Chương 49:
Quân Lai
05/10/2023
Bên đấy cách đây rất gần, nên không gọi tài xế qua đây mà Tần Thịnh tự lái xe, Tang Nguyệt ngồi ghế phụ, hỏi Tần Thịnh: “Tiểu Sách nói tối hôm qua gặp được anh ở dưới sảnh chung cư, ánh mắt anh nhìn em ấy lúc đó có phải rất hung ác hay không?”
Tần Thịnh nhìn về phía trước, khóe miệng mím thành một đường, giải thích: “Lúc ấy anh còn chưa biết em ấy là em trai em, anh chỉ là dùng thái độ của một người bình thường khi gặp được kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác mà thôi.”
Được, anh nói như vậy, vậy khẳng định biểu tình ngay lúc đó rất hung dữ.
Khó trách Ninh Sách ấp úng không muốn cùng anh ăn cơm.
Tang Nguyệt nắm lấy đai an toàn, buồn cười nói, “Tiểu Sách còn bị anh doạ sợ, cảm thấy có phải anh chán ghét em ấy không.”
“Đương nhiên là không rồi,em trai của em chính là em trai anh.” Tần Thịnh nói: “Hôm nay anh sẽ biểu hiện thật tốt, bù đắp lại lỗi lầm của anh.”
Đèn đỏ.
Tần Thịnh dừng xe lại, chờ đèn xanh.
Tang Nguyệt nghiêng đầu, vẫn là không nghĩ ra, “Em ấy mới mười lăm tuổi, chẳng lẽ anh không nhận ra em ấy còn chưa thành niên sao?Em ở trong lòng anh chẳng lẽ đã phát rồ đến ngay cả trẻ vị thành niên cũng không buông tha sao?”
“Em ấy trông rất cao.” Tần Thịnh giải thích, “Ở trông club có rất nhiều người con trai đã thành niên mà trông diện mạo non nớt, thoạt nhìn trông còn nhỏ hơn cả em ấy.” Hơn nữa, những phú bà trong giới hào môn đều bao nuôi tiểu bạch kiểm còn nhỏ tuổi, buổi sáng hôm đó dì Điền lại còn nói với anh mấy câu,cũng đã tạo ảnh hưởng, làm anh không không nghĩ được gì nhiều.
“Vậy anh không cảm thấy em ấy có chút giống em sao?” Tang Nguyệt kéo cái gương chiếu hậu qua, nhìn mình trong gương, so sánh ngũ quan của mình với Ninh Sách, “Mắt và miệng của Ninh Sách đều rất giống em, Anh Anh lần đầu tiên gặp em ấy liền nói chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra em ấy là em trai em, bọn em lớn lên trông rất giống nhau.”
Tần Thịnh tiếp tục giải thích, nói: “Mỗi lần anh nhìn thấy em ấy đều là vào buổi tối, sợ bị em phát hiện nên đứng rất xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt, chỉ có tối hôm qua thì nhìn gần hơn, nhưng em ấy hình như bị anh dọa đến, né tránh ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn anh.”
Anh lúc ấy cứ tưởng tiểu bạch kiểm gặp được ông xã của kim chủ, chột dạ không dám nhìn thẳng.
Tang Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Anh cũng biết em ấy bị anh dọa tới rồi.”
Tần Thịnh nói: “Anh sẽ xin lỗi em ấy.”
Tang Nguyệt ngả về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Em không nói cho em ấy chuyện anh tưởng lầm em ấy là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi, em ấy còn cho rằng anh xem thường xuất thân của em ấy, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của em nên mới chán ghét em ấy, anh cũng đừng nói cho em ấy chuyện anh tưởng em ấy là tiểu bạch kiểm, mấy đứa nhỏ tính cách hiếu thắng, nếu biết mình bị người ta xem là tiểu bạch kiểm bám váy phú bà, sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của em ấy.”
Tần Thịnh ừ một tiếng, nghĩ đến cái thẻ mình đưa cho Ninh Sách, cùng thái độ tối hôm qua đối với Ninh Sách, mở miệng nói: “Không nói thật thì anh không biết giải thích thái độ đấy với em ấy như thế nào.”
Giải thích không rõ, Ninh Sách sẽ cho rằng người anh rể này chán ghét cậu ấy, ghét bỏ xuất thân của cậu, dẫn đến việc cậu cũng không thích người anh rể này.
Lấy tình yêu thương của Tang Nguyệt đối với cậu em trai Ninh Sách này, cái cậu em vợ này, anh không thể đắc tội.
Tay Tang Nguyệt vân vê cái đai an toán, trầm tư một lát, nói: “Như vậy đi, anh nói với Ninh Sách anh không biết em ấy là em trai cùng mẹ khác cha của em, anh chưa từng gặp qua em ấy, cho rằng em ấy là em trai cùng cha khác mẹ của em, quan hệ của em với người Tang gia không tốt, cho nên anh cũng không thích người Tang gia.”
Như vậy là có thể giải thích hợp lí vì sao thái độ của anh ngay từ lúc ban đầu đối với Ninh Sách đã không tốt, bây giờ lại khách khí mời cậu qua ăn cơm.
chỉ là phải để người em trai cùng cha khác mẹ kia của cô chịu ủy khuất một chút.
Trên thực tế, quan hệ của cô với người em trai mà mẹ kế sinh cũng không tồi, tuy rằng không phải cùng một mẹ, nhưng kém nhiều tuổi, sẽ không có khắc khẩu cãi nhau như mấy người bạn cùng tuổi, ba ích kỷ, chỉ yêu bản thân mình nhất, đều không coi trọng con cái như nhau, không có thiên vị, tất nhiên sẽ không có chuyện xa lánh nhìn nhau không thuận mắt vì tranh đoạt sủng ái, cho nên cô với các em trai em gái trong nhà đều chung sống hoà thuận, bởi vì cô lớn tuổi nhất, các em có khi còn sẽ tranh đoạt được cô sủng ái.
Tần Thịnh cẩn thận hỏi: “Quan hệ của em với em trai cùng cha khác mẹ thế nào?”
Tang Nguyệt nói: “Cũng giống với Ninh Sách, nhưng mà em ấy sẽ không có tiếp xúc gì với Ninh Sách,anh có nói với Ninh Sách như vậy, sẽ không truyền tới lỗ tai nó.”
Thương lượng xong lý do để nói với Ninh Sách, xe quẹo vào khu chung cư.
Ninh Sách đã đứng đợi ở dưới lầu trước, nhìn thấy xe Tang Nguyệt lại đây, giơ cánh tay lên vẫy vẫy tay.
Tần Thịnh đem xe chậm rãi dừng ở trước mặt cậu, cởi bỏ đai an toàn, từ trên xe xuống dưới.
“Chị......”
Ninh Sách tưởng Tang Nguyệt, cười chào hỏi, nói được một nửa, nhìn thấy người bước xuống chính là Tần Thịnh, khóe miệng đang cười cứng đờ lại, khẩn trương đứng nghiêm như quân nhân, “Anh rể.”
Sau khi khai giảng trường học tổ chức huấn luyện quân sự trong vòng nửa tháng, mới vừa kết thúc chưa được bao lâu, Ninh Sách đứng rất thẳng người.
Tần Thịnh đi đến trước mặt cậu, tự cho là thân thiện vỗ vỗ bả vai cậu, khen ngợi nói: “Em gọi là Tiểu Sách đúng không, em thật ngoan.”
Ninh Sách cho rằng anh đang nói mát, đang ám chỉ rằng cậu không nghe lời, không có rời khỏi chị gái như lời yêu cầu của anh, tức khắc liền luống cuống, lùi về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: “Anh rể,em đem thẻ trả lại cho anh.”
Cậu lấy tấm thẻ từ trong túi ra, đưa cho Tần Thịnh.
Tần Thịnh nhìn cậu cầm thẻ lấy ra tới, dùng một tay đè tay cậu lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, thấy Tang Nguyệt không từ trên xe đi xuống, thoáng nhẹ nhàng thở ra,đi về phía bên người Ninh Sách một bước, tới gần cậu.
Ninh Sách sợ tới mức lùi về sau một bước.
Tần Thịnh cũng theo sát đi lên một bước.
Ninh Sách lại lui thêm một bước, phía sau lưng dựa đến trên tường, lùi không thể lùi thêm, ngửa cổ, lấy hết can đảm, nói: “Em sẽ không rời khỏi chị của em.”
“Yên tâm, không bảo em rời bỏ chị em.” Tần Thịnh lúc này mới phát hiện, Ninh Sách trông thật sự rất giống với Tang Nguyệt, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thiệt tình thực lòng có thêm vài phần hảo cảm đối với cậu em vợ này, ghé sát vào lỗ tai cậu, thấp giọng dụ dỗ, “Tiểu sách ngoan, chuyện anh cho em thẻ đừng nói cho chị em biết.”
Ninh Sách bị ngữ khí ôn nhu này của anh nghe đến lông tơ đều dựng thẳng lên, trừng mắt, cảnh giác nhìn anh, “Chị của em cũng đã biết rồi nha.”
Khóe miệng Tần Thịnh cứng đờ lại, “Em nói cho chị em biết rồi sao?”
Ninh Sách khẩn trương gật đầu lia lịa.
Tần Thịnh hít một hơi thật sâu, trẻ con bây giờ sao lại không biết giữ kín chuyện như vậy chứ.
Tang Nguyệt căn bản không tính xuống xe, ngồi ở ghế phụ đợi, nhìn thấy Tần Thịnh đem Ninh Sách sợ tới mức lùi lại đến chân tường, nghe không rõ hai người nói gì, nhưng là nhìn biểu tình khẩn trương lại quật cường của Ninh Sách, liền biết ánh mắt hung ác tối hôm qua của Tần Thịnh đã để lại bóng ma ở trong lòng cậu.Cậu hiện tại trong lòng đã nhận định Tần Thịnh chán ghét cậu, mặc dù Tần Thịnh có thái độ chuyển biến, đối với cậu hòa ái dễ gần, có lẽ một chốc một lát cũng rất khó thay đổi hình tượng của anh ở trong lòng cậu.
Tang Nguyệt cởi bỏ đai an toàn, nhoài người qua ấn nút hạ cửa sổ, nói với ra ngoài cửa sổ xe thúc giục: “Hai người ở đấy nói cái gì thế, lên xe trước đi.”
Tần Thịnh xoay người, Tang Nguyệt thấy thần sắc anh tựa hồ có chút cứng đờ, như là đã xảy ra chuyện gì làm anh khó xử.
Anh nghiêng đầu nói với Ninh Sách: “Lên xe đi.”Nói rồi đi đến bên cửa hàng ghế sau, giúp Ninh Sách mở cửa xe ra, ánh mắt nhìn về phía cậu, chờ cậu lên xe.
Ninh Sách dưới ánh nhìn chăm chú từ đôi mắt thâm thuý kia, giống như bị vận mệnh bóp chặt phía sau cổ, cảm thấy người này ở trước mặt chị cậu với khi có chị cậu ở bên có hai mặt hoàn toàn khác nhau.
Cậu mi mắt xuống, không dám nhìn nhiều về phía Tần Thịnh, cúi đầu đi đến bên cửa, khom người lên xe, sống lưng giữ thẳng, dáng ngồi đoan chính, lại cố tình bày ra một tư thế trông có vẻ khí thế, hai chân để vuông góc, trông rất hùng hổ.
Đai an toàn không thắt.
Tần Thịnh cúi người, kéo đai an toàn, muốn cài giúp cậu.
Ninh Sách hoảng hốt, duỗi tay túm chặt đai an toàn, nói: “Để em tự mình cái, anh rể.”
Dừng lại, bổ sung thêm, “Không dám làm phiền anh.”
“Không cần khách khí.” Tần Thịnh giơ tay, xoa xoa đầu cậu.
Ninh Sách tức khắc thấy lạnh cả người, cả người cứng đờ không dám động.
Trên đường trở về, không khí trong xe có chút vi diệu, Tần Thịnh lái xe, ánh mắt chuyên tâm nhìn về phía trước, rất ít mở miệng.
Ninh Sách mấy ngày gần đây đã dần trở nên thoải mái hơn trước mặt Tang Nguyệt lại trở nên câu nệ như hồi mới bắt đầu gặp nhau, Tang Nguyệt mấy lần quay đầu lại nói giỡn với cậu, cậu đều chỉ nghe, gật gật đầu, hoặc là ân một tiếng xem như là đáp lại, nên cũng không nói tiếp nữa.
Tang Nguyệt biết cậu đang kiêng kị Tần Thịnh, sợ nói sai gì đó chọc cho Tần Thịnh phiền chán, cũng không làm khó cậu, nói vài câu liền không nói thêm gì.
Cũng may khoảng cách rất gần, chưa đến vài phút đã đến.
Cơm trưa còn chưa có làm xong, dì Điền đang ở trong phòng bếp bận rộn, thấy Ninh Sách đã đến, bà nhiệt tình hẳn lên, đại khái là bởi vì chuyện Ninh Sách là em trai Tang Nguyệt, làm tảng đã lớn treo trong lòng bà mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống, bà thoạt nhìn còn cao hứng hơn cả cái ngày Tang Nguyệt dọn lại đây, cắt mấy đĩa trái cây, cố ý trình bày đẹp mắt, chất đống ở trước mặt Ninh Sách.
Tang Nguyệt biết Tần Thịnh phải xin lỗi Ninh Sách mấy chuyện trước đó, cố ý đi lên trên nhà để cho Tần Thịnh mặt mũi.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Tần Thịnh cùng Ninh Sách, Tần Thịnh ngồi ở giữa sô pha, Ninh Sách chọn ngồi ở ghế sôpha đơn cách Tần Thịnh xa nhất, lưng ngồi thật sự thẳng.
Tần Thịnh cầm lấy tờ báo trên bàn trà, mở ra, cố hòa hoãn thanh âm, “Tiểu Sách.”
Ninh Sách đặt hai tay lên đầu gối, “Vâng.”
Tần Thịnh: “Học cấp mấy rồi?”
Ninh Sách: “Cấp ba ạ.”
Tần Thịnh: “Bình thường học tập có vất vả không?”
“Không vất vả.” Ninh Sách không biết Tần Thịnh hỏi mình mấy chuyện này để làm gì, đoán không ra ý của Tần Thịnh,nhưng vì để Tần Thịnh thích cậu, cậu cực kỳ nghiêm túc nói: “Chương trình học của cấp ba không nặng, lúc trước em có bỏ học một thời gian, trong lúc bỏ học cũng có tự học thêm, hiện tại chương trình học cấp ba em đã tự học xong, bắt đầu tự học chương trình cấp trên.”
Ninh Sách cố gắng cho Tần Thịnh thấy sự ưu tú của mình.
Tần Thịnh nghe xong gật gật đầu, khen ngợi cậu, “Là một đứa trẻ nỗ lực phấn đấu.”
Anh rể đây là đang khen cậu sao?
Hay là đang nói mát châm chọc cậu?
Nghe nói người như anh rể trên thương trường đều là cáo già, giết người không dao, thích dùng nụ cười mê hoặc đối thủ.
Này chẳng lẽ định đánh bóng quan hệ tốt với cậu,lại nhân lúc cậu không chú ý, đem cậu bán đi chứ?
Như vậy tất cả mọi người cảm thấy anh đối xử với cậu rất tốt,anh làm gì với cậu, người khác cũng sẽ không hoài nghi anh.
Nghe nói kẻ có tiền, tay đều dính nhiều ít đến mạng người, mánh khoé thủ đoạn, chuyên quyền độc đoán, những người không nghe lời đều có kết cục thực thảm.
Ánh mắt anh rể nhìn cậu hôm qua như là muốn giết chết cậu.
Ninh Sách thái dương hơi đổ mồ hôi.
Trong phòng khách mở điều hòa, Tần Thịnh dư quang thoáng nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, thuận tay rút tờ khăn giấy đưa cho cậu.
“Tiểu Sách,em nóng lắm sao?”
Ninh Sách giờ mới phát hiện mình đổ mồ hôi, theo bản năng giơ tay lau mồ hôi trên trán, hậu tri hậu giác nhận ra hành động này của mình có chút thô lỗ, cầm lấy tờ giấy Tần Thịnh đưa cho, xoa xoa tay, lúng túng nói: “Em đi rửa tay.”
Tần Thịnh buông tờ báo xuống, tính dẫn cậu đi toilet.
Ninh Sách không dám làm phiền anh, khẩn trương ngồi xuống, lấy tấm thẻ anh cho mà vừa nãy bị anh nhét lại vào từ trong túi quần ra, nghĩ đến chuyện anh rể bảo cậu rời khỏi chị, máu trong người cậu liền nóng lên, nắm chặt lòng bàn tay, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, đi đến bên người Tần Thịnh, đặt thẻ lên trên bàn trà phía trước mặt anh, ưỡn ngực, nói năng có khí phách, “Tình thân là thứ không thể mua được bằng tiền,em rất nghèo, nhưng tôn nghiêm em không rẻ tiền,em tuyệt đối sẽ không vì tiền mà bán đứng tôn nghiêm.”
Tần Thịnh vỗ tay, “Nói rất đúng.”
Ninh Sách: “......?”
Đây là?
Cái chuyện gì vậy?
“Thật không dám giấu giếm, Tiểu Sách, cái thẻ này là phép thử của anh với em.”
Tần Thịnh không nói theo lời Tang Nguyệt dặn, úp nồi cho một người em trai khác của cô, anh đường hoàng nói “Em không phải là từ nhỏ lớn lên bên cạnh chị em, khi anh với chị em kết hôn, cũng không biết đến sự tồn tại của em, em với chị em mười mấy năm chưa từng gặp mặt, do có chung huyết thống, nên chị gái em không chút do dự tin rằng em là một đứa trẻ chính trực lương thiện, nhận sự chăm sóc em, nhưng anh đã từng nghe qua rất nhiều chuyện lừa gạt, anh chị em đấu đá, tranh đoạt tài sản của nhau vì để tránh những nỗi lo về sau,anh cố ý dùng tấm thẻ này để thử em, nếu em nổi lòng tham, cầm lấy một ngàn vạn này, anh nhất định sẽ không cho phép em tiếp tục ở cùng chị em, nhưng mà em lại không có, em là một đứa trẻ ngoan, từ nay về sau, anh cũng sẽ giống với chị của em, đối đãi với em như em trai mình, chị em thật sự yêu thương em, hy vọng em về sau đừng phụ tâm ý em ấy.”
Ninh Sách bị anh nói có chút kích động, thanh âm vang dội, “Em nhất định sẽ không phụ lòng chị ấy.”
Dừng một chút, cậu lại bổ sung, “Cũng sẽ không phụ lòng anh.”
Tần Thịnh vỗ vỗ bả vai cậu, tùy ý nói: “Tiểu Sách, qua đây ngồi, người một nhà, không cần khách khí.”
Tần Thịnh nhìn về phía trước, khóe miệng mím thành một đường, giải thích: “Lúc ấy anh còn chưa biết em ấy là em trai em, anh chỉ là dùng thái độ của một người bình thường khi gặp được kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác mà thôi.”
Được, anh nói như vậy, vậy khẳng định biểu tình ngay lúc đó rất hung dữ.
Khó trách Ninh Sách ấp úng không muốn cùng anh ăn cơm.
Tang Nguyệt nắm lấy đai an toàn, buồn cười nói, “Tiểu Sách còn bị anh doạ sợ, cảm thấy có phải anh chán ghét em ấy không.”
“Đương nhiên là không rồi,em trai của em chính là em trai anh.” Tần Thịnh nói: “Hôm nay anh sẽ biểu hiện thật tốt, bù đắp lại lỗi lầm của anh.”
Đèn đỏ.
Tần Thịnh dừng xe lại, chờ đèn xanh.
Tang Nguyệt nghiêng đầu, vẫn là không nghĩ ra, “Em ấy mới mười lăm tuổi, chẳng lẽ anh không nhận ra em ấy còn chưa thành niên sao?Em ở trong lòng anh chẳng lẽ đã phát rồ đến ngay cả trẻ vị thành niên cũng không buông tha sao?”
“Em ấy trông rất cao.” Tần Thịnh giải thích, “Ở trông club có rất nhiều người con trai đã thành niên mà trông diện mạo non nớt, thoạt nhìn trông còn nhỏ hơn cả em ấy.” Hơn nữa, những phú bà trong giới hào môn đều bao nuôi tiểu bạch kiểm còn nhỏ tuổi, buổi sáng hôm đó dì Điền lại còn nói với anh mấy câu,cũng đã tạo ảnh hưởng, làm anh không không nghĩ được gì nhiều.
“Vậy anh không cảm thấy em ấy có chút giống em sao?” Tang Nguyệt kéo cái gương chiếu hậu qua, nhìn mình trong gương, so sánh ngũ quan của mình với Ninh Sách, “Mắt và miệng của Ninh Sách đều rất giống em, Anh Anh lần đầu tiên gặp em ấy liền nói chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra em ấy là em trai em, bọn em lớn lên trông rất giống nhau.”
Tần Thịnh tiếp tục giải thích, nói: “Mỗi lần anh nhìn thấy em ấy đều là vào buổi tối, sợ bị em phát hiện nên đứng rất xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sườn mặt, chỉ có tối hôm qua thì nhìn gần hơn, nhưng em ấy hình như bị anh dọa đến, né tránh ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn anh.”
Anh lúc ấy cứ tưởng tiểu bạch kiểm gặp được ông xã của kim chủ, chột dạ không dám nhìn thẳng.
Tang Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Anh cũng biết em ấy bị anh dọa tới rồi.”
Tần Thịnh nói: “Anh sẽ xin lỗi em ấy.”
Tang Nguyệt ngả về phía sau tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Em không nói cho em ấy chuyện anh tưởng lầm em ấy là tiểu bạch kiểm mà em bao nuôi, em ấy còn cho rằng anh xem thường xuất thân của em ấy, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của em nên mới chán ghét em ấy, anh cũng đừng nói cho em ấy chuyện anh tưởng em ấy là tiểu bạch kiểm, mấy đứa nhỏ tính cách hiếu thắng, nếu biết mình bị người ta xem là tiểu bạch kiểm bám váy phú bà, sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của em ấy.”
Tần Thịnh ừ một tiếng, nghĩ đến cái thẻ mình đưa cho Ninh Sách, cùng thái độ tối hôm qua đối với Ninh Sách, mở miệng nói: “Không nói thật thì anh không biết giải thích thái độ đấy với em ấy như thế nào.”
Giải thích không rõ, Ninh Sách sẽ cho rằng người anh rể này chán ghét cậu ấy, ghét bỏ xuất thân của cậu, dẫn đến việc cậu cũng không thích người anh rể này.
Lấy tình yêu thương của Tang Nguyệt đối với cậu em trai Ninh Sách này, cái cậu em vợ này, anh không thể đắc tội.
Tay Tang Nguyệt vân vê cái đai an toán, trầm tư một lát, nói: “Như vậy đi, anh nói với Ninh Sách anh không biết em ấy là em trai cùng mẹ khác cha của em, anh chưa từng gặp qua em ấy, cho rằng em ấy là em trai cùng cha khác mẹ của em, quan hệ của em với người Tang gia không tốt, cho nên anh cũng không thích người Tang gia.”
Như vậy là có thể giải thích hợp lí vì sao thái độ của anh ngay từ lúc ban đầu đối với Ninh Sách đã không tốt, bây giờ lại khách khí mời cậu qua ăn cơm.
chỉ là phải để người em trai cùng cha khác mẹ kia của cô chịu ủy khuất một chút.
Trên thực tế, quan hệ của cô với người em trai mà mẹ kế sinh cũng không tồi, tuy rằng không phải cùng một mẹ, nhưng kém nhiều tuổi, sẽ không có khắc khẩu cãi nhau như mấy người bạn cùng tuổi, ba ích kỷ, chỉ yêu bản thân mình nhất, đều không coi trọng con cái như nhau, không có thiên vị, tất nhiên sẽ không có chuyện xa lánh nhìn nhau không thuận mắt vì tranh đoạt sủng ái, cho nên cô với các em trai em gái trong nhà đều chung sống hoà thuận, bởi vì cô lớn tuổi nhất, các em có khi còn sẽ tranh đoạt được cô sủng ái.
Tần Thịnh cẩn thận hỏi: “Quan hệ của em với em trai cùng cha khác mẹ thế nào?”
Tang Nguyệt nói: “Cũng giống với Ninh Sách, nhưng mà em ấy sẽ không có tiếp xúc gì với Ninh Sách,anh có nói với Ninh Sách như vậy, sẽ không truyền tới lỗ tai nó.”
Thương lượng xong lý do để nói với Ninh Sách, xe quẹo vào khu chung cư.
Ninh Sách đã đứng đợi ở dưới lầu trước, nhìn thấy xe Tang Nguyệt lại đây, giơ cánh tay lên vẫy vẫy tay.
Tần Thịnh đem xe chậm rãi dừng ở trước mặt cậu, cởi bỏ đai an toàn, từ trên xe xuống dưới.
“Chị......”
Ninh Sách tưởng Tang Nguyệt, cười chào hỏi, nói được một nửa, nhìn thấy người bước xuống chính là Tần Thịnh, khóe miệng đang cười cứng đờ lại, khẩn trương đứng nghiêm như quân nhân, “Anh rể.”
Sau khi khai giảng trường học tổ chức huấn luyện quân sự trong vòng nửa tháng, mới vừa kết thúc chưa được bao lâu, Ninh Sách đứng rất thẳng người.
Tần Thịnh đi đến trước mặt cậu, tự cho là thân thiện vỗ vỗ bả vai cậu, khen ngợi nói: “Em gọi là Tiểu Sách đúng không, em thật ngoan.”
Ninh Sách cho rằng anh đang nói mát, đang ám chỉ rằng cậu không nghe lời, không có rời khỏi chị gái như lời yêu cầu của anh, tức khắc liền luống cuống, lùi về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: “Anh rể,em đem thẻ trả lại cho anh.”
Cậu lấy tấm thẻ từ trong túi ra, đưa cho Tần Thịnh.
Tần Thịnh nhìn cậu cầm thẻ lấy ra tới, dùng một tay đè tay cậu lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, thấy Tang Nguyệt không từ trên xe đi xuống, thoáng nhẹ nhàng thở ra,đi về phía bên người Ninh Sách một bước, tới gần cậu.
Ninh Sách sợ tới mức lùi về sau một bước.
Tần Thịnh cũng theo sát đi lên một bước.
Ninh Sách lại lui thêm một bước, phía sau lưng dựa đến trên tường, lùi không thể lùi thêm, ngửa cổ, lấy hết can đảm, nói: “Em sẽ không rời khỏi chị của em.”
“Yên tâm, không bảo em rời bỏ chị em.” Tần Thịnh lúc này mới phát hiện, Ninh Sách trông thật sự rất giống với Tang Nguyệt, yêu ai yêu cả đường đi lối về, thiệt tình thực lòng có thêm vài phần hảo cảm đối với cậu em vợ này, ghé sát vào lỗ tai cậu, thấp giọng dụ dỗ, “Tiểu sách ngoan, chuyện anh cho em thẻ đừng nói cho chị em biết.”
Ninh Sách bị ngữ khí ôn nhu này của anh nghe đến lông tơ đều dựng thẳng lên, trừng mắt, cảnh giác nhìn anh, “Chị của em cũng đã biết rồi nha.”
Khóe miệng Tần Thịnh cứng đờ lại, “Em nói cho chị em biết rồi sao?”
Ninh Sách khẩn trương gật đầu lia lịa.
Tần Thịnh hít một hơi thật sâu, trẻ con bây giờ sao lại không biết giữ kín chuyện như vậy chứ.
Tang Nguyệt căn bản không tính xuống xe, ngồi ở ghế phụ đợi, nhìn thấy Tần Thịnh đem Ninh Sách sợ tới mức lùi lại đến chân tường, nghe không rõ hai người nói gì, nhưng là nhìn biểu tình khẩn trương lại quật cường của Ninh Sách, liền biết ánh mắt hung ác tối hôm qua của Tần Thịnh đã để lại bóng ma ở trong lòng cậu.Cậu hiện tại trong lòng đã nhận định Tần Thịnh chán ghét cậu, mặc dù Tần Thịnh có thái độ chuyển biến, đối với cậu hòa ái dễ gần, có lẽ một chốc một lát cũng rất khó thay đổi hình tượng của anh ở trong lòng cậu.
Tang Nguyệt cởi bỏ đai an toàn, nhoài người qua ấn nút hạ cửa sổ, nói với ra ngoài cửa sổ xe thúc giục: “Hai người ở đấy nói cái gì thế, lên xe trước đi.”
Tần Thịnh xoay người, Tang Nguyệt thấy thần sắc anh tựa hồ có chút cứng đờ, như là đã xảy ra chuyện gì làm anh khó xử.
Anh nghiêng đầu nói với Ninh Sách: “Lên xe đi.”Nói rồi đi đến bên cửa hàng ghế sau, giúp Ninh Sách mở cửa xe ra, ánh mắt nhìn về phía cậu, chờ cậu lên xe.
Ninh Sách dưới ánh nhìn chăm chú từ đôi mắt thâm thuý kia, giống như bị vận mệnh bóp chặt phía sau cổ, cảm thấy người này ở trước mặt chị cậu với khi có chị cậu ở bên có hai mặt hoàn toàn khác nhau.
Cậu mi mắt xuống, không dám nhìn nhiều về phía Tần Thịnh, cúi đầu đi đến bên cửa, khom người lên xe, sống lưng giữ thẳng, dáng ngồi đoan chính, lại cố tình bày ra một tư thế trông có vẻ khí thế, hai chân để vuông góc, trông rất hùng hổ.
Đai an toàn không thắt.
Tần Thịnh cúi người, kéo đai an toàn, muốn cài giúp cậu.
Ninh Sách hoảng hốt, duỗi tay túm chặt đai an toàn, nói: “Để em tự mình cái, anh rể.”
Dừng lại, bổ sung thêm, “Không dám làm phiền anh.”
“Không cần khách khí.” Tần Thịnh giơ tay, xoa xoa đầu cậu.
Ninh Sách tức khắc thấy lạnh cả người, cả người cứng đờ không dám động.
Trên đường trở về, không khí trong xe có chút vi diệu, Tần Thịnh lái xe, ánh mắt chuyên tâm nhìn về phía trước, rất ít mở miệng.
Ninh Sách mấy ngày gần đây đã dần trở nên thoải mái hơn trước mặt Tang Nguyệt lại trở nên câu nệ như hồi mới bắt đầu gặp nhau, Tang Nguyệt mấy lần quay đầu lại nói giỡn với cậu, cậu đều chỉ nghe, gật gật đầu, hoặc là ân một tiếng xem như là đáp lại, nên cũng không nói tiếp nữa.
Tang Nguyệt biết cậu đang kiêng kị Tần Thịnh, sợ nói sai gì đó chọc cho Tần Thịnh phiền chán, cũng không làm khó cậu, nói vài câu liền không nói thêm gì.
Cũng may khoảng cách rất gần, chưa đến vài phút đã đến.
Cơm trưa còn chưa có làm xong, dì Điền đang ở trong phòng bếp bận rộn, thấy Ninh Sách đã đến, bà nhiệt tình hẳn lên, đại khái là bởi vì chuyện Ninh Sách là em trai Tang Nguyệt, làm tảng đã lớn treo trong lòng bà mấy ngày nay cuối cùng cũng rơi xuống, bà thoạt nhìn còn cao hứng hơn cả cái ngày Tang Nguyệt dọn lại đây, cắt mấy đĩa trái cây, cố ý trình bày đẹp mắt, chất đống ở trước mặt Ninh Sách.
Tang Nguyệt biết Tần Thịnh phải xin lỗi Ninh Sách mấy chuyện trước đó, cố ý đi lên trên nhà để cho Tần Thịnh mặt mũi.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Tần Thịnh cùng Ninh Sách, Tần Thịnh ngồi ở giữa sô pha, Ninh Sách chọn ngồi ở ghế sôpha đơn cách Tần Thịnh xa nhất, lưng ngồi thật sự thẳng.
Tần Thịnh cầm lấy tờ báo trên bàn trà, mở ra, cố hòa hoãn thanh âm, “Tiểu Sách.”
Ninh Sách đặt hai tay lên đầu gối, “Vâng.”
Tần Thịnh: “Học cấp mấy rồi?”
Ninh Sách: “Cấp ba ạ.”
Tần Thịnh: “Bình thường học tập có vất vả không?”
“Không vất vả.” Ninh Sách không biết Tần Thịnh hỏi mình mấy chuyện này để làm gì, đoán không ra ý của Tần Thịnh,nhưng vì để Tần Thịnh thích cậu, cậu cực kỳ nghiêm túc nói: “Chương trình học của cấp ba không nặng, lúc trước em có bỏ học một thời gian, trong lúc bỏ học cũng có tự học thêm, hiện tại chương trình học cấp ba em đã tự học xong, bắt đầu tự học chương trình cấp trên.”
Ninh Sách cố gắng cho Tần Thịnh thấy sự ưu tú của mình.
Tần Thịnh nghe xong gật gật đầu, khen ngợi cậu, “Là một đứa trẻ nỗ lực phấn đấu.”
Anh rể đây là đang khen cậu sao?
Hay là đang nói mát châm chọc cậu?
Nghe nói người như anh rể trên thương trường đều là cáo già, giết người không dao, thích dùng nụ cười mê hoặc đối thủ.
Này chẳng lẽ định đánh bóng quan hệ tốt với cậu,lại nhân lúc cậu không chú ý, đem cậu bán đi chứ?
Như vậy tất cả mọi người cảm thấy anh đối xử với cậu rất tốt,anh làm gì với cậu, người khác cũng sẽ không hoài nghi anh.
Nghe nói kẻ có tiền, tay đều dính nhiều ít đến mạng người, mánh khoé thủ đoạn, chuyên quyền độc đoán, những người không nghe lời đều có kết cục thực thảm.
Ánh mắt anh rể nhìn cậu hôm qua như là muốn giết chết cậu.
Ninh Sách thái dương hơi đổ mồ hôi.
Trong phòng khách mở điều hòa, Tần Thịnh dư quang thoáng nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, thuận tay rút tờ khăn giấy đưa cho cậu.
“Tiểu Sách,em nóng lắm sao?”
Ninh Sách giờ mới phát hiện mình đổ mồ hôi, theo bản năng giơ tay lau mồ hôi trên trán, hậu tri hậu giác nhận ra hành động này của mình có chút thô lỗ, cầm lấy tờ giấy Tần Thịnh đưa cho, xoa xoa tay, lúng túng nói: “Em đi rửa tay.”
Tần Thịnh buông tờ báo xuống, tính dẫn cậu đi toilet.
Ninh Sách không dám làm phiền anh, khẩn trương ngồi xuống, lấy tấm thẻ anh cho mà vừa nãy bị anh nhét lại vào từ trong túi quần ra, nghĩ đến chuyện anh rể bảo cậu rời khỏi chị, máu trong người cậu liền nóng lên, nắm chặt lòng bàn tay, mu bàn tay lộ rõ gân xanh, đi đến bên người Tần Thịnh, đặt thẻ lên trên bàn trà phía trước mặt anh, ưỡn ngực, nói năng có khí phách, “Tình thân là thứ không thể mua được bằng tiền,em rất nghèo, nhưng tôn nghiêm em không rẻ tiền,em tuyệt đối sẽ không vì tiền mà bán đứng tôn nghiêm.”
Tần Thịnh vỗ tay, “Nói rất đúng.”
Ninh Sách: “......?”
Đây là?
Cái chuyện gì vậy?
“Thật không dám giấu giếm, Tiểu Sách, cái thẻ này là phép thử của anh với em.”
Tần Thịnh không nói theo lời Tang Nguyệt dặn, úp nồi cho một người em trai khác của cô, anh đường hoàng nói “Em không phải là từ nhỏ lớn lên bên cạnh chị em, khi anh với chị em kết hôn, cũng không biết đến sự tồn tại của em, em với chị em mười mấy năm chưa từng gặp mặt, do có chung huyết thống, nên chị gái em không chút do dự tin rằng em là một đứa trẻ chính trực lương thiện, nhận sự chăm sóc em, nhưng anh đã từng nghe qua rất nhiều chuyện lừa gạt, anh chị em đấu đá, tranh đoạt tài sản của nhau vì để tránh những nỗi lo về sau,anh cố ý dùng tấm thẻ này để thử em, nếu em nổi lòng tham, cầm lấy một ngàn vạn này, anh nhất định sẽ không cho phép em tiếp tục ở cùng chị em, nhưng mà em lại không có, em là một đứa trẻ ngoan, từ nay về sau, anh cũng sẽ giống với chị của em, đối đãi với em như em trai mình, chị em thật sự yêu thương em, hy vọng em về sau đừng phụ tâm ý em ấy.”
Ninh Sách bị anh nói có chút kích động, thanh âm vang dội, “Em nhất định sẽ không phụ lòng chị ấy.”
Dừng một chút, cậu lại bổ sung, “Cũng sẽ không phụ lòng anh.”
Tần Thịnh vỗ vỗ bả vai cậu, tùy ý nói: “Tiểu Sách, qua đây ngồi, người một nhà, không cần khách khí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.