Hôn Sau Mê Luyến

Chương 50:

Quân Lai

05/10/2023

Tang Nguyệt đứng ở chân cầu thang, đúng lúc nghe thấy Tần Thịnh nói mấy lời này, nếu không phải Ninh Sách đang ở đây, cô hận không thể cho anh một tràng vỗ tay.

Người này cũng quá biết cách ăn nói rồi.

Rõ ràng là anh hiểu lầm Ninh Sách là kẻ thứ ba, muốn dùng tiền tống cổ cậu đi, cư nhiên có thể biên soạn thành là vì cô, cố ý thử Ninh Sách.

Nói ra lời chính nghĩa, nói có sách mách có chứng, người không hiểu rõ chân tướng, rất khó để không tin anh.

Có khi người biết rõ chân tướng, cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình hiểu lầm anh hay không.

Tang Nguyệt đi qua chỗ ngoặt cầu thang, quả nhiên nhìn thấy Ninh Sách đang ngồi ở bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn anh, nghiêm túc nghe anh nói, bị lừa gạt đến tâm phục khẩu phục,có lẽ là cảm thấy anh rất quan tâm đến chị gái mình, hành sự cẩn thận, cậu thậm chí còn có chút kính ngưỡng nhìn người anh rể đã từng xem mình là tiểu tam này.

Nghe thấy tiếng bước chân cô xuống, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.

Tang Nguyệt nhìn về phía Tần Thịnh, ý vị thâm trường nhìn anh.

Tần Thịnh biết cô nghe thấy được, trong mắt xẹt qua một tia xấu hổ, cầm lấy tờ báo, tay run run, khuôn mặt nghiêm túc tiếp tục dò hỏi chuyện học hành của Ninh Sách.

Ninh Sách biết gì đều nói hết cho anh.

Con trai tuổi này đều rất dễ tin, dưới sự diễn thuyết của Tần Thịnh, Ninh Sách đã hoàn toàn tin tưởng lời anh nói là sự thật, cậu đã suy đoán rất nhiều nguyên nhân mà Tần Thịnh cho cậu thẻ bảo cậu rời đi nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Tần Thịnh là vì thử cậu, càng thêm cảm thấy người anh rể này cao thâm khó đoán, thử cậu cũng là vì muốn tốt cho chị, cậu còn đã xem qua về anh rể trên tạp chí kinh tế tài chính, cảm thấy rất ngưỡng mộ thành tựu của anh ấy, giờ lại càng thêm sùng bái người anh rể luôn đọc báo, hành sự cẩn thận, suy nghĩ chu toàn, thoạt nhìn thập phần trầm ổn.

Anh rể thân thiện với cậu như thế, không chê xuất thân của cậu thế mà cậu vừa nãy còn cảm thấy anh rể giết người không dao, không có thiện ý.

Anh rể rõ ràng tốt như vậy.

Ninh Sách gục đầu xuống, hai tai có chút nóng lên.

Nếu không phải hôm nay mới là lần thứ hai gặp mặt, tính cả cái liếc mắt vội vàng thoáng qua của tối hôm qua kia, cậu một hai phải phát biểu một bài cảm tưởng thể hiện sự kính nể với anh rể.

Bữa cơm này ăn thật sự vui vẻ, có lẽ là do đàn ông càng hiểu đàn ông hơn, Tần Thịnh cũng đã trải qua cái tuổi của Ninh Sách, hiểu rõ sở thích của thiếu niên tuổi này như lòng bàn tay, anh mở miệng không nhiều lắm, phần lớn thời gian đều là ở một bên yên lặng nghe Tang Nguyệt với Ninh Sách nói chuyện phiếm, nhưng chỉ cần vừa mở miệng, liền nói đúng ý Ninh Sách.

Lời giải thích của Tần Thịnh cho việc hiểu lầm cậu là tiểu tam dùng tiền tống cổ cậu đi không chỉ có không làm thiệt hại đến uy nghiêm của người anh rể, ngược lại còn nâng cao hình tượng trong lòng Ninh Sách.

“Tiểu sách ngày thường lúc nghỉ ngơi thích làm cái gì?” Tần Thịnh không chút để ý hỏi.

Ninh Sách buông đôi đũa xuống, thẳng lưng lên, ánh mắt nhìn Tần Thịnh, có nề nếp trả lời, “Em dạo này lúc nghỉ ngơi đều là ở nhà đọc sách.”

Tần Thịnh: “Luôn chỉ đọc sách thôi, không có hoạt động giải trí yêu thích nào sao?”

Ninh Sách hơi rũ lông mi xuống, tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, suy tư một lát mới đáp, “ Khi mẹ em còn sống, một mình nuôi nấng em rất vất vả,em đi học về, phải làm việc nhà, không có thời gian nhàn rỗi, sau khi chị nhận nuôi em, tuy rằng không cần phải làm việc nhà nữa, nhưng bởi vì lúc trước bỏ học làm công một thời gian, cho nên gần đây phải học thêm.”

Cậu không muốn nhắc đến cuộc sống trước đây của mình trước mặt anh rể để nhận được sự thông cảm, nhưng lại không muốn nói dối, cho nên vẫn là nói thật.

biểu tình trên mặt Tần Thịnh không có gì dao động, không có xem thường cậu hèn mọn, cũng không có đồng cảm trước sự đáng thương ấy, anh bưng cốc nước trước mặt lên uống một ngụm, nói: “Hiếm khi thấy được một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như em, nhưng mà ở độ tuổi này của em thích hợp để vui chơi, em không có cảm thấy hứng thú với cái gì sao?”

Ninh Sách nghĩ nghĩ, nói: “Cũng có.”

“Nói anh nghe coi?” Tần Thịnh như là cảm thấy rất hứng thú, đặt cốc nước xuống, hết sức chuyên chú nhìn cậu.

Ninh Sách nói: “Em muốn đi câu cá.”

Ở chỗ cậu với mẹ thuê trước kia cơ bản đều là những hộ gia đình nghèo khó, những đứa trẻ tầm tuổi cậu cũng không có nhiều hoạt động vui chơi, nhưng chạng vạng mỗi khi hè về, Ở bên bờ sông cách nhà không xa sẽ có một loạt người ngồi, những đứa trẻ cũng không lớn hơn cậu nhiều lắm sẽ đi theo ba họ đến đó câu cá.



Đó là một trong số những ít thú vui ở nơi

bần cùng đó, cá câu được có thể nấu thành canh cá, hoặc là làm thành cá chua ngọt, cải thiện thức ăn.

Nhưng một trong số những thú vui ít ỏi này cũng không thuộc về cậu, cậu không có ba, mẹ thì phải đi làm, cậu phải chạy về nhà sớm để nấu cơm, không có thời gian nhàn hạ thoải mái.

Ninh Sách mới vừa rơi vào trong dòng hồi ức, liền nghe Tần Thịnh nói: “Câu cá là một hoạt động không tồi, hôm nay thời tiết cũng khá đẹp, muốn đi hay không?”

Ninh Sách sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Hiện tại liền đi sao?”

Tần Thịnh gật gật đầu, nói: “ Ở gần đây vừa vặn có một cái áo cá, bên đấy phong cảnh không tồi, có thể đi một chút,em muốn đi không?”

Ninh Sách có chút hứng thú, đưa mắt nhìn về phía Tang Nguyệt.

Tang Nguyệt thấy cậu hiện rõ sự thích thú, cười nói: “Muốn đi thì đi.”

Ninh Sách đặt tay trên đầu gối, vẫn là có chút câu nệ, hỏi: “Chị với anh rể đều đi sao?”

Ánh mắt Tần Thịnh nhìn về phía Tang Nguyệt, nói với Ninh Sách: “Này phải xem ý của chị em.”

Tang Nguyệt không chờ Ninh Sách nhìn qua, liền nói: “Chúng ta cùng đi.”

Ninh Sách biết hai anh chị đây là cố ý mang mình đi ra ngoài chơi, thụ sủng nhược kinh, “Vậy có ảnh hưởng đến công việc của anh rể không, kỳ thật em cũng không muốn đi đến thế, không đi cũng được.”

“Sẽ không có ảnh hưởng, hôm nay vốn chính là thời gian nghỉ ngơi của anh.” Tần Thịnh nhìn Ninh Sách nói: “Tiểu Sách, thanh niên làm việc, không thể chỉ có nghĩ không, muốn làm thì phải làm luôn,cuộc đời ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt.”

Cuộc đời ngắn ngủi, tận hưởng lạc thú trước mắt

Ninh Sách nghe thấy câu nói này có chút kích động, cao giọng, nói: “Chúng ta đợi lát nữa liền đi câu cá,anh......anh rể......”

Cậu không nhịn được, nhìn Tần Thịnh, lắp bắp nói: “Em cảm thấy mấy lời anh nói đều rất có đạo lý, nói chuyện với anh em được mở mang không ít.”

Tần Thịnh cười khẽ, nói: “Anh lớn hơn em vài tuổi, ra ngoài xã hội cũng sớm hơn em.”

“Không, anh rể, không giống nhau.” Ninh Sách lắc lắc đầu, không biết phải dùng từ gì để diễn tả sự khâm phục đối với anh rể cậu, “Mị lực của anh không phải là do thời gian tạo nên, em đã từng gặp qua rất nhiều người lớn tuổi hơn cả anh, nhưng bọn họ đều không có giống như anh, em sẽ nỗ lực học tập anh, tranh thủ sớm ngày trở thành một người giống anh.”

Tần Thịnh vỗ vỗ bả vai cậu, cổ vũ nói: “Em rất giỏi, tương lai nhất định sẽ vô cùng rộng mở, chờ sau này em lớn lên, có thể đến công ty anh thực tập.”

“Em......Em có thể chứ?” Ninh Sách kích động đến nỗi gương mặt cũng hơi phiếm hồng, “Em xem trên trang web, công ty của anh đăng thông báo tuyển dụng yêu cầu rất cao, rất nhiều người tốt nghiệp trường danh giá, du học trở về còn không thể nào vào được.”

Tần Thịnh nói: “Không chỉ có thế, em muốn đến bộ phận nào của công ty cũng được, nếu em muốn đi theo bên người anh học tập, còn có thể bắt đầu từ việc làm trợ lý của anh.”

Tổng tài tập đoàn tự mình lên tiếng, không có khảo hạch, không có phỏng vấn, đưa ra lời đề nghị béo bở như thế, Ninh Sách biết mình được như vậy là nhờ phúc của chị, hiểu chuyện nói: “Em như thế là đi cửa sau.”

Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy không ổn, nói: “Em về sau sẽ tự mình nỗ lực để vào được công ty của anh.”

Ninh Sách nhìn Tần Thịnh, hai tròng mắt sáng lên, cả người sôi sục ý chí.

Tang Nguyệt yên lặng bụm trán, cũng không biết phải kéo Ninh Sách trở về như thế nào.

Đứa nhỏ này đúng là bị Tần Thịnh lừa dối đến choáng váng đầu óc rồi.



Tuy rằng tập đoàn Ích Viễn là công ty mà rất nhiều người tha thiết ước mơ, nhưng Ninh Sách mới học cấp ba, còn chưa lên đại học, còn rất mơ hồ về chuyện tương lai, lấy thành tích hiện tại của cậu, chỉ cần ba năm cấp ba cậu không quá lười biếng, cơ bản là một chân đã bước vào trường đại học danh giá, có rất nhiều công việc tốt chờ cậu.

Hiện tại bị Tần Thịnh nói dăm ba câu vẽ ra miếng bánh nướng lớn lừa dối lập chí muốn vào tập đoàn Ích Viễn, còn cảm thấy mình thiếu Tần Thịnh mối nhân tình rất lớn, quả thực đúng là trẻ người non dạ, mới ra đời đã gặp phải thương nhân đầy bụng tâm cơ xảo trá.

Tang Nguyệt một lời khó nói hết nhìn Tần Thịnh,ngón tay gõ gõ ở trên bàn,ý nhắc nhở anh đừng có khi dễ cậu bạn nhỏ chưa trải sự đời này.

Tần Thịnh cũng nghe theo, nói với Ninh Sách: “Tạm thời giờ chưa bàn chuyện công việc vội, ăn cơm trước đi.”

Cơm nước xong, Tần Thịnh lái xe đưa Ninh Sách và Tang Nguyệt đi câu cá.

Ao cá này là dành cho hội viên, chuyên cung cấp hoạt động giải trí cho người giàu có, chiếm diện tích rất lớn, phong cảnh hợp lòng người.

Tới ao cá, nhân viên công tác đã sớm chuẩn bị xong cần trục, tổng cộng có hai cái, Ninh Sách một cái, Tần Thịnh và Tang Nguyệt xài chung một cái.

Tuy rằng là Ninh Sách nhắc tới chuyện câu cá, nhưng cậu từ nhỏ đến lớn cũng chỉ mới câu cá vài lần, cũng không câu được cá, hơn nữa mỗi lần đều là dùng cần câu tự chế, loại cần câu chuyên nghiệp này cậu chưa từng được tiếp xúc.

Cũng may câu cá cũng không phải việc gì khó, Tần Thịnh dạy cậu một chút, cậu liền nhanh chóng học được, thành công câu được một con cá lớn từ áo cá.

Nhìn thấy con cá nặng khoảng 3 đến 4 cân từ trên mặt nước ngoi lên, đuôi cá quẫy quẫy ở trên mặt nước, Ninh Sách kích động mà hô một tiếng, “Câu được rồi, con cá thật lớn a.”

Cậu xoay mặt nhìn về phía Tang Nguyệt, Tang Nguyệt ở bên cạnh nhìn, cảm thấy buồn cười, dựng ngón tay cái về phía cậu.

Tần Thịnh giữ lấy cổ tay cậu, nói: “Không cần dùng sức quá lớn.”

Ninh Sách ừ một tiếng, nói: “Anh rể,em học được rồi,em có thể tự mình câu, anh đi qua với chị đi,em không cần anh quản.”

Đem cá bỏ vào thùng, Ninh Sách tự giác cầm theo thùng đi sang bên cạnh, không quấy rầy Tần Thịnh với Tang Nguyệt.

Tần Thịnh vẫy tay bảo Tang Nguyệt đi qua, Tang Nguyệt đi đến bên người anh, nhìn anh đưa cần trục qua, nói: “Em không biết câu.”

Cô chưa từng câu cá.

Tần Thịnh đứng ở phía sau cô, nắm lấy tay cô,quăng cần câu vào trong nước, “Anh dạy cho em.”

Hai tai Tang Nguyệt nóng lên, cảm giác được sườn mặt anh đang khẽ kề bên mặt cô, cũng không biết có phải cố ý hay không.

Cô liếc mắt nhìn anh một cái, nhắc nhở nói: “Anh chú ý chút, đây là ở bên ngoài đấy.”

Tần Thịnh cong khóe miệng, không lên tiếng.

Một lát sau, cách đó không xa truyền đến một tiếng hoan hô kích động.

Ninh Sách lại câu được một con cá lớn.

Tang Nguyệt cùng Tần Thịnh nhìn qua, Ninh Sách giơ con cá trong tay cho bọn họ xem, đôi mắt sáng lấp lánh, cười đến toe toét miệng, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề trắng tinh.

Đây chính là lần đầu tiên Tang Nguyệt thấy cậu thoải mái cười to như thế, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ mà.

Tang Nguyệt quay đầu, nói với Tần Thịnh: “Không nghĩ tới, anh còn rất biết dỗ trẻ con.”

Tần Thịnh thấp giọng nói: “Anh không phải là đang dỗ trẻ con, là em trai em.”

Ý ngoài lời,anh dỗ Ninh Sách là vì muốn làm cô vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Sau Mê Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook