Chương 7: Không phải bố mẹ nó không còn sao?
Mèo Mù Mắt Đen
15/07/2022
“Quân Duệ! Quân Duệ!”
Bối Di hốt hoảng gọi tên cậu, vội vàng bế cậu lên chạy ra bên ngoài.
“Bối Di!”
Ái Ái đuổi theo nhưng cô đã lên một chiếc xe taxi rồi đi mất. Ban nãy cô ta còn tưởng mình nghe lầm nhưng không phải, đúng là Bối Di đã gọi đứa trẻ đó là Quân Duệ.
Quân Duệ, liệu có phải là con trai của Quân Dư Thần, tổng giám đốc của tập đoàn W? Được mệnh danh là diêm vương??
Bối Di tức tốc đưa Quân Duệ đến bệnh viện, cậu bé nhanh chóng được đưa vào trong phòng cấp cứu. Đứng ở bên ngoài chờ, Bối Di rất lo lắng vì không biết cậu bé bị làm sao, nếu như xảy ra mệnh hề gì thì cô không biết mình phải làm thế nào nữa…
Bối Di ngồi chờ ngoài hành lang bệnh viện, hai tay toát mồ hôi lạnh, mùi thuốc khử trùng bao vây đầu mũi cô khiến cho ký ức ba năm trước trở về. Bình tĩnh nào Bối Di…mày không còn là Lục Bối Di của ba năm trước nữa, bây giờ mày đã trở thành một người hoàn toàn khác rồi. Cô tự trấn an bản thân.
Hai mươi phút sau, hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, người đi đầu mang khuôn mặt lạnh lẽo, thậm chí còn toả ra sát khí, trên người anh là bộ vest đen được cắt may tinh tế tôn lên thân hình hoàn mỹ, đôi chân dài sải từng bước chắc chắn, tà áo măng tô theo mỗi bước chân bay lên.
Ánh mắt xanh lam quét qua toàn bộ hành lang bệnh viện, cuối cùng dừng lại trên người Bối Di.
Cô vẫn không hay biết gì, đầu hơi cúi nhìn xuống đất, hai bàn tay xoa xoa vào nhau. Bỗng nhiên nhìn thấy một đôi giày da màu đen bóng loáng, Bối Di liền ngẩng đầu lên.
Quân Dư Thần lạnh lùng nhìn cô, Bối Di ngây người ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt góc cạnh tinh tế, sống mũi cao thẳng, lông mày lưỡi mác, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp như một viên ngọc lấp lánh dưới hồ.
Ngũ quan của người đàn ông này quá đẹp, thân hình cũng rất cao lớn cân đối, xét về vẻ bề ngoài thì đúng là rất hoàn hảo, không có gì để chê cả.
“Cô chính là người đã bắt cóc Tiểu Duệ?”
Thanh âm lạnh lẽo như vọng từ núi băng đã cắt đứt suy nghĩ của Bối Di.
Bắt cóc?
Cô không nghe lầm đấy chứ?
Ánh mắt của Quân Dư Thần không có vẻ gì là đùa cả, nhìn cô đằng đằng sát khí. Bối Di lập tức đứng dậy, nói:
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không bắt cóc thằng bé, là nó đi lạc vào…”
Nói đến đây, Bối Di bỗng chốc ngưng bặt, lông mày Quân Dư Thần khẽ động nhẹ một cái. Anh tới gần cô thêm một bước, Bối Di liền lùi lại, không cần thận va vào chân ghế loạng choạng suýt ngã.
“Cô nghĩ tôi tin những lời của cô nói à?”
Hơi thở vương mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng vờn xung quanh cô. Bối Di hơi tức giận, cô nói thẳng vào mặt anh:
“Thái độ đó của anh là sao hả? Anh nghĩ tôi là người bắt cóc thẳng bé sao?! Nếu bắt cóc nó tôi còn đưa nó vào bệnh viện làm gì?”
Quân Dư Thần lạnh lùng nhìn gương mặt hơi đỏ vì giận dữ của cô, còn thư ký Đổng đứng sau lưng anh đã há hốc mồm ra rồi, đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến người dám quát vào mặt của tổng giám đốc như thế!
Khoé môi anh bỗng nhếch lên rất nhẹ, pha lẫn sự châm biếm. Quân Dư Thần lên tiếng:
“Cô nghĩ xem?”
Bối Di càng thêm cáu, người đàn ông này thật không biết nói lý lẽ! Cô vừa định nói cho anh một trận ra ngô ra khoai thì cánh cửa phòng cấp cứu bất chợt mở ra. Một vị bác sĩ khoảng năm mươi tuổi cởi bỏ khẩu trang, Quân Dư Thần lập tức đi tới. Ông ta thở phào nhẹ nhõm nói với anh:
“May mà cấp cứu kịp thời nên tình trạng của tiểu thiếu gia đã ổn định rồi ạ.”
“Cảm ơn ông.”
“Không có gì đâu ạ, thưa thiếu gia.”
Bối Di đứng đằng sau anh nhanh chóng hiểu ra tất cả mọi chuyện, thì ra anh quen vị bác sĩ này, Quân Dư Thần lúc này mới quay đầu nhìn cô, lạnh giọng nói:
“Tiểu Duệ bị dị ứng với bơ đậu phộng, nếu ăn vào sẽ bị khó thở, vậy mà cô cố tình cho nó ăn?”
Dị ứng?
“Tôi nói này anh hai, anh nói chuyện phải có lý lẽ một chút, tôi làm sao biết được thằng bé bị dị ứng với bơ đậu phộng? Còn nữa, sao anh để nó đi lạc ở sân bay? Đúng là không có trách nhiệm!”
Gương mặt của anh phút chốc sa sầm lại, Bối Di nói xong cũng thầm nuốt nước bọt một cái, nhưng ai bảo anh từ đầu đến giờ cứ nhìn cô giống như một tội nhân vậy.
“Không có trách nhiệm?”
Quân Dư Thần gằn giọng, lần đầu tiên có người dám mắng thẳng vào mặt anh như thế…
“Không nói nhiều nữa, theo tôi đến đồn công an.”
Bối Di giật mình, cao giọng:
“Tại sao?!”
“Bởi vì cô đã làm cho con trai tôi phải cấp cứu!”
Bối Di ngạc nhiên mở to mắt, không phải Quân Duệ không có ba hay sao? Nào ngờ suy nghĩ trong đầu buột miệng thành tiếng:
“Không phải ba mẹ của nó đã không còn à?”
Sắc mặt của Quân Dư Thần lúc này không còn từ nào có thể diễn tả được nữa. Cô gái trước mặt này bắt cóc con trai anh chưa đủ, làm nó phải nhập viện, bây giờ còn trù ẻo anh chết. Gân xanh trên thái dương anh giật giật mấy cái, bầu không khí xung quanh phút chốc như hạ xuống mấy độ.
Bối Di hốt hoảng gọi tên cậu, vội vàng bế cậu lên chạy ra bên ngoài.
“Bối Di!”
Ái Ái đuổi theo nhưng cô đã lên một chiếc xe taxi rồi đi mất. Ban nãy cô ta còn tưởng mình nghe lầm nhưng không phải, đúng là Bối Di đã gọi đứa trẻ đó là Quân Duệ.
Quân Duệ, liệu có phải là con trai của Quân Dư Thần, tổng giám đốc của tập đoàn W? Được mệnh danh là diêm vương??
Bối Di tức tốc đưa Quân Duệ đến bệnh viện, cậu bé nhanh chóng được đưa vào trong phòng cấp cứu. Đứng ở bên ngoài chờ, Bối Di rất lo lắng vì không biết cậu bé bị làm sao, nếu như xảy ra mệnh hề gì thì cô không biết mình phải làm thế nào nữa…
Bối Di ngồi chờ ngoài hành lang bệnh viện, hai tay toát mồ hôi lạnh, mùi thuốc khử trùng bao vây đầu mũi cô khiến cho ký ức ba năm trước trở về. Bình tĩnh nào Bối Di…mày không còn là Lục Bối Di của ba năm trước nữa, bây giờ mày đã trở thành một người hoàn toàn khác rồi. Cô tự trấn an bản thân.
Hai mươi phút sau, hành lang vang lên một loạt tiếng bước chân, người đi đầu mang khuôn mặt lạnh lẽo, thậm chí còn toả ra sát khí, trên người anh là bộ vest đen được cắt may tinh tế tôn lên thân hình hoàn mỹ, đôi chân dài sải từng bước chắc chắn, tà áo măng tô theo mỗi bước chân bay lên.
Ánh mắt xanh lam quét qua toàn bộ hành lang bệnh viện, cuối cùng dừng lại trên người Bối Di.
Cô vẫn không hay biết gì, đầu hơi cúi nhìn xuống đất, hai bàn tay xoa xoa vào nhau. Bỗng nhiên nhìn thấy một đôi giày da màu đen bóng loáng, Bối Di liền ngẩng đầu lên.
Quân Dư Thần lạnh lùng nhìn cô, Bối Di ngây người ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt góc cạnh tinh tế, sống mũi cao thẳng, lông mày lưỡi mác, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp như một viên ngọc lấp lánh dưới hồ.
Ngũ quan của người đàn ông này quá đẹp, thân hình cũng rất cao lớn cân đối, xét về vẻ bề ngoài thì đúng là rất hoàn hảo, không có gì để chê cả.
“Cô chính là người đã bắt cóc Tiểu Duệ?”
Thanh âm lạnh lẽo như vọng từ núi băng đã cắt đứt suy nghĩ của Bối Di.
Bắt cóc?
Cô không nghe lầm đấy chứ?
Ánh mắt của Quân Dư Thần không có vẻ gì là đùa cả, nhìn cô đằng đằng sát khí. Bối Di lập tức đứng dậy, nói:
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không bắt cóc thằng bé, là nó đi lạc vào…”
Nói đến đây, Bối Di bỗng chốc ngưng bặt, lông mày Quân Dư Thần khẽ động nhẹ một cái. Anh tới gần cô thêm một bước, Bối Di liền lùi lại, không cần thận va vào chân ghế loạng choạng suýt ngã.
“Cô nghĩ tôi tin những lời của cô nói à?”
Hơi thở vương mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng vờn xung quanh cô. Bối Di hơi tức giận, cô nói thẳng vào mặt anh:
“Thái độ đó của anh là sao hả? Anh nghĩ tôi là người bắt cóc thẳng bé sao?! Nếu bắt cóc nó tôi còn đưa nó vào bệnh viện làm gì?”
Quân Dư Thần lạnh lùng nhìn gương mặt hơi đỏ vì giận dữ của cô, còn thư ký Đổng đứng sau lưng anh đã há hốc mồm ra rồi, đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến người dám quát vào mặt của tổng giám đốc như thế!
Khoé môi anh bỗng nhếch lên rất nhẹ, pha lẫn sự châm biếm. Quân Dư Thần lên tiếng:
“Cô nghĩ xem?”
Bối Di càng thêm cáu, người đàn ông này thật không biết nói lý lẽ! Cô vừa định nói cho anh một trận ra ngô ra khoai thì cánh cửa phòng cấp cứu bất chợt mở ra. Một vị bác sĩ khoảng năm mươi tuổi cởi bỏ khẩu trang, Quân Dư Thần lập tức đi tới. Ông ta thở phào nhẹ nhõm nói với anh:
“May mà cấp cứu kịp thời nên tình trạng của tiểu thiếu gia đã ổn định rồi ạ.”
“Cảm ơn ông.”
“Không có gì đâu ạ, thưa thiếu gia.”
Bối Di đứng đằng sau anh nhanh chóng hiểu ra tất cả mọi chuyện, thì ra anh quen vị bác sĩ này, Quân Dư Thần lúc này mới quay đầu nhìn cô, lạnh giọng nói:
“Tiểu Duệ bị dị ứng với bơ đậu phộng, nếu ăn vào sẽ bị khó thở, vậy mà cô cố tình cho nó ăn?”
Dị ứng?
“Tôi nói này anh hai, anh nói chuyện phải có lý lẽ một chút, tôi làm sao biết được thằng bé bị dị ứng với bơ đậu phộng? Còn nữa, sao anh để nó đi lạc ở sân bay? Đúng là không có trách nhiệm!”
Gương mặt của anh phút chốc sa sầm lại, Bối Di nói xong cũng thầm nuốt nước bọt một cái, nhưng ai bảo anh từ đầu đến giờ cứ nhìn cô giống như một tội nhân vậy.
“Không có trách nhiệm?”
Quân Dư Thần gằn giọng, lần đầu tiên có người dám mắng thẳng vào mặt anh như thế…
“Không nói nhiều nữa, theo tôi đến đồn công an.”
Bối Di giật mình, cao giọng:
“Tại sao?!”
“Bởi vì cô đã làm cho con trai tôi phải cấp cứu!”
Bối Di ngạc nhiên mở to mắt, không phải Quân Duệ không có ba hay sao? Nào ngờ suy nghĩ trong đầu buột miệng thành tiếng:
“Không phải ba mẹ của nó đã không còn à?”
Sắc mặt của Quân Dư Thần lúc này không còn từ nào có thể diễn tả được nữa. Cô gái trước mặt này bắt cóc con trai anh chưa đủ, làm nó phải nhập viện, bây giờ còn trù ẻo anh chết. Gân xanh trên thái dương anh giật giật mấy cái, bầu không khí xung quanh phút chốc như hạ xuống mấy độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.