Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 171: Đại Boss phía sau màn (11)

Cẩm Tố Lưu Niên

29/08/2018

Đều đã làm xong, anh yên tâm đi!

Cận Tử Kỳ che miệng, đôi mắt mở to tròn xoe, không dám tin mình nghe được những lời này.

Nếu thật sự tồn tại một màn như lão già nói, vậy việc xe gas nổ cũng không phải là một chuyện ngoài ý muốn ...

Đột nhiên Cận Tử Kỳ rất muốn biết người đàn ông bước xuống từ trên xe kia bộ dạng trông như thế nào, chỉ là chưa đợi cô hỏi lão già kỹ càng, Tần Viễn lại mở miệng trước: "Mới vừa rồi ông nói chiếc xe kia cũng đã nổ tung tan tành, vậy sao còn có thể thấy ký hiệu là Rolls-Royce?"

Vốn nói tới nước bọt văng khắp nơi lão già lập tức nghẹn lời, hai tay múa may lung tung cũng cứng đờ giữa không trung.

Bị Tần Viễn hỏi lên như vậy, Cận Tử Kỳ cũng từ từ tỉnh táo lại.

Sau đó phía sau bọn họ đột nhiên vang lên tiếng còi xe cứu thương, thời điểm tiếng thắng xe vang lên, sắc mặt lão già kia đột biến, đẩy Cận Tử Kỳ đang ngăn ở trước mặt lão ra, nhanh chân hướng đến đường cái đối diện mà liều mạng chạy trốn.

"Cẩn thận!"

Tần Viễn tay mắt lanh lẹ mà đỡ được Cận Tử Kỳ bị đẩy ở trên đường lớn, tránh cho cô bị xe đụng ngã.

Sau đó hai người không hẹn mà cùng nhìn thấy chiếc trên xe cứu thương có mấy nhân viên y sỹ mặc áo khoác trắng bước xuống, trong tay một người còn cầm dây thừng, vừa hô "Đứng lại, đừng chạy" vừa cũng hướng đường cái đối diện đuổi theo.

Cận Tử Kỳ và Tần Viễn không phải kẻ ngốc, rất nhanh liền liên tưởng đến điều gì, hai người liếc mắt nhìn lẫn nhau.

"Hả? Không phải các người đi rồi à, tại sao còn đứng ở chỗ này?"

Nhân viên trong quán mà vừa rồi hai người đi vào hỏi thăm vừa vặn tan ca đeo túi xách đi ra.

Nhìn thấy thời gian dài như vậy Cận Tử Kỳ và Tần Viễn còn chưa rời đi, thấy họ ăn mặc không giống bọn trộm cắp, cô ta mới đi tới hỏi thăm họ cần trợ giúp chút gì.

Cận Tử Kỳ chỉ vào đường cái đối diện lão già bị nhân viên y sĩ vây khốn hỏi cô ta: "Xin hỏi đang xảy ra chuyện gì?"

"Đây cũng không phải là lần đầu nữa, lão già kia thường hay từ trong bệnh viện tâm thần chạy ra đây, thích nhất là lang thang ở trên con đường này, có đôi khi còn giả bộ làm thần thám gì đó chẳng hạn, thỉnh thoảng còn có thể bị lão ta lừa gạt ít tiền ..."

Nhân viên nọ nói xong vẻ mặt quỷ dị mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ và Tần Viễn: "Chẳng lẽ các người cũng bị lão ta lừa?"

Cận Tử Kỳ và Tần Viễn: "..."

Mà lão già kia đã bị nhân viên y sĩ cột tay áp tải tới đây, ông ta còn đang đĩnh đạc nói với nhân viên y sỹ trẻ tuổi: "Tôi đã nói với anh rồi, tối qua tôi nghiên cứu hiện tượng thiên văn, phát hiện mấy ngày gần đây nhất sẽ có sao băng rơi xuống, đến lúc đó sẽ có người ngoài hành tinh lẫn trong thiên thạch đi đến trái đất, tôi cảm thấy chúng ta phải làm tốt công tác phòng ngự..."

Cận Tử Kỳ như bị tưới cả chậu nước lạnh xuống đầu, chủ yếu hơn chính là còn bị gạt hơn hai ngàn đồng Euro.

"Xin lỗi, vừa rồi tối quá kích động, làm hại tiền của anh cũng bị ..."

Cận Tử Kỳ áy náy nhìn Tần Viễn.

Tần Viễn lại không để ở trong lòng: "Về tình có thể hiểu được mà, đổi lại là anh thì cũng sẽ như vậy, quan tâm quá sẽ bị loạn, lẽ thường tình của con người."

Cận Tử Kỳ nhìn xe cứu thương từ từ điều khiển đi xa, nhớ lại mấy lời của lão già, thì cũng ôm chút hy vọng.

"Cánh tay của ông ta quả thật bị nổ mà bị thương, có lẽ lời ông ta nói cũng không phải hoàn toàn không thể tin."

"Cô nói cánh tay bé xíu của lão ta sao?"

Nữ nhân viên kia còn chưa rời đi bật cười, "Cái cánh tay kia chính là do mấy ngày hôm trước ăn trộm bánh ngọt ở nhà hàng đối diện nhà này bất cẩn đụng phải bếp lò nên bị phỏng, lúc ấy bị đầu bếp chính của nhà hàng đánh đuổi ra ngoài, mấy người chúng tôi đều nhìn thấy."

Cận Tử Kỳ: "..."

——— —————

Ban đêm, Cận Tử Kỳ nằm ở trên giường, trằn trọc khó có thể ngủ.

Đã là ngày thứ tám rồi, vẫn không có một chút xíu tin tức, lão già kia là bệnh nhân tâm thần thực sự đối với Cận Tử Kỳ mà nói không thể nghi ngờ là một sự châm chọc rất lớn, chỉ có kẻ bệnh thần kinh mới tán thành ý nghĩ cảm thấy Tống Kỳ Diễn không chết như cô.

Bên Đại lục đã không ngừng gọi điện thoại thúc giục.



Cận Tử Kỳ ngồi dậy, chân trần mặc áo ngủ đứng ở phía trước cửa sổ....

Chẳng lẽ thật sự cứ như vậy mà từ bỏ sao?

Kỳ Diễn rốt cuộc anh đang ở đâu?

Tại sao tất cả mọi người và vật chứng đều nói cho em biết anh đã mất?

Chẳng lẽ thật sự là do em suy nghĩ nhiều sao?

Ánh sáng trong mắt Cận Tử Kỳ đã rút đi, chỉ còn một mảnh tối tăm ảm đạm.

Chậm rãi xoay người, đi đến bên bàn trà rót một ly nước lạnh, ngồi trên ghế sofa bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

——— ———————

Đêm khuya, khoảng hai giờ sáng, trên hành lang khách sạn đột nhiên có vài người đàn ông mặc áo đen.

Trong góc khuất hành lang Camera vốn đang vận hành bên trên thì các điểm đỏ đã mờ xuống.

"Đều đã sắp xếp thỏa đáng?" Một giọng nam truyền cảm hơi chút khàn khàn từ phía sau vang lên.

Người đàn ông dẫn đầu gật đầu: "Buổi tối uống nước Riga có pha chút thuốc an thần, hẳn là ngủ say."

Nói xong hắn đưa một cái thẻ phòng lên.

Một bàn tay to màu lúa mạch thon dài nhận lấy, loáng thoáng lờ mờ bên trong, chính là một gương mặt góc cạnh phân minh.

Hắn từ trong bóng râm đi tới, cánh tay phải bị băng thạch cao phải dùng băng đeo lên trên cổ, trên ngũ quan khắc sâu còn có chút vết thương, thế nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của hắn, chỉ là môi mỏng mím lại có chút căng.

"Cậu chắc là phải lén lén lút lút đi vào như vậy chứ?" Đột nhiên xuất hiện người đàn ông đè bả vai của hắn xuống, cười ha hả mà chất vấn.

Hắn liếc xéo người đàn ông, giống như ghét bỏ anh ta hỏi ra cái vấn đề ngu ngốc đến cỡ nào.

"Cậu không dám nói cho cô ấy biết cậu còn sống, chính là đang lo lắng cái gì? Sợ những người kia đối phó cô ấy?"

Không sai, người đàn ông bị treo cánh tay này chính là Tống Kỳ Diễn, mà người kia là bạn tốt của hắn Lương Nhất Thần.

Ngày đó, quả thật Tống Kỳ Diễn cũng ở hiện trường vụ nổ, chỉ có điều nửa đường nhận được điện thoại của Lương Nhất Thần, biết được Lương Nhất Thần cũng tới nước Đức làm việc, hai người không có thời gian gặp nhau, vừa vặn Lương Nhất Thần cũng đến gần đoạn đường kia.

Cho nên hai người hẹn gặp mặt tại ven đường một chút, khi vụ nổ xảy ra, Tống Kỳ Diễn đang từ chiếc xe của Lương Nhất Thần đi về phía chiếc Rolls-Royce của mình, thời điểm chiếc xe bị nổ tung, nhưng hắn chỉ là bị nổ trúng hôn mê bất tỉnh.

——— ———————

Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn nhìn cánh tay mình bị thương, nhớ lại tình cảnh ngày ấy sau khi rời phòng khách sạn....

Lúc Edward đề xuất muốn đi nhờ xe, Tống Kỳ Diễn không phản đối, cầm áo khoác cùng đi ra.

Hai người đi thang máy xuống lầu, cửa thang máy vừa mở ra, liền có một nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn tiến vào.

"Xin nhường một chút, xin nhường một chút!"

Nhân viên phục vụ dường như rất đang vội, mạnh mẽ đâm thẳng vào phía trước.

Vốn Edward đang theo Tống Kỳ Diễn nói chuyện phiếm, vừa quay đầu nhìn Tống Kỳ Diễn vừa đi ra ngoài.

Vì vậy, không có chú ý Edward cứ như vậy liền cùng xe thức ăn đụng vào nhau.

Bánh ngọt trên xe thức ăn rơi vãi xuống, toàn bộ chocolate bơ dính trên bộ Âu phục quý đắt tiền của Edward.

"Xin lỗi, tiên sinh, tôi không phải cố ý!"

Nhân viên phục vụ là cô gái hơn hai mươi, nhìn có vẻ nghèo khó, thấy mình gây họa suýt chút nữa liền khóc lên.



Vốn muốn trách mắng nhưng Edward cũng không đành lòng nói thêm cái gì, khoát khoát tay không nói gì nữa.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, hình như bây giờ anh đang vội đi tham gia tiệc tối sinh nhật của cha vợ anh phải không?"

Edward nhìn áo khoác Âu phục của mình hỗn độn không ra gì, đỡ trán: "Chỉ sợ là sắp bị trễ rồi."

"Nếu như anh không ngại, trước lấy áo khoác của tôi ứng phó đi đến cho xong việc khẩn cấp."

Tống Kỳ Diễn đưa áo khoác trong tay mình lên, vừa vặn cũng là màu đen, có thể xứng với quần tây của Edward.

Người phương Tây xưa nay tính cách hào sảng, Edward không có từ chối đã nhận lấy rồi.

"Bạn tốt, chờ sau khi tiệc tối kết thúc tôi liền đưa tới cho anh."

Tống Kỳ Diễn cười cười, vỗ vỗ vai của anh ta, khi đó không nhớ rằng mình đã đặt bóp da ở trong túi âu phục.

Sự tình phát sinh về sau cũng không cần giải thích nhiều hơn.

Xe gas nổ mạnh, chiếc xe gần khu vực đó đều bị nổ vỡ tan tành, khói bụi tràn ngập trên đường cái, bốn phía là xác xe vương vãi, xác người máu thịt lẫn lộn, chiếc xe của Lương Nhất Thần vì đã quay đầu rời đi mà qua được một kiếp.

Tống Kỳ Diễn bị nổ phải đầu váng mắt hoa, màng nhĩ phát ra tiếng ông ông thấm ra máu, nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ đứng dậy, lảo đảo đi qua, vọt tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce bị nổ không còn gì để nói.

Kính chắn gió bể vụn, tài xế đã bị nổ mất nửa người trên, trên ghế lái chỉ còn mỗi hai chân.

Trên trán có chất lỏng ấm nóng chảy xuống, tầm mắt mờ đi, Tống Kỳ Diễn lau qua quýt lung tung, sau khi đi đến mở được cửa xe bên trái ra thì xem xét tình huống của Edward, mà bàn tay mang chiếc nhẫn kim cương, máu chảy đầm đìa đang đặt ở trên cửa kính xe.

Khi Tống Kỳ Diễn khó khăn đem hết toàn lực mở cửa xe ra, ngạc nhiên phát hiện bàn tay đó giữ chặt lấy cửa kính xe, nhưng đã thoát ly khỏi thân thể Edward, chỗ đứt gãy đang không ngừng đổ máu.

"Cứu cứu tôi ... Khụ...khụ ... Cứu cứu tôi ..."

Tiếng kêu cứu hơi yếu từ trong xe truyền đến.

Tống Kỳ Diễn cũng bị thương không phải nhẹ, đỡ cửa kính xe ngồi xổm xuống, thấy đến tình hình bên trong cũng hoảng sợ mà chết trân tại chỗ.

Trên ghế sau khắp nơi là mảnh vỡ thuỷ tinh, tràn ngập mùi gas và mùi máu tươi, ghế ngồi bị nổ thành tro tàn.

Mặt của Edward bị nổ đã hoàn toàn thay đổi, mặt mũi tràn đầy máu, dính đầy mảnh vụn thủy tinh, hai mắt anh ta nhắm nghiền, hô hấp suy yếu mà co quắp ở đó, vô cùng thê thảm chính là....

Chiếc áo tây trang màu đen mà hắn đưa cho Edward đã hoàn toàn ngâm trong màu máu đỏ sậm.

"Edward ..."

Tống Kỳ Diễn muốn kéo Edward, nhưng ý thức của hắn cũng từng chút một tan rã, cuối cùng chống đỡ không nổi ngã xuống.

Trong mơ màng, hắn cảm giác được có người tới gần nơi này, có bóng mờ rơi vào trên người của hắn, dường như có người lướt qua hắn đang lật xem thân thể Edward trong xe, hắn cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng thân thể lại hoàn toàn không bị hắn khống chế.

Trong tiềm thức của hắn cảm ứng được đó là một người đàn ông, dường như đang cùng ai gọi điện thoại: "Đều đã làm xong, anh yên tâm đi."

Những lời này khiến trái tim Tống Kỳ Diễn cứng lại, một chuyện ngoài ý muốn bởi vậy biến thành một vụ mưu sát có dự mưu.

Hắn đột nhiên nắm chặt hai tay trên mặt đất, muốn chống mình ngồi dậy, nhìn rõ rốt cuộc là ai muốn hại mình, nhưng vẫn chưa dùng lực thì người cũng đã rơi vào trong bóng tối vô biên vô hạn, đã không còn bất kỳ cảm giác gì nữa.

Lương Nhất Thần sau khi nghe tiếng nổ mạnh liền đường cũ quay trở lại, tiện thể cứu đi Tống Kỳ Diễn bị thương mà hôn mê.

Sau khi cảnh sát chạy tới, lật xem thấy thẻ căn cước rơi trên ghế ngồi, cũng hiểu lầm người bỏ mạng chính là Tống Kỳ Diễn.

Sau khi tỉnh lại Tống Kỳ Diễn không có báo bình an về nhà trước, cũng là vì lý do an toàn, một khi hắn biết là có người muốn ám hại mình, trước khi bắt được người nọ nhất định phải núp trong bóng tối.

Lương Nhất Thần từ nhỏ đã ở trong gia tộc Le Kerland mà trưởng thành, ở trong tất cả Đại Hắc Bang European cũng rất có danh khí, nếu muốn cất giấu một người cũng chẳng phải vấn đề khó khăn, mà bên nhà Edward đó cũng bị anh ta âm thầm chuẩn bị xong, không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Về phần người đó là ai, thật ra trong lòng Tống Kỳ Diễn mơ hồ đã có chút hoài nghi.

Chỉ là hắn thật không ngờ Cận Tử Kỳ lại lẻ loi một mình xuất hiện tại Berlin ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook