Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 172: Đại Boss phía sau màn (12)
Cẩm Tố Lưu Niên
29/08/2018
Thẻ mở cửa phòng lướt qua máy cảm ứng trên cửa phòng, phát ra một tiếng nhạc dễ nghe.
Tống Kỳ Diễn lặng yên không một tiếng động mở cửa.
Trong hắc bang không thiếu nhất là mấy thứ Bàng Môn Tà Đạo, mấy chuyện hạ thuốc làm cho người ta mê man đã sớm không thể chê trách.
Mà theo Lương Nhất Thần phỏng đoán, chưa tới bốn năm giờ, Cận Tử Kỳ sẽ chưa tỉnh lại.
Đoàn người vào gian phòng, nhẹ đóng cửa khẽ, đều đã phòng thủ ở trong phòng khách.
Tống Kỳ Diễn muốn đi thẳng tới phòng ngủ, nhưng khi đi ngang qua sofa, liếc thấy có một bóng dáng nhỏ gầy nằm trên đấy.
Lương Nhất Thần nhất thời không có chú ý, đụng trúng phải phía sau lưng của Tống Kỳ Diễn: "Sao lại không đi?"
Thuận theo tầm mắt Tống Kỳ Diễn nhìn không chớp, Lương Nhất Thần rất nhanh cũng phát hiện người phụ nữ ngủ ở trên ghế sofa.
Cận Tử Kỳ nghiêng thân nằm trên ghế sofa, tướng ngủ điềm tĩnh, ngũ quan thanh nhã yên lặng, quá mức khoan thai, hình dáng có chút cổ điển, ánh trăng thấm vào, ngay cả Lương Nhất Thần thường thấy gió trăng cũng cảm thấy hoa mắt tưởng đã thấy được nữ thần dưới ánh trăng.
Lương Nhất Thần mở trừng hai mắt, còn muốn tiếp tục nhìn, trước mắt bỗng dưng tối sầm, mắt bị che đi.
"Cậu làm gì vậy? Mau lấy tay cậu ra ..."
Chưa nói hết câu, người đã bị ép xoay đi, ngay sau đó trên mông cũng đau lên một cái, người đã bị đạp ra ngoài.
Sau đó cửa phòng ngủ đóng lại thật mạnh, khiến Lương Nhất Thần xoay người muốn đi vào nữa hít phải chút bụi vô mũi.
Bên cạnh thuộc hạ nhìn lén đều che miệng cười vui sướng đầy hả hê.
Lương Nhất Thần sờ lên mũi, chán nản đi qua một bên tìm cái ghế ngồi xuống, bộ dạng ngồi như lão tăng ngồi thiền.
Trong phòng Tống Kỳ Diễn đóng cửa lại mới đi đến trước sofa nửa ngồi xổm xuống.
Dường như Cận Tử Kỳ mơ thấy chuyện gì không tốt, đôi mày thanh tú anh khí khẽ nhíu, khóe mắt lại có ngấn lệ đang lóe lên.
Ngón tay của cô vô thức níu chặt lớp da ghế sofa dưới thân.
Tống Kỳ Diễn lặng lẽ nhìn một hồi lâu, đến khi sắp hóa thành tượng đá, hắn mới từ từ nghiêng nửa người xuống.
Vươn tay, chạm đến lại là một cảm xúc hơi lạnh mềm mại.
Lòng ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo bên má cô, mơn trớn mái tóc dài của cô, dừng lại trên xương quai xanh bên ngoài áo ngủ của cô.
Khóe môi Tống Kỳ Diễn chậm rãi tràn ra ý cười.
Nhiều ngày chia cách cùng may mắn đại nạn không chết khiến hắn khẽ thở dài một tiếng.
Hắn ngồi xuôi theo cạnh ghế sofa, vén mái tóc dài của cô lên, từ cái trán, một đường hôn xuống đến cánh mũi, đôi mắt, đôi má cô.
Cuối cùng trằn trọc đến lưu luyến quên về ở trên đôi môi mềm mại kia.
Cửa phòng len lén bị mở ra một khe nhỏ, Lương Nhất Thần nhìn vào, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tống Kỳ Diễn có một mặt đằm tính thâm trầm như vậy, ngày thường nhìn không hiểu phong tình biết bao nhiêu, nhưng bây giờ đối với phụ nữ đàng hoàng vừa hôn vừa sờ, khiến anh ta trong lúc nhất thời có chút không quen.
Có lẽ là bị vẻ dịu dàng quỷ dị này của Tống Kỳ Diễn dọa sợ, toàn thân Lương Nhất Thần run lên, lông tơ bị dựng đứng.
Sau đó có một cái gối đầu đập tới, Lương Nhất Thần chưa kịp trốn, bị đập mạnh trúng gáy.
"Đi ra ngoài." Giọng nói của Tống Kỳ Diễn ngầm mang theo giọng điệu uy hiếp vọng đến.
Lương Nhất Thần vừa mới thò đầu vào nhìn, không thể không than thở động tác của Tống Kỳ Diễn cực nhanh, vậy mà đã bò lên trên ghế sofa rồi!
"Trước kia là tôi xem nhẹ quý ngài rồi, không nghĩ tới quý ngài mới là người thâm tàng bất lộ!"
"Bịch!"
Có một cái gối ôm theo góc độ chuẩn xác nện vào trán của Lương Nhất Thần.
Lương Nhất Thần ôm lấy cái trán, lại nhìn lên, Tống Kỳ Diễn đã nửa đè ở trên người của Cận Tử Kỳ.
Một tay hắn thăm dò vào áo ngủ của Cận Tử Kỳ, tay còn lại, kéo đai áo ngủ trên đầu vai của cô xuống, nụ hôn từ trên môi cô từ từ dời xuống, vùi đầu vào cổ của cô.
Lương Nhất Thần cười hắc hắc hai tiếng, vuốt vuốt mũi rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Khoảng chừng qua hai mươi phút, Tống Kỳ Diễn mới từ bên trong đi ra.
"Nhanh như vậy sao?"
Lương Nhất Thần vừa mới nhìn thấy hắn thì kinh ngạc về sau thì đồng tình, đưa mắt nhìn phần dưới cơ thể của Tống Kỳ Diễn, vẻ mặt như bị táo bón.
Tống Kỳ Diễn cũng không biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ gì, nếu không nhất định đá cho một cái.
"Đi thôi." Từ tốn nói hai chữ, Tống Kỳ Diễn liền mở cửa đi ra ngoài trước.
——— ——————
Sáng ngày hôm sau, lúc Tần Viễn đi gọi Cận Tử Kỳ đi ra ngoài tìm người, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn là một thân mặc đồ ở nhà.
Đối mặt sự kinh ngạc của Tần Viễn, Cận Tử Kỳ hiểu mà khẽ cười, xoay người đi vào trong gian phòng.
Trên giường là túi hành lý đang mở ra, bên cạnh còn có một số quần áo.
"Em phải về sao?"
Cận Tử Kỳ bỏ một chiếc áo sơ mi vào vali: "Ừm, cho dù điên rồ tôi cũng đã điên rồ tám ngày rồi, vì không muốn để những người khác trong nhà lo lắng nữa, tôi phải đi về thôi, tôi không thể ích kỷ quá lâu."
"Em chắc chắn em không muốn tìm cậu ta nữa chứ?"
Tần Viễn bắt lấy túi đồ trang điểm trong tay cô, chuyển qua thân thể của cô, khóa chặt đôi mắt cô gằn từng chữ một chất vấn: "Cận Tử Kỳ, ánh mắt của em chân chân thực thực nói cho anh biết em không cam lòng, cho nên em thật sự muốn trở về sao?"
Tần Viễn dừng lại một chút, thở dài nói: "Nếu như em vẫn muốn tiếp tục tìm, anh có thể đi cùng em."
"Không cần." Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nói, "Tôi vốn tưởng rằng tôi có thể không ngừng nghỉ mà tiếp tục đi tìm, nhưng bây giờ tôi phát hiện, sự thật khác xa không có đơn giản như tôi nghĩ, mỗi ngày đi tìm tôi lại nhận thêm một phần tuyệt vọng, tôi cảm giác, cứ thêm mỗi một ngày nữa tôi cũng sẽ bị loại tuyệt vọng này nuốt chửng, tôi sợ mình cũng sẽ điên mất như lão già kia."
Cận Tử Kỳ che lấy đôi mắt của mình, quay lưng lại: "Mấy ngày nay phiền anh chăm sóc tôi, anh cũng trở về Pháp đi."
Tần Viễn lặng lẽ nhìn hai vai cô run nhè nhẹ, xoay đầu đi, giọng nói khe khẽ đầy buồn bã: "Được, em đã đặt vé máy bay rồi sao? Nếu như chưa, chúng ta đi mua một ít đặc sản của Berlin trước, cũng có thể được coi là không uổng công đến đây."
Anh nói như vậy cũng chỉ là hy vọng giúp cô giải sầu, Cận Tử Kỳ hiểu được, cho nên không có từ chối.
——— ——————
Tần Viễn vẫn còn ở trong cửa hàng chọn mua, Cận Tử Kỳ chịu không nổi nhân viên phục vụ nhiệt tình nên đi ra ngoài trước hít thở bầu không khí trong lành.
Cô ngước nhìn thành phố phồn hoa náo nhiệt này, biết sau này chỉ sợ mình sẽ không đặt chân đến đây một lần nào nữa.
Nơi này, không chỉ mai táng người yêu của cô, còn trả lại cho cô nỗi tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Cận Tử Kỳ đứng ở ngoài cửa một hồi, vẫn chưa thấy Tần Viễn đi ra, lúc chuẩn bị đi đến giục anh, lại bị tin tức trên màn hình led của một toà cao ốc cách đó không xa thu hút sự chú ý.
Trên màn hình mặt phẳng cực đại là một buổi lễ ký kết.
Mà khiến cho Cận Tử Kỳ không thể dời mắt được chính là nụ cười mang tính chức nghiệp của Hàn Mẫn Tranh, còn có ...
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm một hàng chữ dưới màn hình khiến mặt mày cô tái nhợt....
Công ty nổi tiếng nhất Trung Quốc, chủ tịch tân nhiệm Hàn Mẫn Tranh của Tống thị ngày hôm qua đã đích thân đến Berlin cùng chính phủ nước Đức ký kết một dự án để bảo vệ môi trường cũng là điều kiện tiên quyết để phát triển các dự án ở thị trường Châu Âu, phương án của hạng mục này đã chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của đảng cầm quyền nước Đức.
Tất cả chuyện này phát sinh quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, giống như sấm sét giữa trời quang rơi vào trên người của Cận Tử Kỳ.
Mà trong màn hình còn tường thuật một tin tức mới liên quan....
"Theo đó, chủ tịch tiền nhiệm Tống Kỳ Diễn trước kia của Tống thị gặp phải sự cố bỏ mạng ở nước Đức, vợ anh ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, phụ trách quản lý Tống thị nhưng bởi vì năng lực chưa tới nên chịu đủ tranh luận, sáng nay hội đồng quản trị Tống thị chính thức quyết định, khai trừ cô ta ra khỏi chức vụ chủ tịch Tống thị, để Tổng giám đốc Hàn Mẫn Tranh thay mặt làm chủ tịch hơn nữa tức thời sử dụng chức trách chủ tịch."
"Càng đáng để mọi người chú ý chính là, chủ tịch Hàn Mẫn Tranh sắp cùng thiên kim Jane Rocher của gia tộc Rocher nổi tiếng Anh quốc tổ chức hôn lễ, tiểu thư Rocher ở ngân hàng Cảnh Thăng chiếm đóng 15% cổ phần, đem làm quà tân hôn tặng cho chồng. Tiếp theo, đến với bạn là bản tin cuộc sống kinh tế ở Berlin."
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước khi cô ngã xuống đã có Tần Viễn kịp chạy ra ngoài đỡ lấy.
"Tiểu Kỳ, sao sắc mặt em khó coi như vậy?"
Tần Viễn nhìn thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm về phía trước, cũng thuận theo tầm mắt của cô, lập tức nhìn thấy rồi hình ảnh Hàn Mẫn Tranh và Jane Rocher đứng sóng vai trên màn hình, phu thê tình thâm.
"Không ngờ lại là anh ta!"
Đúng vậy, dù thế nào cũng không nghĩ ra bàn tay đen ở phía sau màn lại là anh ta, cái người mà cô đã tín nhiệm đó!
Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, cả người cứng đờ như xuyên vào hầm băng.
Rốt cuộc cô hiểu ra ý của câu nói mà ngày ấy Bạch Tang Tang ở trên hành lang bệnh viện áp vào bên tai cô nói nhỏ.
Bạch Tang Tang bảo cô coi chừng người bên cạnh, người đó chính là Hàn Mẫn Tranh, làm thế nào cô cũng không hướng suy nghĩ đó lên trên người anh ta.
Nếu như người đó chính là Hàn Mẫn Tranh, như vậy rất nhiều sự tình nghĩ mãi không hiểu trước đó liền đã tra ra manh mối rồi.
Ngày ấy lúc Bạch Tang Tang muốn nói cha của đứa bé là ai, Hàn Mẫn Tranh đột nhiên gõ cửa đi vào, còn có ánh mắt mỉa mai và những lời châm chọc của Bạch Tang Tang lúc gặp Hàn Mẫn Tranh và Thanh Kiều cùng nhau ăn cơm...
Ban đầu cũng là Hàn Mẫn Tranh nói bên Đức cần người phụ trách cao nhất Tống thị sang Đức đàm phán, cũng là Hàn Mẫn Tranh tự nói với cô di vật trong hộp chứng minh thân phận của Tống Kỳ Diễn, có lẽ chiếc nhẫn kim cương kia cũng là do chính anh ta lén bỏ vào ...
Anh ta ngầm kích thích cô phải đi đến Berlin, rồi thực hiện kế hoạch cướp vị trí chủ tịch Tống thị của mình!
Nếu thật sự đều là do Hàn Mẫn Tranh an bài, vậy tại sao anh ta phải làm như vậy?
Cận Tử Kỳ chợt nhớ tới vụ bắt cóc trước kia, Phương Tình Vân nói là Jane giở trò, nhìn ảnh chụp chung của Jane và Hàn Mẫn Tranh trên màn ảnh, Cận Tử Kỳ cuộn chặt nắm tay, chuyện này phải chăng chứng minh Hàn Mẫn Tranh cũng tham dự vụ bắt cóc đó?
Phía sau lưng của cô chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cô nghĩ tới Thanh Kiều còn nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, lại không nhẫn tâm nhìn bức ảnh chụp chung trông qua giống như hạnh phúc ngọt ngào đang được phóng to đó, vậy Thanh Kiều rốt cuộc được coi là gì?
Hàn Mẫn Tranh ẩn mình sâu như vậy, đối với Thanh Kiều rốt cuộc là tận lực tiếp cận hay là vô tình động lòng?
Tống Kỳ Diễn lặng yên không một tiếng động mở cửa.
Trong hắc bang không thiếu nhất là mấy thứ Bàng Môn Tà Đạo, mấy chuyện hạ thuốc làm cho người ta mê man đã sớm không thể chê trách.
Mà theo Lương Nhất Thần phỏng đoán, chưa tới bốn năm giờ, Cận Tử Kỳ sẽ chưa tỉnh lại.
Đoàn người vào gian phòng, nhẹ đóng cửa khẽ, đều đã phòng thủ ở trong phòng khách.
Tống Kỳ Diễn muốn đi thẳng tới phòng ngủ, nhưng khi đi ngang qua sofa, liếc thấy có một bóng dáng nhỏ gầy nằm trên đấy.
Lương Nhất Thần nhất thời không có chú ý, đụng trúng phải phía sau lưng của Tống Kỳ Diễn: "Sao lại không đi?"
Thuận theo tầm mắt Tống Kỳ Diễn nhìn không chớp, Lương Nhất Thần rất nhanh cũng phát hiện người phụ nữ ngủ ở trên ghế sofa.
Cận Tử Kỳ nghiêng thân nằm trên ghế sofa, tướng ngủ điềm tĩnh, ngũ quan thanh nhã yên lặng, quá mức khoan thai, hình dáng có chút cổ điển, ánh trăng thấm vào, ngay cả Lương Nhất Thần thường thấy gió trăng cũng cảm thấy hoa mắt tưởng đã thấy được nữ thần dưới ánh trăng.
Lương Nhất Thần mở trừng hai mắt, còn muốn tiếp tục nhìn, trước mắt bỗng dưng tối sầm, mắt bị che đi.
"Cậu làm gì vậy? Mau lấy tay cậu ra ..."
Chưa nói hết câu, người đã bị ép xoay đi, ngay sau đó trên mông cũng đau lên một cái, người đã bị đạp ra ngoài.
Sau đó cửa phòng ngủ đóng lại thật mạnh, khiến Lương Nhất Thần xoay người muốn đi vào nữa hít phải chút bụi vô mũi.
Bên cạnh thuộc hạ nhìn lén đều che miệng cười vui sướng đầy hả hê.
Lương Nhất Thần sờ lên mũi, chán nản đi qua một bên tìm cái ghế ngồi xuống, bộ dạng ngồi như lão tăng ngồi thiền.
Trong phòng Tống Kỳ Diễn đóng cửa lại mới đi đến trước sofa nửa ngồi xổm xuống.
Dường như Cận Tử Kỳ mơ thấy chuyện gì không tốt, đôi mày thanh tú anh khí khẽ nhíu, khóe mắt lại có ngấn lệ đang lóe lên.
Ngón tay của cô vô thức níu chặt lớp da ghế sofa dưới thân.
Tống Kỳ Diễn lặng lẽ nhìn một hồi lâu, đến khi sắp hóa thành tượng đá, hắn mới từ từ nghiêng nửa người xuống.
Vươn tay, chạm đến lại là một cảm xúc hơi lạnh mềm mại.
Lòng ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo bên má cô, mơn trớn mái tóc dài của cô, dừng lại trên xương quai xanh bên ngoài áo ngủ của cô.
Khóe môi Tống Kỳ Diễn chậm rãi tràn ra ý cười.
Nhiều ngày chia cách cùng may mắn đại nạn không chết khiến hắn khẽ thở dài một tiếng.
Hắn ngồi xuôi theo cạnh ghế sofa, vén mái tóc dài của cô lên, từ cái trán, một đường hôn xuống đến cánh mũi, đôi mắt, đôi má cô.
Cuối cùng trằn trọc đến lưu luyến quên về ở trên đôi môi mềm mại kia.
Cửa phòng len lén bị mở ra một khe nhỏ, Lương Nhất Thần nhìn vào, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Tống Kỳ Diễn có một mặt đằm tính thâm trầm như vậy, ngày thường nhìn không hiểu phong tình biết bao nhiêu, nhưng bây giờ đối với phụ nữ đàng hoàng vừa hôn vừa sờ, khiến anh ta trong lúc nhất thời có chút không quen.
Có lẽ là bị vẻ dịu dàng quỷ dị này của Tống Kỳ Diễn dọa sợ, toàn thân Lương Nhất Thần run lên, lông tơ bị dựng đứng.
Sau đó có một cái gối đầu đập tới, Lương Nhất Thần chưa kịp trốn, bị đập mạnh trúng gáy.
"Đi ra ngoài." Giọng nói của Tống Kỳ Diễn ngầm mang theo giọng điệu uy hiếp vọng đến.
Lương Nhất Thần vừa mới thò đầu vào nhìn, không thể không than thở động tác của Tống Kỳ Diễn cực nhanh, vậy mà đã bò lên trên ghế sofa rồi!
"Trước kia là tôi xem nhẹ quý ngài rồi, không nghĩ tới quý ngài mới là người thâm tàng bất lộ!"
"Bịch!"
Có một cái gối ôm theo góc độ chuẩn xác nện vào trán của Lương Nhất Thần.
Lương Nhất Thần ôm lấy cái trán, lại nhìn lên, Tống Kỳ Diễn đã nửa đè ở trên người của Cận Tử Kỳ.
Một tay hắn thăm dò vào áo ngủ của Cận Tử Kỳ, tay còn lại, kéo đai áo ngủ trên đầu vai của cô xuống, nụ hôn từ trên môi cô từ từ dời xuống, vùi đầu vào cổ của cô.
Lương Nhất Thần cười hắc hắc hai tiếng, vuốt vuốt mũi rồi đóng cửa phòng ngủ lại.
Khoảng chừng qua hai mươi phút, Tống Kỳ Diễn mới từ bên trong đi ra.
"Nhanh như vậy sao?"
Lương Nhất Thần vừa mới nhìn thấy hắn thì kinh ngạc về sau thì đồng tình, đưa mắt nhìn phần dưới cơ thể của Tống Kỳ Diễn, vẻ mặt như bị táo bón.
Tống Kỳ Diễn cũng không biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ gì, nếu không nhất định đá cho một cái.
"Đi thôi." Từ tốn nói hai chữ, Tống Kỳ Diễn liền mở cửa đi ra ngoài trước.
——— ——————
Sáng ngày hôm sau, lúc Tần Viễn đi gọi Cận Tử Kỳ đi ra ngoài tìm người, nhưng Cận Tử Kỳ vẫn là một thân mặc đồ ở nhà.
Đối mặt sự kinh ngạc của Tần Viễn, Cận Tử Kỳ hiểu mà khẽ cười, xoay người đi vào trong gian phòng.
Trên giường là túi hành lý đang mở ra, bên cạnh còn có một số quần áo.
"Em phải về sao?"
Cận Tử Kỳ bỏ một chiếc áo sơ mi vào vali: "Ừm, cho dù điên rồ tôi cũng đã điên rồ tám ngày rồi, vì không muốn để những người khác trong nhà lo lắng nữa, tôi phải đi về thôi, tôi không thể ích kỷ quá lâu."
"Em chắc chắn em không muốn tìm cậu ta nữa chứ?"
Tần Viễn bắt lấy túi đồ trang điểm trong tay cô, chuyển qua thân thể của cô, khóa chặt đôi mắt cô gằn từng chữ một chất vấn: "Cận Tử Kỳ, ánh mắt của em chân chân thực thực nói cho anh biết em không cam lòng, cho nên em thật sự muốn trở về sao?"
Tần Viễn dừng lại một chút, thở dài nói: "Nếu như em vẫn muốn tiếp tục tìm, anh có thể đi cùng em."
"Không cần." Cận Tử Kỳ nhàn nhạt nói, "Tôi vốn tưởng rằng tôi có thể không ngừng nghỉ mà tiếp tục đi tìm, nhưng bây giờ tôi phát hiện, sự thật khác xa không có đơn giản như tôi nghĩ, mỗi ngày đi tìm tôi lại nhận thêm một phần tuyệt vọng, tôi cảm giác, cứ thêm mỗi một ngày nữa tôi cũng sẽ bị loại tuyệt vọng này nuốt chửng, tôi sợ mình cũng sẽ điên mất như lão già kia."
Cận Tử Kỳ che lấy đôi mắt của mình, quay lưng lại: "Mấy ngày nay phiền anh chăm sóc tôi, anh cũng trở về Pháp đi."
Tần Viễn lặng lẽ nhìn hai vai cô run nhè nhẹ, xoay đầu đi, giọng nói khe khẽ đầy buồn bã: "Được, em đã đặt vé máy bay rồi sao? Nếu như chưa, chúng ta đi mua một ít đặc sản của Berlin trước, cũng có thể được coi là không uổng công đến đây."
Anh nói như vậy cũng chỉ là hy vọng giúp cô giải sầu, Cận Tử Kỳ hiểu được, cho nên không có từ chối.
——— ——————
Tần Viễn vẫn còn ở trong cửa hàng chọn mua, Cận Tử Kỳ chịu không nổi nhân viên phục vụ nhiệt tình nên đi ra ngoài trước hít thở bầu không khí trong lành.
Cô ngước nhìn thành phố phồn hoa náo nhiệt này, biết sau này chỉ sợ mình sẽ không đặt chân đến đây một lần nào nữa.
Nơi này, không chỉ mai táng người yêu của cô, còn trả lại cho cô nỗi tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Cận Tử Kỳ đứng ở ngoài cửa một hồi, vẫn chưa thấy Tần Viễn đi ra, lúc chuẩn bị đi đến giục anh, lại bị tin tức trên màn hình led của một toà cao ốc cách đó không xa thu hút sự chú ý.
Trên màn hình mặt phẳng cực đại là một buổi lễ ký kết.
Mà khiến cho Cận Tử Kỳ không thể dời mắt được chính là nụ cười mang tính chức nghiệp của Hàn Mẫn Tranh, còn có ...
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm một hàng chữ dưới màn hình khiến mặt mày cô tái nhợt....
Công ty nổi tiếng nhất Trung Quốc, chủ tịch tân nhiệm Hàn Mẫn Tranh của Tống thị ngày hôm qua đã đích thân đến Berlin cùng chính phủ nước Đức ký kết một dự án để bảo vệ môi trường cũng là điều kiện tiên quyết để phát triển các dự án ở thị trường Châu Âu, phương án của hạng mục này đã chiếm được sự ủng hộ mạnh mẽ của đảng cầm quyền nước Đức.
Tất cả chuyện này phát sinh quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, giống như sấm sét giữa trời quang rơi vào trên người của Cận Tử Kỳ.
Mà trong màn hình còn tường thuật một tin tức mới liên quan....
"Theo đó, chủ tịch tiền nhiệm Tống Kỳ Diễn trước kia của Tống thị gặp phải sự cố bỏ mạng ở nước Đức, vợ anh ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, phụ trách quản lý Tống thị nhưng bởi vì năng lực chưa tới nên chịu đủ tranh luận, sáng nay hội đồng quản trị Tống thị chính thức quyết định, khai trừ cô ta ra khỏi chức vụ chủ tịch Tống thị, để Tổng giám đốc Hàn Mẫn Tranh thay mặt làm chủ tịch hơn nữa tức thời sử dụng chức trách chủ tịch."
"Càng đáng để mọi người chú ý chính là, chủ tịch Hàn Mẫn Tranh sắp cùng thiên kim Jane Rocher của gia tộc Rocher nổi tiếng Anh quốc tổ chức hôn lễ, tiểu thư Rocher ở ngân hàng Cảnh Thăng chiếm đóng 15% cổ phần, đem làm quà tân hôn tặng cho chồng. Tiếp theo, đến với bạn là bản tin cuộc sống kinh tế ở Berlin."
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước khi cô ngã xuống đã có Tần Viễn kịp chạy ra ngoài đỡ lấy.
"Tiểu Kỳ, sao sắc mặt em khó coi như vậy?"
Tần Viễn nhìn thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm về phía trước, cũng thuận theo tầm mắt của cô, lập tức nhìn thấy rồi hình ảnh Hàn Mẫn Tranh và Jane Rocher đứng sóng vai trên màn hình, phu thê tình thâm.
"Không ngờ lại là anh ta!"
Đúng vậy, dù thế nào cũng không nghĩ ra bàn tay đen ở phía sau màn lại là anh ta, cái người mà cô đã tín nhiệm đó!
Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, cả người cứng đờ như xuyên vào hầm băng.
Rốt cuộc cô hiểu ra ý của câu nói mà ngày ấy Bạch Tang Tang ở trên hành lang bệnh viện áp vào bên tai cô nói nhỏ.
Bạch Tang Tang bảo cô coi chừng người bên cạnh, người đó chính là Hàn Mẫn Tranh, làm thế nào cô cũng không hướng suy nghĩ đó lên trên người anh ta.
Nếu như người đó chính là Hàn Mẫn Tranh, như vậy rất nhiều sự tình nghĩ mãi không hiểu trước đó liền đã tra ra manh mối rồi.
Ngày ấy lúc Bạch Tang Tang muốn nói cha của đứa bé là ai, Hàn Mẫn Tranh đột nhiên gõ cửa đi vào, còn có ánh mắt mỉa mai và những lời châm chọc của Bạch Tang Tang lúc gặp Hàn Mẫn Tranh và Thanh Kiều cùng nhau ăn cơm...
Ban đầu cũng là Hàn Mẫn Tranh nói bên Đức cần người phụ trách cao nhất Tống thị sang Đức đàm phán, cũng là Hàn Mẫn Tranh tự nói với cô di vật trong hộp chứng minh thân phận của Tống Kỳ Diễn, có lẽ chiếc nhẫn kim cương kia cũng là do chính anh ta lén bỏ vào ...
Anh ta ngầm kích thích cô phải đi đến Berlin, rồi thực hiện kế hoạch cướp vị trí chủ tịch Tống thị của mình!
Nếu thật sự đều là do Hàn Mẫn Tranh an bài, vậy tại sao anh ta phải làm như vậy?
Cận Tử Kỳ chợt nhớ tới vụ bắt cóc trước kia, Phương Tình Vân nói là Jane giở trò, nhìn ảnh chụp chung của Jane và Hàn Mẫn Tranh trên màn ảnh, Cận Tử Kỳ cuộn chặt nắm tay, chuyện này phải chăng chứng minh Hàn Mẫn Tranh cũng tham dự vụ bắt cóc đó?
Phía sau lưng của cô chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, cô nghĩ tới Thanh Kiều còn nằm ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, lại không nhẫn tâm nhìn bức ảnh chụp chung trông qua giống như hạnh phúc ngọt ngào đang được phóng to đó, vậy Thanh Kiều rốt cuộc được coi là gì?
Hàn Mẫn Tranh ẩn mình sâu như vậy, đối với Thanh Kiều rốt cuộc là tận lực tiếp cận hay là vô tình động lòng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.