Chương 6: Đây là mami của tôi
Mèo Mù Mắt Đen
15/07/2022
Lúc đến trường quay, vừa vặn cũng đến cảnh quay của Bối Di, Ái Ái vừa lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay vừa đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, khi thấy Bối Di từ trên xe ô tô bước xuống, cô ta đã thở phào một tiếng rồi nhanh chóng chạy tới trước mặt cô.
“Bối Di! Nhanh lên…mau đi vào trong này thay đồ…cái gì đây?”
Ái Ái kinh ngạc khi nhìn thấy Quân Duệ núp phía sau cô.
Bối Di miễn cưỡng nở nụ cười đáp:
“Ái Ái, mình sẽ giải thích cho cậu sau nhưng cậu giúp mình trông nó có được không?”
Chẳng còn cách nào khác, Ái Ái đành phải dẹp sự tò mò trong lòng mình rồi trông Quân Duệ giúp cô, vai diễn lần này tuy chỉ là vai quần chúng nhưng để được vào bộ phim của đạo diễn Từ thì một giây lên khung hình thôi cũng rất quý giá.
Bối Di thay quần áo xong, trang điểm nhẹ rồi nhanh chóng hoà cùng với dòng người trên phố. Vai diễn của cô chỉ là một người qua đường đứng chọn màn thầu, tuy nhiên khi máy quay lia tới cô, đạo diễn Từ đã hô lên:
“Quay chậm một chút, cận cảnh cô gái kia!”
Bối Di không hề biết là mình được quay cận cảnh, cô chuyên tâm chăm chú chọn màn thầu, cho tới khi đao diễn hô “cắt!” Một tiếng, lúc này Bối Di mới đưa mắt tìm kiếm Quân Duệ.
Đúng lúc đó, Ái Ái hớt hải chạy tới:
“Tiêu rồi Bối Di! Ban nãy thằng bé vừa đứng bên cạnh tớ mà nó chạy đi đâu mất rồi!”
“Cậu nói gì?”
Bối Di lo lắng chạy đi khắp nơi tìm cậu, đoàn phim đông người không biết là cậu có thể đi đâu?
May mắn là Bối Di đã nhìn thấy Quân Duệ đứng cùng một người đàn ông, cô vội vàng chạy tới chắn trước mặt Quân Duệ:
“Anh định làm gì nó vậy hả?!”
Quân Duệ nhào vào lòng cô, cơ thể nhỏ bé phút chốc run lên, người đàn ông đứng trước mặt cô là ảnh đế Lục Thần Phi, anh ta tình cờ nhìn thấy một cậu bé đi lạc nên mới muốn giúp đỡ, nhưng cô gái này lại nhìn anh ta với cặp mắt trách móc dè chừng?
Lục Thần Phi quan sát Bối Di, thấy cô cũng mặc quần áo của đoàn phim, nhưng anh ta lại là lần đàu tiên nhìn thấy cô ở đây, liền đoán ra cô có thể là diễn viên quần chúng. Tuy nhiên với nhan sắc này thì làm diễn viên quần chúng đúng là có hơi phí.
Gương mặt của Bối Di sau khi gầy đi mang nét bầu bĩnh trẻ con, ngược lại ngũ quan trên mặt lại có chút lạnh, khi cô không cười sẽ tạo ra cho người khác cảm thấy có khoảng cách, ngược lại khi cười đuôi mắt sẽ cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, đôi thuỷ mâu long lanh chất chứa quá khứ, không còn đơn thuần trong sáng như trước, nhưng lại càng giống như hồ nước sâu thẳm thu hút người khác, sống mũi cao thẳng thon nhỏ, đôi môi nhỏ chúm chím. Lục Thần Phi phải công nhận giữa hằng hà sa người đẹp mà anh ta đã từng gặp, Bối Di có một nét đẹp riêng khiến anh ta không thể nào lý giải được, cũng không thể nào rời mắt.
Ngược lại Bối Di thấy anh ta cứ nhìn mình chằm chằm, cô bỗng thấy khó chịu, bế Quân Duệ đứng lên đi khỏi đó.
Lục Thần Phi vô thức vươn tay kéo cô lại:
“Khoan đã.”
“Anh làm gì vậy?” Bối Di giật tay ra.
Lục Thần Phi phát hiện mình lỗ mãng, anh ta nhỏ giọng xin lỗi rồi hỏi:
“Đó là con của cô à?”
Bối Di nhíu mày, cô thấy mình chẳng cần phải trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng Quân Duệ nãy giờ không chịu lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói, thanh âm nhỏ nhưng rất chắc chắn:
“Đúng vậy, đây là mami của tôi.”
Bối Di ngây người, Lục Thần Phi cũng mở to mắt, anh ta cảm thấy Quân Duệ đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo? Một đứa trẻ chỉ khoảng ba tuổi mà lại có ánh mắt như vậy ư?
Quân Duệ dụi dụi đầu vào ngực cô, nói:
“Mami…con muốn về nhà.”
Bối Di xoa đầu Quân Duệ rồi quay người đi thẳng, bỏ lại một mình Lục Thần Phi ở đó. Cô phải đến phòng thay đồ rồi mới về được, Ái Ái lúc đó cũng đang sốt ruột chạy đi tìm cô và Quân Duệ khắp nơi, Bối Di bèn gọi điện cho cô ta, nói rằng mình đã tìm thấy cậu rồi.
“Ái Ái, mình đang ở phòng thay đồ.”
Chưa đầy năm phút sau thì Ái Ái đã xuất hiện, cô ta lao thẳng tới trước mặt Bối Di, phun môt tràng như súng liên thanh:
“Bối Di! Thằng nhóc này là con của cậu hả? Bố của thằng bé là ai? Cậu nói cậu đi du học mà? Sao lại có con được?”
Bối Di day day thái dương, liếc nhìn Quân Duệ, cậu chớp chớp đôi mắt to ra vẻ không biết gì. Cô thở dài rồi trả lời:
“Không phải đâu, là tớ vô tình “nhặt” được đó.”
“Nhặt được?” Ái Ái há hốc mồm.
Bối Di gật đầu:
“Ừm, mình thấy nó đi lạc ở sân bay, chưa kịp tìm thấy người nhà của nó thì đã vội quá nên tới đây luôn.”
Cô tự động lược bỏ chi tiết gặp Quân Duệ trong nhà vệ sinh nữ, Ái Ái lại hỏi:
“Nhưng sao thằng bé nói với mình rằng nó là con của cậu?”
Bối Di thở dài một lần nữa:
“Nó đáng thương lắm, mới nhỏ vậy mà mất cả cha lẫn mẹ.”
“Vậy sao? Nhưng nhìn quần áo của thằng bé thì gia đình của nó dường như không phải hạng tầm thường đâu.”
Ái Ái vừa nhìn qua đã biết đây là quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng đặt may tại nước ngoài. Bối Di thì lại chẳng biết rõ, cô nói:
“Mình cũng không biết, nhưng mà bây giờ mình phải giúp thằng bé tìm người nhà, có chuyện gì mình sẽ liên lạc với cậu sau nhé.”
“Được.”
Ái Ái vừa trả lời thì bỗng nhiên Quân Duệ ngã xuống đất, cả khuôn mặt bỗng nhiên tím tái rồi co giật.
“Bối Di! Nhanh lên…mau đi vào trong này thay đồ…cái gì đây?”
Ái Ái kinh ngạc khi nhìn thấy Quân Duệ núp phía sau cô.
Bối Di miễn cưỡng nở nụ cười đáp:
“Ái Ái, mình sẽ giải thích cho cậu sau nhưng cậu giúp mình trông nó có được không?”
Chẳng còn cách nào khác, Ái Ái đành phải dẹp sự tò mò trong lòng mình rồi trông Quân Duệ giúp cô, vai diễn lần này tuy chỉ là vai quần chúng nhưng để được vào bộ phim của đạo diễn Từ thì một giây lên khung hình thôi cũng rất quý giá.
Bối Di thay quần áo xong, trang điểm nhẹ rồi nhanh chóng hoà cùng với dòng người trên phố. Vai diễn của cô chỉ là một người qua đường đứng chọn màn thầu, tuy nhiên khi máy quay lia tới cô, đạo diễn Từ đã hô lên:
“Quay chậm một chút, cận cảnh cô gái kia!”
Bối Di không hề biết là mình được quay cận cảnh, cô chuyên tâm chăm chú chọn màn thầu, cho tới khi đao diễn hô “cắt!” Một tiếng, lúc này Bối Di mới đưa mắt tìm kiếm Quân Duệ.
Đúng lúc đó, Ái Ái hớt hải chạy tới:
“Tiêu rồi Bối Di! Ban nãy thằng bé vừa đứng bên cạnh tớ mà nó chạy đi đâu mất rồi!”
“Cậu nói gì?”
Bối Di lo lắng chạy đi khắp nơi tìm cậu, đoàn phim đông người không biết là cậu có thể đi đâu?
May mắn là Bối Di đã nhìn thấy Quân Duệ đứng cùng một người đàn ông, cô vội vàng chạy tới chắn trước mặt Quân Duệ:
“Anh định làm gì nó vậy hả?!”
Quân Duệ nhào vào lòng cô, cơ thể nhỏ bé phút chốc run lên, người đàn ông đứng trước mặt cô là ảnh đế Lục Thần Phi, anh ta tình cờ nhìn thấy một cậu bé đi lạc nên mới muốn giúp đỡ, nhưng cô gái này lại nhìn anh ta với cặp mắt trách móc dè chừng?
Lục Thần Phi quan sát Bối Di, thấy cô cũng mặc quần áo của đoàn phim, nhưng anh ta lại là lần đàu tiên nhìn thấy cô ở đây, liền đoán ra cô có thể là diễn viên quần chúng. Tuy nhiên với nhan sắc này thì làm diễn viên quần chúng đúng là có hơi phí.
Gương mặt của Bối Di sau khi gầy đi mang nét bầu bĩnh trẻ con, ngược lại ngũ quan trên mặt lại có chút lạnh, khi cô không cười sẽ tạo ra cho người khác cảm thấy có khoảng cách, ngược lại khi cười đuôi mắt sẽ cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, đôi thuỷ mâu long lanh chất chứa quá khứ, không còn đơn thuần trong sáng như trước, nhưng lại càng giống như hồ nước sâu thẳm thu hút người khác, sống mũi cao thẳng thon nhỏ, đôi môi nhỏ chúm chím. Lục Thần Phi phải công nhận giữa hằng hà sa người đẹp mà anh ta đã từng gặp, Bối Di có một nét đẹp riêng khiến anh ta không thể nào lý giải được, cũng không thể nào rời mắt.
Ngược lại Bối Di thấy anh ta cứ nhìn mình chằm chằm, cô bỗng thấy khó chịu, bế Quân Duệ đứng lên đi khỏi đó.
Lục Thần Phi vô thức vươn tay kéo cô lại:
“Khoan đã.”
“Anh làm gì vậy?” Bối Di giật tay ra.
Lục Thần Phi phát hiện mình lỗ mãng, anh ta nhỏ giọng xin lỗi rồi hỏi:
“Đó là con của cô à?”
Bối Di nhíu mày, cô thấy mình chẳng cần phải trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng Quân Duệ nãy giờ không chịu lên tiếng bỗng nhiên mở miệng nói, thanh âm nhỏ nhưng rất chắc chắn:
“Đúng vậy, đây là mami của tôi.”
Bối Di ngây người, Lục Thần Phi cũng mở to mắt, anh ta cảm thấy Quân Duệ đang nhìn mình bằng ánh mắt cảnh cáo? Một đứa trẻ chỉ khoảng ba tuổi mà lại có ánh mắt như vậy ư?
Quân Duệ dụi dụi đầu vào ngực cô, nói:
“Mami…con muốn về nhà.”
Bối Di xoa đầu Quân Duệ rồi quay người đi thẳng, bỏ lại một mình Lục Thần Phi ở đó. Cô phải đến phòng thay đồ rồi mới về được, Ái Ái lúc đó cũng đang sốt ruột chạy đi tìm cô và Quân Duệ khắp nơi, Bối Di bèn gọi điện cho cô ta, nói rằng mình đã tìm thấy cậu rồi.
“Ái Ái, mình đang ở phòng thay đồ.”
Chưa đầy năm phút sau thì Ái Ái đã xuất hiện, cô ta lao thẳng tới trước mặt Bối Di, phun môt tràng như súng liên thanh:
“Bối Di! Thằng nhóc này là con của cậu hả? Bố của thằng bé là ai? Cậu nói cậu đi du học mà? Sao lại có con được?”
Bối Di day day thái dương, liếc nhìn Quân Duệ, cậu chớp chớp đôi mắt to ra vẻ không biết gì. Cô thở dài rồi trả lời:
“Không phải đâu, là tớ vô tình “nhặt” được đó.”
“Nhặt được?” Ái Ái há hốc mồm.
Bối Di gật đầu:
“Ừm, mình thấy nó đi lạc ở sân bay, chưa kịp tìm thấy người nhà của nó thì đã vội quá nên tới đây luôn.”
Cô tự động lược bỏ chi tiết gặp Quân Duệ trong nhà vệ sinh nữ, Ái Ái lại hỏi:
“Nhưng sao thằng bé nói với mình rằng nó là con của cậu?”
Bối Di thở dài một lần nữa:
“Nó đáng thương lắm, mới nhỏ vậy mà mất cả cha lẫn mẹ.”
“Vậy sao? Nhưng nhìn quần áo của thằng bé thì gia đình của nó dường như không phải hạng tầm thường đâu.”
Ái Ái vừa nhìn qua đã biết đây là quần áo của nhãn hiệu nổi tiếng đặt may tại nước ngoài. Bối Di thì lại chẳng biết rõ, cô nói:
“Mình cũng không biết, nhưng mà bây giờ mình phải giúp thằng bé tìm người nhà, có chuyện gì mình sẽ liên lạc với cậu sau nhé.”
“Được.”
Ái Ái vừa trả lời thì bỗng nhiên Quân Duệ ngã xuống đất, cả khuôn mặt bỗng nhiên tím tái rồi co giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.