn, một bên nói với Lâm Tĩnh: “Lát nữa tôi phải đi ra ngoài một chuyến, việc tư,cô đi cùng tôi.”
Lâm Tĩnh gật đầu, “Vâng.”
3 giờ chiều, Tang Nguyệt cùng Lâm Tĩnh tới đồn công an.
Báo tên, nhân viên công tác dẫn các cô vào văn phòng bên trong.
“Ninh Sách, chị cháu tới.”
Nhân viên công tác đẩy cửa ra, nghiêng người đi, Tang Nguyệt liền nhìn thấy một cậu thiếu niên mảnh khảnh ngồi ở trên sô pha.
Cậu thiếu niên cúi đầu xuống, không rên một tiếng, trước mặt để một phần cơm hộp, một miếng cũng chưa động vào, rất quật cường.
Nhân viên công tác hiển nhiên không có biện pháp với cậu, nói với Tang Nguyệt: “Cô nói với nó đi.”
Bọn họ nói với cậu mấy lời, chàng thiếu niên này đều không có phản ứng lại.
Tang Nguyệt đi đến trước mặt cậu thiếu niên, “Em chính là Ninh Sách?”
Cậu thiếu niên cúi đầu, không lên tiếng.
Tang Nguyệt hai tay đút túi, không kiên nhẫn nói: “Em muốn cái gì thì nói thẳng ra đi,chị rất bận, không có thời gian ở đây với em, trên thực tế,chị cũng không muốn xuất hiện ở chỗ này, nhưng là không có biện pháp, bọn họ chỉ có thể tìm được chị,em đã lãng phí thời gian của chị, cho nên mời em phối hợp chút, ngẩng đầu lên.”
“Em không bảo bọn họ gọi chị tới.” Giọng cậu thiếu niên có chút buồn bực, ngẩng đầu lên để lộ ra một gương mặt anh tuấn.
Tang Nguyệt nhìn chằm chằm mặt cậu, hỏi: “Biết chị là ai không?”
Khóe miệng Ninh Sách mím thành một đường, một lát sau, nói: “Không biết, chị đi đi, không cần chị quản em.”
Tang Nguyệt nhàn nhạt nói: “Chị đi rồi,em có thể đảm bảo cảnh sát sẽ không gọi chị tới lần nữa không?”
Ninh Sách trầm mặc một lát, giải thích, “Em đã nói với bọn họ rồi,em với chị chưa từng gặp mặt,chị không quen biết em,em cũng không quen biết chị, bọn họ không nghe.”
Bọn họ đương nhiên sẽ không nghe một đứa trẻ vị thành niên nói,một cậu thiếu niên không cha không mẹ ở bên ngoài làm thuê, không giao cho người thân tiếp quản, xảy ra chuyện,không ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm.
“Bà ấy qua đời khi nào?”
Ninh Sách biết cô đang nhắc đến ai, nói: “Hơn nửa năm.”
“Bà ấy không để lại di thư gì sao?”
Ninh Sách ngửa đầu, nâng cằm lên,giọng nói có chút nghẹn ngào, ngữ khí ra vẻ tùy ý, “Đột nhiên chết đột ngột, cũng không để lại cái gì.”
Tang Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi: “Giờ em biết chị là ai chưa?”
Ninh Sách: “Biết,chị là con gái mẹ em,em không cần chị quản em.”
Tang Nguyệt nhàn nhạt nói: “Chị mặc kệ em,thì em phải làm sao bây giờ?”
Ninh Sách mím môi, đem mặt xoay sang bên kia, “Bọn họ không có khả năng giam em ở chỗ này mãi, không ai quản em, tự nhiên sẽ thả em đi.”
Tang Nguyệt: “Sau khi em được thả ra ngoài thì sao,em tính làm gì bây giờ?”
Ninh Sách: “Em tự mình làm thuê,tự mình nuôi chính bản thân mình,em có năng lực tự lo cho bản thân.”
Tang Nguyệt không tán đồng nói: “Không,giờ em còn chưa có năng lực,em còn chưa đầy mười sáu, đi ra ngoài làm việc sẽ bắt, người thuê em sẽ bị quy về vi phạm pháp luật, người bình thường đều sẽ không thuê em.”
“Em đã mười lăm tuổi, chỉ còn một năm đã đến mười sáu,sẽ nhanh thôi.”
Tang Nguyệt nói: “Kém một tuổi, thì một năm này, chỉ cần em đi ra ngoài làm thuê liền sẽ bị bắt,em bị bắt một lần, bọn họ sẽ lại gọi cho chị một lần, này với chị mà nói, là chuyện vô cùng phiền phức, để tránh chuyện phiền toái này, giờ em phải đi theo chị.”
Ninh Sách lắc đầu, “Em sẽ không theo đi.”
“Vì sao lại không muốn đi theo chị?Em cô độc một mình, còn có nơi nào khác để đi?”
Tựa hồ là cái từ ‘cô độc một mình’ này đã làm cho cậu thiếu niên mẫn cảm thấy đau đớn, cậu đột nhiên đỏ hốc mắt, bả vai mảnh khảnh run nhè nhẹ, cắn chặt môi đến suýt bật máu,kìm nén không phát ra tiếng nghẹn ngào.
Tang Nguyệt trong lòng thở dài, ngữ khí ôn hoà đi một chút, “Trên đường tới đây cảnh sát đã nói với c về em, bọn họ nói em đã bỏ học,trước khi em bỏ học, thành tích rất tốt, cho nên chị quyết định sẽ giúp đỡ em đi học lại, thẳng cho đến khi em tốt nghiệp đại học.”
“Bà ấy không đến quấy rầy quá chị.”Cậu đột nhiên chủ động mở miệng, “Bà ấy không liên lụy gì tới chị,em cũng sẽ không làm liên lụy chị.”
Tang Nguyệt hít sâu một hơi, “Giúp đỡ một đứa trẻ như em đi học, với chị mà nói, dễ như trở bàn tay, thực sự không tính là liên lụy,chị mỗi năm đều trích ra một số tiền, giúp đỡ những bạn nhỏ không cha không mẹ ở cô nhi viện đi học, mấy ngày hôm trước,chị còn mới chuyển khoản để ủng hộ sinh hoạt phí cho chúng, trong đó,cũng có mấy đứa trẻ tầm mười mấy tuổi như em,cũng có những đứa trẻ hơn em,mấy đứa nhỏ kém em cũng không ít.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.