Hôn Sau Mê Luyến

Chương 30:

Quân Lai

04/10/2023

Tang Nguyệt xoay người, ngồi vào trên sô pha bên cạnh, cầm di động nhìn thời gian, “Giờ chị cho em năm phút suy xét,em là muốn sau khi được thả ra ngoài tiếp tục lẩn trốn khắp nơi làm lao động bất hợp pháp, dựa vào việc rửa bát sau nhà hàng kiếm tiền thỏa mãn niềm kiêu ngạo tự nuôi bản thân mình của em hay là đi theo chị,nhận sự giúp đỡ từ chị, nỗ lực đi học, rèn luyện kĩ năng, tương lai có một ngày, có thể có năng lực trợ giúp những người có cùng hoàn cảnh giống em.”

Ninh Sách cụp mắt, không lên tiếng.

Trong phòng im ắng, Lâm Tĩnh đứng ở một bên đang định há mồm khuyên nhủ Ninh Sách bảo cậu đi cùng Tang Nguyệt, hai con đường, hai số mệnh khác nhau, nên chọn cái nào, là rõ ràng, Tang Nguyệt nâng tay về phía cô, ý bảo cô không cần khuyên,để Ninh Sách tự mình suy xét.

Năm phút sau, Tang Nguyệt đứng dậy,nói với Ninh Sách: “Không bao giờ gặp lại.”

Cô xoay người đi ra phía ngoài, mới vừa đi đến bên cạnh cửa, phía sau truyền đến một thanh âm run rẩy, “Chờ...... Từ từ.”

Bước chân Tang Nguyệt dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Ninh Sách.

Ninh Sách từ trên sô pha đứng lên, nháy mắt cao hơn Tang Nguyệt một đầu,khuôn mặt tái nhợt do thiếu hụt dinh dưỡng hồng hồng vì xấu hổ, nhìn người chị gái trước mắt quần áo ngăn nắp, tự biết xấu hổ nắm chặt lấy áo sơmi trắng đã trở nên nhem nhuốc của mình, mu bàn tay trắng nõn hiện lên gân xanh rõ ràng.

“Chị giúp em trả tiền học về sau em sẽ trả lại cho chị.”

Cậu ưỡn ngực, cả người toát ra vẻ ngạo cốt.

“Được.” Tang Nguyệt nhìn cậu thật sâu, “Về sau chị sẽ ghi sổ kĩ lại từng chị tiêu trên người em, chờ sau khi em đi làm, dựa theo lãi suất 4% một năm trả lại cho chị.”

“Em kiếm được tiền sẽ trả lại cho chị đầu tiên.” Ninh Sách nhấn mạnh.

Tang Nguyệt không nói cái gì nữa, dẫn cậu đi làm thủ tục.

Nhân viên công tác của cục cảnh sát hiển nhiên biết rất rõ về tình huống của Ninh Sách, dò hỏi Tang Nguyệt có nguyện ý nhận nghĩa vụ nuôi nấng Ninh Sách hay không, sợ cô mới vừa bảo lãnh Ninh Sách ra ngoài lại đem cậu vứt bỏ.Tang Nguyệt nói tạm thời sẽ nuôi nấng Ninh Sách, bọn họ mới yên tâm giao Ninh Sách cho Tang Nguyệt.

Từ cục cảnh sát đi ra, Tang Nguyệt dẫn Ninh Sách về căn hộ của mình.

Tuy rằng hiện tại cô không còn ở bên này, nhưng vẫn có giúp việc mỗi tuần đúng hạn

tới quét tước,căn nhà sạch sẽ sáng ngời, Ninh Sách thật cẩn thận đứng ở bên cạnh cửa, không tiến vào.

Tang Nguyệt quay đầu lại nhìn cậu, “Tiến vào đi a.”

Ninh Sách cúi đầu, mắt nhìn đôi giày đã bung keo của mình.

Tang Nguyệt lấy ra đôi dép lê mua cho Tần Thịnh lúc trước, đưa cho cậu.

Ninh Sách nói tiếng cảm ơn, cúi đầu đổi giày.

“Hiện tại là nghỉ hè, còn chưa có khai giảng,em tạm thời ở bên này trước, chờ chị sắp xếp

trường học cho em xong,em liền dọn đến bên trường học ở.”

Ninh Sách gật đầu, có chút lo sợ bất an hỏi: “Tiền thuê chỗ này có phải rất đắt hay không?”

“Đây là nhà chị,chị không thu tiền thuê nhà của em.”

Ninh Sách rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Trong lòng Tang Nguyệt cũng đang hỗn loạn, không thể nói mấy câu an ủi cậu thiếu niên, lấy một cái thẻ từ trong túi đưa cho Lâm Tĩnh, “Vất vả cho cô rồi, đi trung tâm thương mại gần đây mua cho em ấy mấy bộ quần áo với đôi giày.”

Ninh Sách lập tức nói: “Em không cần.”

Tang Nguyệt: “Không phải tặng không,chị sẽ ghi sổ.”

Cậu là bị mang về cục cảnh sát từ khu sau bếp của một nhà hàng nhỏ,phải ở cục cảnh sát rất lâu, trên người có một mùi khói dầu, Tang Nguyệt chỉ vào phòng tắm, nói: “Em đi vào tắm rửa trước đi.”

Ninh Sách cũng nghe thấy được mùi trên người mình, ngày thường đã quen nên không cảm thấy cái gì, giờ đứng trong một căn hộ cao cấp mà cậu nằm mơ cũng chưa từng thấy, nghĩ đến mùi trên người mình, xấu hổ đến mặt đỏ rần,bất giác dịch sang bên cạnh vài bước,cách Tang Nguyệt xa ra một chút, lặng lẽ dùng dư quang quan sát thần sắc cô, sợ cô sẽ lộ ra biểu tình chán ghét.

Nhưng trên mặt cô không có biểu tình gì, thật sự giống như cô nói vậy, chỉ là giúp đỡ một cô nhi tầm thường.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Tang Nguyệt ngồi vào trên sô pha, cả người mỏi mệt.

Một lát sau, Lâm Tĩnh cầm theo một đống túi mua hàng về, Tang Nguyệt nói tiếng cảm ơn với Lâm Tĩnh.

“Đã làm phiền cô đi cùng tôi cả một buổi trưa rồi,ở đây đã không còn việc gì,cô về nghỉ ngơi đi.”

Lâm Tĩnh không yên tâm nhìn cô, “Không cần tôi ở lại với ngài sao?”

Tang Nguyệt gợi lên khóe môi cười một cái, “Không có việc gì,chỉ là một đứa trẻ,tôi giải quyết được.”

Lâm Tĩnh muốn nói lại thôi.



Ý cô nói không phải cái này,cô biết thân thế của Tang Nguyệt, mặc dù là nhiều năm không gặp, nhưng cũng là người mẹ đẻ ra mình, hận cũng thế,yêu cũng thế, chợt biết được tin dữ, người đã chết,sao có thể không thương tâm.

“Được, có chuyện gì, ngài lại liên lạc với tôi.”

Tang Nguyệt ừ một tiếng, nhìn theo cô đi vào thang máy, đóng cửa lại, lấy ra một bộ quần áo từ túi mua hàng đặt ở cửa phòng tắm, giương giọng nói vào bên trong: “Quần áo đặt ở cửa,chốc nữa em ra thì mặc.”

Bên trong truyền đến tiếng Ninh Sách “ Vâng.”

Tang Nguyệt kéo lê cơ thể mỏi mệt đi vào phòng ngủ, nằm đến trên giường.

Vài phút sau, cửa phòng tắm mở

ra, Ninh Sách tắm xong đi ra, không nhìn thấy Tang Nguyệt, đi đến giữa phòng khách đứng.

Giây lát, Tang Nguyệt từ phòng ngủ đi ra, thấy cậu co quắp đứng ở nơi đó,vẫy tay về phía cậu, “Lại đây.”

Ninh Sách nhấc chân đi về phía cô.

Tang Nguyệt giới thiệu cho cậu, “Phòng này là phòng ngủ chính,là phòng của chị, này là phòng ngủ phụ,bạn thân chị ngẫu nhiên sẽ qua đây ở, đây là thư phòng, những phòng khác trong nhà đều đã bố trí, đợi lát nữa chị bảo người đưa giường tới,để vào trong thư phòng,em về sau liền ngủ trong thư phòng,sách bên trong em có thể tùy tiện xem.”

Thư phòng Tang Nguyệt không nhỏ, thêm một chiếc giường cho cậu ngủ vẫn rộng.

Ninh Sách: “Ân.”

Tang Nguyệt: “Có thể tự mình nấu cơm không?”

Ninh Sách gật đầu, “Có.”

Cậu bắt đầu từ khi còn nhỏ đã lo liệu cho bản thân với mẹ.

Tang Nguyệt: “Vậy em về sau tự mình mua đồ ăn nấu cơm, phí sinh hoạt mùng một mỗi tháng sẽ gửi qua cho em, giúp việc thứ ba mỗi tuần sẽ tới một lần, này không phải vì em mà để quét dọn nhà cửa.”

Cái gì cần dặn cũng đã dặn xong, Tang Nguyệt trầm mặc một lát rồi nói, “Chị đi đây, có việc gì thì gọi.”

Trên đường từ cục cảnh sát về, hai người đã trao đổi số điện thoại với thêm WeChat.

Ninh Sách ừ một tiếng.

Tang Nguyệt xoay người đi đến trước cửa, bước chân dừng lại một chút, vẫn là không nhịn được, hỏi: “Bà ấy an táng ở đâu?”

“Hũ tro cốt của mẹ vẫn đặt ở trong nhà.” Ninh Sách nói, giọng khàn khàn: “Ở trong nhà bọn em thuê,em không có tiền mua mộ cho mẹ nên vẫn chưa hạ táng.”

Tang Nguyệt cứng đờ tại chỗ, đại não trống rỗng.

Sau khi trầm mặt hồi lâu, cả người cô run rẩy, lục phủ ngũ tạng đều lộn tùng phèo vào nhau.

Tang Nguyệt mất hồn mất vía về đến nhà, chôn cả người mình ở trong chăn,oà khóc lớn.

Mẹ của cô, đã từng là một vị phu nhân phong tư yểu điệu, tiêu sài phung phí như vậy,chỉ vì theo đuổi thứ tình yêu cao thượng trong miệng bà, thua trên người một người đàn ông, cuối cùng rơi vào cảnh chết đột ngột, không có tiền mua một ngôi mộ, qua đời đã hơn nửa năm đến nay vẫn chưa thể hạ táng, còn để lại một đứa con trai đáng thương, không cha không mẹ, không có bất cứ một tài sản gì, chỉ có thể dựa vào việc tay chân sau nhà hàng sống qua ngày.

Đây là theo đuổi tình yêu mà bà muốn sao?

Thật là buồn cười, thật đáng buồn, lại...... Đáng thương a.

Mẹ của cô cũng đã từng rất giàu có.

Nghĩ đến đây, Tang Nguyệt mở di động ra, nhìn số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình.

Đây là bài học cuối cùng mẹ cô giáo huấn cho cô, cái gì cũng không thể dựa vào, chỉ có tiền sẽ không lừa gạt mình.

Không biết qua bao lâu, nước mắt như đã cạn, bên ngoài truyền đến tiếng dì Điền gõ cửa,gọi cô xuống nhà ăn cơm.

Tang Nguyệt phiền muộn nói không ăn.

Dì Điền quan tâm hỏi han: “Làm sao vậy, có phải có chỗ nào không khoẻ không?”

Tang Nguyệt nói dối, “Không có việc gì, chiều nay con đi gặp khách hàng, đã ăn rồi, dì cứ ăn đi, không cần để ý đến con.”

Dì Điền nghe giọng cô có chút không thích hợp, như là đã khóc, ở bên ngoài chần chừ một lúc, xuống nhà gọi cho Tần Thịnh.

Tang Nguyệt từ trên giường ngồi dậy,vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, ngả đầu liền ngủ,lúc đang mơ màng, nghe thấy tiếng gõ cửa, dì Điền ở bên ngoài gọi cô.



Ý thức dần tỉnh táo, Tang Nguyệt hỏi với ra ngoài: “Làm sao vậy ạ?”

Dì Điền nghe thấy cô đáp lại, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tần tổng gọi điện cho con,con không nghe,bảo dì đi lên nhìn xem,dì có thể vào không?”

Người lớn tuổi thường mẫn cảm, hôm nay lúc Tang Nguyệt về nhà,bà đang ở phòng bếp, ngày thường Tang Nguyệt đều sẽ qua chào hỏi bà, hôm nay không nói câu nào đã lên lầu, cơm cũng không ăn,giọng cũng không thích hợp, lại không bắt máy của Tần tổng,bà lo lắng cô xảy ra chuyện gì.

Tang Nguyệt: “Có thể ạ, dì vào đi.”

Tang Nguyệt cầm lấy di động, mới phát hiện đã là hơn 10 giờ tối, Tần Thịnh gọi cho cô rất nhiều cuộc mà cô không nghe thấy.

Dì Điền đẩy cửa tiến vào, Tang Nguyệt cười với bà, giải thích nói: “Có thể là mới vừa khỏi ốm, cơ thể có chút suy nhược, dễ bị mệt mỏi, vừa nãy con ngủ quên mất.”

Cô đã tắm rồi, lại ngủ thêm một giấc, sắc mặt đã khôi phục bình thường.

Dì Điền thấy cô không sao, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến cô ngủ, có chút ngượng ngùng, “Không có việc gì thì tốt rồi.”

Giọng Tang Nguyệt có hơi khàn khàn, nói: “Để con gọi lại cho Tần Thịnh,dì rót cho con cốc nước với.”

Dì Điền đáp ứng, xoay người đi rót nước cho cô.

Tang Nguyệt gọi qua cho Tần Thịnh, tiếng chuông mới vang lên hai giây, đầu kia đã bắt máy.

“Tang Nguyệt,em không sao chứ.” Giọng Tần Thịnh có chút gấp gáp.

“Không có việc gì a.” Tang Nguyệt cười nói: “Em chỉ là có hơi mệt, tắm rửa xong liền trực tiếp ngủ, di động tắt chuông, không nghe thấy tiếng,em chỉ bị sốt, này đã là ngày thứ ba rồi,anh với dì Điền sao còn khẩn trương như vậy.”

Đúng lúc này dì Điền từ bên ngoài bưng nước vào, Tang Nguyệt bảo bà nói với Tần Thịnh một tiếng, chứng minh mình không sao.

Xác nhận Tang Nguyệt không có làm sao, ngữ khí Tần Thịnh khôi phục bình tĩnh, nói: “Buổi chiều anh có nhắn tin qua cho em.”

Anh nhắn tin cho cô sao?

Tang Nguyệt bỏ điện thoại ra khỏi tai,ấn vào WeChat,phát hiện buổi chiều xác thật Tần Thịnh có nhắn tới, nói anh đến nơi rồi, chỉ là lúc ấy đầu óc cô loạn thành một đoàn, cũng không nhớ rõ mình là căn bản không nhìn thấy tin nhắn này hay là tùy ý liếc mắt một cái nhưng không để ý.

Tang Nguyệt giải thích nói: “Buổi chiều em có chút việc, không nhìn thấy tin nhắn của anh, làm anh lo lắng rồi, xin lỗi a.”

Ngữ khí Tần Thịnh có chút bất mãn, “Chúng ta là vợ chồng, nói xin lỗi cái gì chứ.”

Giống như ở trong mắt anh, cô là vợ anh, anh đối xử tốt với cô là điều đương nhiên.

Tang Nguyệt bỗng nhiên nhịn không được nghĩ, nếu ngày đó, người gặp được anh không phải cô, mà là một người phụ nữ khác bị hạ dược, yêu cầu anh giúp đỡ,anh có thể sẽ giúp đỡ người ta như đã giúp cô, sau đó vì chịu trách nhiệm mà cưới cô ấy về làm vợ hay không.

Hẳn là cũng có thể chứ.

Rốt cuộc anh cũng là người tốt, biết chịu trách nhiệm.

Nghĩ như vậy, Tang Nguyệt lại thấy rất may mắn, người gặp được anh, cùng anh kết hôn cũng là cô.

Bọn họ là vợ chồng, là người nhà.

Anh sẽ chăm sóc, quan tâm đến cô.

Chìa lỡ đâu anh ở bên ngoài, không cẩn thận phát sinh quan hệ cùng người phụ nữ khác......

Chỉ cần anh ngoại tình,cô nhất định sẽ phải rời khỏi anh.

Trong lòng Tang Nguyệt đột nhiên dâng lên một cảm giác lo sợ trước nay chưa từng có.

Cô nhịn không được hỏi: “Tần Thịnh, lần này anh đi công tác phải tham gia yến tiệc sao?”

Tần Thịnh: “Trước mắt đang có hai tiệc rượu thương mại.”

Tang Nguyệt: “Em nghe nói,đàn ông các anh ở bên ngoài xã giao, ban tổ chức đều sẽ chuẩn bị chiêu đãi tăng hai.”

Chiêu đãi tăng hai chính là sau khi rượu đủ cơm no, trở lại phòng nghỉ, trên giường sẽ có một người phụ nữ chờ sẵn,chuyện này ở trong giới bọn họ là điều thường thấy.

Tần Thịnh lập tức nhận ra được Tang Nguyệt muốn nói đến chuyện gì, bảo đảm với cô, “Đúng là sẽ có chuẩn bị loại chiêu đãi tăng hai này, nhưng mà em yên tâm,anh tuyệt sẽ không

làm xằng bậy giống như bọn họ.”

Tang Nguyệt nghĩ đến đêm mình với anh ở khách sạn đó,ban đầu trêu chọc anh,anh nhất quyết nói từ chối, sau đó nghi ngờ anh không được,anh liền không chịu nổi.

Đàn ông đều sĩ diện, không chịu nổi lên kích bác, không thể nói không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Sau Mê Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook