Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 170: Đại Boss phía sau màn (10)

Cẩm Tố Lưu Niên

29/08/2018

"Xin lỗi, Tống phu nhân, đồ vật mà cô gọi là chứng cớ chúng tôi cảm thấy rất hoang đường, có lẽ, cô nên đi đến bệnh viện một chuyến."

Cận Tử Kỳ nhìn cửa kính tự động khép lại ở trước mặt, cô biết đối phương coi cô như người mắc bệnh tâm thần.

Cận Tử Kỳ cười khổ, xem ra mấy người Tô Ngưng Tuyết lo lắng đúng là chính xác, ngoại trừ chính bản thân cô thì không có người nào tin lời của cô.

Nhưng cô không nản chí ngã lòng, siết chặt nhẫn kim cương trong tay, cô hít sâu một hơi, ngăn xe tãi lại mà về khách sạn.

Cô đã nghe nhân viên làm việc trong khách sạn nói về Tống Kỳ Diễn, căn cứ sự miêu tả của cô, bọn họ rất nhanh đã nhận ra người đàn ông đẹp trai đó, nhưng họ nói ngày xảy ra vụ nổ quả thật Tống Kỳ Diễn đã ngồi vào chiếc xe đó đi ra ngoài.

Cận Tử Kỳ đứng ở đại sảnh khách sạn rộng lớn, mấy ngày vất vả tìm kiếm lại không có đầu mối, nếu không thất vọng là giả.

Đầu vai của cô bị chạm nhẹ, cô thầm mừng rỡ, vội vàng quay đầu lại: "Kỳ Diễn? !"

Thế nhưng, lọt vào trong tầm mắt xác thực là Tần Viễn với một thân quần áo hưu nhàn thoải mái.

Anh mặc bộ quần áo tây màu xám bạc, anh tuấn khôi ngô, dịu dàng ưu nhã, nụ cười yếu ớt trên gương mặt rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến trắng như Bạch Tuyết, chỉ là giữa lông mày còn lưu lại vẻ tang thương và u buồn chưa phai đi từ trong ám ảnh của việc mất mẹ.

Khi Tần Viễn nghe được Cận Tử Kỳ thốt ra một tiếng "Kỳ Diễn" kia, trái tim đau nhói, nhưng nụ cười trên mặt anh lại nồng đậm vài phần, ánh mắt ôn hòa: "Không ngờ ở chỗ này lại gặp được em, có phải em ..."

Dường như rất nhanh Tần Viễn đã tìm ra đầu mối, không hỏi thêm gì nữa, trong lòng hai người đều biết rõ.

Cận Tử Kỳ cố gắng kéo ra nụ cười: "Tôi hơi mệt chút, nên về phòng trước thôi, hẹn gặp lại."

"Tử Kỳ ..." Tần Viễn mở miệng gọi khi Cận Tử Kỳ đang xoay người.

Cận Tử Kỳ khó hiểu mà nhìn về phía anh, Tần Viễn nhàn nhạt bật cười: "Anh ở tại 7028."

Nếu như cô gặp phải phiền toái gì, có thể đi tìm anh, chính là ý này sao?

Cận Tử Kỳ gật đầu: "Được, tôi biết rồi, cảm ơn."

Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ đi vào thang máy, mới thu hồi tầm mắt, phía sau là thư ký dừng xe xong đi tới.

"Tổng giám đốc Tần, tôi đã đặt vé máy bay ba ngày sau bay về Paris, anh xem ..."

"Giúp tôi đổi lại mười ngày sau."

"Nhưng bên Paris đó ..."

"Những chuyện khác đều dời đến sau này, tôi có chút việc riêng ở chỗ này cần phải xử lý."

Tần Viễn không có cho thư ký đang mang vẻ mặt đầy nôn nóng có cơ hội mở miệng, kéo theo hành lý cầm thẻ mở phòng đi thẳng vào thang máy.

——— ————————

Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Cận Tử Kỳ đã rời giường tắm rửa sơ qua xong thì chuẩn bị ra ngoài.

Kết quả vừa mở cửa ra thì lập tức nhìn thấy Tần Viễn ngồi trên sofa ở trong hành lang, trong cái gạt tàn thuốc bên cạnh có rất nhiều tàn thuốc.

Nghe được tiếng mở cửa "Răng rắc", Tần Viễn bỗng chốc liền mở mắt ra.

"Sớm như vậy em đã ra ngoài sao?" Anh đứng dậy, ngước nhìn cô, dưới vành mắt có quầng thâm nhàn nhạt.

Lúc đầu Cận Tử Kỳ cũng kinh ngạc lắm nhưng sau đó chuyển thành bình tĩnh, nhẹ gật đầu: "Tôi có việc cần xử lý."

"Anh và em đi chung với nhau đi, vừa khéo anh cũng đã tới Berlin mấy lần."

Đối với Tần Viễn chủ động xin đi giết giặc, Cận Tử Kỳ khẽ nhướng hàng lông mày đen xinh đẹp lên, một lát sau, than nhẹ: "Tần Viễn, anh không cần phải như vậy, giữa chúng ta chưa bao giờ tồn tại việc ai thiếu nợ ai, anh cũng không cần mang trên lưng mình Thập Tự Giá gì hết."

"Coi như là anh muốn giúp em một lần cũng không được sao?"

Ánh mắt của Tần Viễn sáng ngời mà nhìn cô: "Ở đây lạ nước lạ cái, đến nơi này, em muốn một thân một mình mà đi tìm người căn bản không thể thực hiện được."

"Anh tin tưởng Kỳ Diễn vẫn chưa chết sao?" Cận Tử Kỳ kinh ngạc mà đón nhận ánh mắt của anh.

"Không phải anh tin rằng cậu ta không chết, mà là tin tưởng em, chỉ cần em nói cậu ấy không chết, hẳn là cậu ấy vẫn còn sống." Tần Viễn cười cười, đáy mắt nổi lên sự rung động đầy xúc động: "Không phải nói giữa hai người thật lòng yêu thương nhau đều là tâm ý tương thông sao?"



Cuối cùng Cận Tử Kỳ vẫn không từ chối việc Tần Viễn giúp đỡ, anh nói không sai, ở Berlin, cô không có hậu thuẫn cũng không có bạn bè, có thể dựa vào chỉ có bản thân mình, mà sự xuất hiện của anh, sẽ giúp cô tìm người dễ dàng phần nào hơn.

Bọn họ đi đến hiện trường xe gas bị nổ.

Toà nhà gần khu vực xảy ra vụ nổ có chút bị tổn hại mà vẫn chưa được sửa chữa xong, cách nhiều ngày, cả một đoạn đường lớn vẫn còn lưu lại chút vết máu, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm, còn có thể tìm thấy xác của chiếc xe ở trong đám hoa cỏ của bồn hoa bên cạnh.

Cận Tử Kỳ đứng ở giữa đường lớn, ngước nhìn hàng rào bảo vệ phía trước đã bị nổ tung, nghe nói sau lưng của cô chính là vị trí mà chiếc xe của nhóm người Tống Kỳ Diễn gặp chuyện không may, nhưng giờ khắc này bên cạnh đường cái xe cộ vẫn lui tới bình thường...

Tất cả hình ảnh cùng âm thanh hỗn loạn, dường như bị ngăn cách bởi thế giới của riêng cô với bên ngoài.

Đoạn đường này cũng không phải là đoạn đường hết sức phồn hoa, thời điểm xảy ra chuyện, người chứng kiến cũng vô cùng ít ỏi, dù cho có cũng bị xe gas nổ mạnh mà gặp họa phải vào bệnh viện, bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện, lúc đề cập tới vụ nổ nghĩ lại mà phát sợ.

Khi Cận Tử Kỳ và Tần Viễn cố gắng đi đến dò hỏi, mới nói được hai chữ “vụ nổ” liền bị người ta đuổi ra.

Không thể nghi ngờ vụ nổ xe gas lúc ấy đã trở thành cơn ác mộng không xua tan được trong lòng những người nơi đây.

"Bây giờ làm sao đây? Gần như không tìm được một người nào chứng kiến rồi."

Tần Viễn đi tới sau lưng Cận Tử Kỳ, nhíu nhíu mày vẫn nhìn chung quanh, chỉ có xe cộ lui tới lướt qua vèo vèo.

"Tìm tiếp, hoặc chúng ta đã bỏ sót cái gì."

Lúc Cận Tử Kỳ xoay người, thân hình chợt khẽ rùng mình, Tần Viễn nhìn cô: "Sao vậy?"

"Dường như chúng ta bỏ sót một điểm."

"Cái gì?"

Cận Tử Kỳ ngơ ngẩn nhìn nhìn Tần Viễn: "Chiếc nhẫn kia không phải của Kỳ Diễn, nhưng giấy chứng nhận đó lại là của anh ấy, chứng tỏ là có một người đàn ông không phải Tống Kỳ Diễn mặc chiếc áo có để bóp da của Tống Kỳ Diễn, nhưng, lúc ấy ở bên Đức cho ra tin tức là trong ghế xe tài xế và Tống Kỳ Diễn cùng bỏ mạng, nhưng bọn họ không nói trong xe còn có người thứ ba."

"Ý em muốn nói ..." Tần Viễn trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu nhìn cô: "Kỳ Diễn không có trên xe?"

Cận Tử Kỳ gật đầu, khó có thể ức chế mà kích động: "Có thể là như vậy, có lẽ chúng ta nên trở về khách sạn xem lại băng ghi hình."

Chiếc áo khoác đó cô biết hình dáng như thế nào mà, nếu như Camera khách sạn quay được ngoại trừ Tống Kỳ Diễn còn có người đàn ông khác mặc nó, là có thể chứng minh Tống Kỳ Diễn thật sự không có xảy ra việc gì, chí ít không đến nông nỗi phải chết.

Nhưng, khi họ đến khách sạn hỏi thăm, mới biết được khách sạn ghi hình thì sau 48 tiếng đồng hồ lại xóa bỏ một lần.

"Đoạn ghi hình mà các vị cần vào khuya ngày hôm trước đã xóa bỏ toàn bộ rồi, thật xin lỗi không thể giúp các vị."

Cận Tử Kỳ tập tễnh bước ra khỏi phòng an ninh, ngước nhìn bầu trời đêm tối đen ở bên ngoài, nổi lên cảm giác thê lương khi trời muốn tuyệt đường người.

Rõ ràng đã tóm lấy được một đầu mối, cả sự kiện đều sắp nổi lên mặt nước, nhưng không ngờ trượt tay một cái, lại rơi xuống trở lại.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngày mai chúng ta lại dọc theo con đường kia đi điều tra xem, có lẽ có thể tìm được chút manh mối."

Tần Viễn vỗ vỗ vai của cô, "Hiện tại, không phải chúng ta nên đi ăn một chút gì đó sao?"

Được anh nói như vậy, Cận Tử Kỳ mới phát hiện bụng của mình đã đói bụng đến mức kêu ọc ọc.

Tần Viễn đã dẫn đầu bước đi trước, đi được một đoạn, thấy cô vẫn chưa đuổi theo, dừng bước lại nghiêng người nhìn cô.

"Anh cùng em đi tìm kiếm một ngày, chẳng lẽ mời anh ăn một bữa cơm cũng tiếc tiền không muốn trả sao?"

Anh đứng ở đó, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, loáng thoáng lờ mờ mà ngắm nhìn cô.

Thật ra Cận Tử Kỳ biết là anh lo lắng cô tối rồi chưa ăn cơm mới cố ý nói như vậy.

Cô hít thở sâu định thần dưỡng khí, sau đó nhấc chân theo sau, đi đến trước mặt Tần Viễn, chân thành nói: "Cảm ơn anh, Tần Viễn."

Nụ cười của Tần Viễn dần dần nhạt xuống, anh quay đầu ra nhìn sang chỗ khác, sau một lúc lâu, mới quay đầu trở lại nhìn cô.

"Tiểu Kỳ, em cũng nên biết, anh không muốn nghe nhất chính là câu này."

Giữa hai người, lập tức trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Tần Viễn phá vỡ phần căng thẳng này: "Đi thôi, anh biết phía trước có nhà hàng kiểu Trung Quốc trông được đấy."

Cận Tử Kỳ ngước nhìn bóng lưng của anh, nhưng ngoại trừ cảm ơn, cô không thể nào cho anh điều gì khác.



——— ———————

Bảy ngày trôi qua, Cận Tử Kỳ cố gắng tìm kiếm chứng cứ chứng minh Tống Kỳ Diễn vẫn còn sống, lại không thu hoạch được gì.

Lúc ban đầu tràn đầy tự tin, sau bao lần thất vọng, Cận Tử Kỳ cũng có chút hoài nghi sự khẳng định lúc ban đầu của mình.

Giống như theo lời của những người bên chính phủ Berlin nói....

Có thể, chiếc nhẫn là do Tống Kỳ Diễn mới mua ở Berlin, còn miếng đá ruby trên nhẫn đã bị nổ tan tành mất.

Về phần chiếc nhẫn nhỏ thì càng dễ giải thích, gần đây có thể Tống Kỳ Diễn phát tướng nên mập lên, theo đó ngón tay cũng lớn hơn.

Nhớ lại dáng vẻ chắc chắn của nhân viên chính phủ khi nói đến những suy đoán này, huyệt thái dương của Cận Tử Kỳ đau đớn từng cơn.

"Sao em đứng ở chỗ này, không phải nói muốn đi hỏi chủ quán bên kia thử sao?"

Tần Viễn nhìn thấy Cận Tử Kỳ đột nhiên động một cái đứng im ở ven đường, ân cần mà tới đây hỏi thăm.

Cận Tử Kỳ vuốt ve bên trán, những ngày qua sắc mặt của cô có chút tiều tụy, "Được, chúng ta đi qua đi."

——— ———————

"Tôi nghe nói mấy ngươi đang hỏi thăm vụ nổ xe gas phải không?"

Khi Cận Tử Kỳ và Tần Viễn lần nữa thất vọng từ trong một cửa hàng ven đường đi ra, một bóng người vọt tới phía trước họ.

Tần Viễn theo bản năng chắn lên trước bảo vệ Cận Tử Kỳ, sau đó nhìn rõ thì đó là một ông già bản xứ Berlin.

Ăn mặc có chút lôi thôi lếch thếch, trên mặt cũng vô cùng bẩn, ha ha cười đến độ có phần ngớ ngẩn.

Mà Cận Tử Kỳ nghe được ông ta chủ động nói đến vụ nổ, lập tức từ sau lưng Tần Viễn đi ra, cũng không cố kỵ trên người lão già còn bốc ra mùi hôi thối, dùng Anh ngữ vội vàng dò hỏi: "Ông ơi, chẳng lẽ ông đã nhìn thấy?"

"Chuyện này..." Tròng mắt lão già xoay nhanh như chớp, bàn tay như vỏ cây khô gầy xoa xoa vào nhau.

Tất nhiên Cận Tử Kỳ biết ý tứ của lão ta, có chút động tác và dáng vẻ vậy thì hoàn toàn thực dụng, thí dụ như mua tin tức.

Cô lấy tất cả đồng Euro trong túi xách da của mình, thấy không có còn mượn Tần Viễn.

Tần Viễn nghi ngờ liếc nhìn lão già, nhưng nhìn thấy Cận Tử Kỳ lo lắng như vậy, thì ngập ngừng mà lấy bóp da ra, chỉ là không đợi anh rút vài tấm, đã bị Cận Tử Kỳ kín đáo đưa toàn bộ cho lão già.

"Hiện tại có thể nói rồi!"

Lão già đếm tiền, xấp xỉ có hai ngàn đồng Euro rồi, đáy mắt lóe lên tia sáng tham lam, vừa đem tiền giấu đi vừa dẫn theo Cận Tử Kỳ và Tần Viễn đến một góc khuất, nhìn quanh khắp nơi rồi mới nhỏ giọng mở miệng.

"Kỳ thực chuyện xảy ra xế chiều hôm đó, tôi vừa vặn ngủ ở gần khu vực đằng kia, sau đó bị la hét tiếng kêu cứu ầm ĩ giật mình tỉnh dậy thì lập tức nhìn thấy phía trước khói đặc cuồn cuộn, còn có mấy người đàn ông cường tráng vội vàng từ trên một chiếc xe vận chuyển gas nhảy xuống, ngay từ đầu bọn họ còn dùng bình chữa lửa dồn sức xịt cho chiếc xe đó, còn có một tên liều mạng cư nhiên lại bò lên trên chiếc xe quăng đi một thùng gas, kết quả nổ ầm một tiếng!"

"Vậy sau đó thì sao!" Nếu không có Tần Viễn ngăn cản, Cận Tử Kỳ liền muốn tiến lên kéo lấy áo của lão già lay lay.

Hai mắt lão già láo liên, "Sau đó còn có thể như thế nào, cả chiếc xe gas đều nổ, vào người ở gần khu vực đó đều bị nổ bay, cũng không từng thừa lại chút gì, vài chiếc xe ô tô mới đậu trên đường gần đó cũng không may, bị trận nổ làm cho nổ cửa xe, lốp xe, thuỷ tinh đều vỡ vụn, cũng đã chết không ít người, lúc ấy tiếng kêu thảm thiết mới đầy trời làm sao!"

Tay chân của Cận Tử Kỳ đột nhiên lạnh buốt, dường như một tiếng nổ mạnh vang lên ở ngay bên tai của cô rất chân thật.

Tần Viễn đè bả vai Cận Tử Kỳ run nhè nhẹ lại, mắt lạnh nhìn lão gia kia: "Xe gas nổ mạnh khủng khiếp như vậy, nhưng ông chẳng tổn hại lấy một cọng tóc mà còn đứng ở chỗ này kể lể với chúng tôi, ông cảm thấy chúng tôi có nên tin hay không?"

"Tôi biết ngay các người không tin, cho nên ..." Lão già vén tay áo lên, quả nhiên, cánh tay bé xíu vậy mà có dấu vết bị tổn thương, tuy rằng đã kết vảy nhưng còn chưa khỏi hẳn: "Đây chính là do lúc ấy bị trúng thương, bây giờ còn đau lắm."

Tần Viễn còn nửa tin nửa ngờ, Cận Tử Kỳ lại không nhịn được hỏi: "Vậy ông có thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen hay không?"

"Rolls-Royce sao?" Lão già xoa xoa cằm suy nghĩ sâu xa, ngay sau đó chợt bừng tỉnh nói: "Đúng là có một chiếc, cũng bị nổ nát bấy ..." Nói xong không còn âm thanh, còn căng thẳng đến độ tròng mắt chuyển loạn xạ.

"Có phải ông đã nhìn thấy gì?" Thật ra Tần Viễn không tin tưởng lão già này lắm.

"Lúc ấy tôi muốn xem rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, liền len lén đi qua đi liếc mắt nhìn, kết quả vừa đi lại gần, lập tức nhìn thấy có một chiếc xe lái tới, từ phía trên có một người đàn ông nhảy xuống, mang kính đen, người cao ngựa lớn, đi đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce các người nói đến kia, lật lên xuống xem, sau đó lấy điện thoại ra rồi gọi điện, nói câu gì ..."

"Nói câu gì, ông có thể nhớ ra hay không?"

"Hình như là 'Đều đã làm xong, anh yên tâm đi' !"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook