Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 1 - Chương 5: Đánh bại Quản Hợi
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
"Phá vỡ doanh trại, gà chó không tha"
Quản Hợi vung tay làm hiệu, ba quân tướng sĩ phía sau hắn cũng đồng thanh hô vang hưởng ứng, lời hô vang như sấm dậy. Quân Khăn Vàng trong doanh trại mặt như tro tàn, người run như cầy sấy.
Mã Dược ánh mắt như đao kiếm nhìn chăm chăm Quản Hợi, thấy người này cao lớn như tòa thiết tháp, cao khoảng 2m. Trời đông giá rét như vậy mà hắn chỉ mặc có 1 chiếc áo mỏng, chiếc cổ tráng kiện thể hiện sức mạnh cơ thể, trông như dùng đao chém cũng không đứt
Con ngựa Quản Hợi đang cưỡi cũng là tuấn mã nhưng dưới sức nặng của gã, nó có vẻ cũng đang phải cố hết sức.
Mã Dược quay nhìn 4 phía thấy sĩ khí quân Khăn Vàng trong doanh trại mất hết, nếu lúc này Quản Hợi tiến vào được doanh trại thì chắc chắn sẽ như hổ vào bầy dê, quân của Lưu Tích sẽ không có chút khả năng chống cự nào, chắc chắn sẽ bị đối phương giết sạch. Bây giờ chỉ có 1 cơ hội duy nhất để cứu toàn quân của Lưu Tích là đánh bại Quản Hợi!
Đây gần như là 1 nhiệm vụ bất khả thi nhưng Mã Dược cũng phải đánh cuộc 1 phen. Sống trong thời loạn ngoài tàn nhẫn còn cần phải can đảm nữa!
Mã dược hít sâu 1 luồng khí lạnh vào phổi rồi nói với tên lính Khăn Vàng giữ cửa: “Mở cửa ra, ta đi đấu với Quản Hợi."
Tên lính Khăn Vàng giữ cửa quay đầu nhìn Mã Dược, ánh mắt khiếp sợ như không tin nổi vào tai mình, lạc giọng hỏi: “Ngươi nói gi?”
Mã Dược tay nắm chặt đao, lạnh lùng nói: “Mở cửa ra, ta đi đấu với Quản Hợi”
Tên lính Khăn Vàng giữ cửa sợ hãi lắc đầu nói: “Ngươi không thể đi được, ngươi ra là chết chắc, không ai là đối thủ của tên Quản Hợi ma quỷ đó đâu."
Soạt
Hàn quang lóe lên, cây đao sắc bén đã kề sát cổ Tên lính Khăn Vàng giữ cửa, Mã Dược gằn từng tiếng 1: “Mở cửa ra.”
Tên lính Khăn Vàng giữ cửa lập tức câm như hến.
“Chuyện gì thế. Sao các ngươi lại cãi nhau.”
Đúng lúc đó một âm thanh trầm hùng ở cách đấy không xa vang lên. Tên lính Khăn Vàng giữ cửa như trút được gánh nặng thở dốc nói: “Bùi tướng quân, người anh em này muốn thuộc hạ mở cửa, hắn muốn khiêu chiến Quản Hợi.”
“Gì cơ! Ai muốn khiêu chiến Quản Hợi?”
Người nọ kêu lên thất thanh, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
Mã Dược quay lại, giọng lạnh lùng: “Ta phải khiêu chiến Quản Hợi”
Ánh mắt giao nhau, Mã Dược và người kia cùng nhìn rõ đối phương, người đến không phải ai xa lạ chính là người thiếu chút nữa chết dưới tay Mã Dược, Bùi Nguyên Thiệu, tướng của giặc Khăn Vàng.
“Mã Dược là ngươi à?” Đồng tử của Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên thu nhỏ lại nghiêm nghị nói: “Ta không cho ngươi đi được, ngươi không thắng được Quản Hợi đâu.”
Mã Dược cười lạnh nói: “Đây là cơ hội sông sót cuối cùng của chúng ta, nêu không đánh bại Quản Hợi, nơi đây không ai có thể sống được đến ngày mai.”
Không khí xung quanh như nặng nề hơn. Quân Khăn Vàng đứng gần đấy đều tuyệt vọng cúi đầu, kể cả Bùi Nguyên Thiệu. Mã Dược nói không sai, đấy chính là cơ hội sống duy nhất, nếu không đánh bại Quản Hợi, trong doanh không ai tránh khỏi bị đồ sát.
Quản Hợi vốn là một tên ma quỷ, giết người với hắn là 1 thú vui.
“Mở cửa doanh trại ra.”
Mã Dược không biểu tình nói.
Tên lính Khăn Vàng hướng ánh mắt về phía Bùi Nguyên Thiệu cầu cứu, Bùi Nguyên Thiệu nghiêm trang gật đầu.
Cánh cửa nặng nề của quân doanh từ từ mở ra, Mã Dược vác đao trên vai nặng nề bước từng bước 1 ra khỏi cửa quân doanh, phía sau Bùi Nguyên Thiệu lo lắng hỏi với theo: “Mã Dược ngươi nắm được mấy phần thắng lợi?”
Mã Dược không quay lại, trong gió lạnh truyền đến giọng trả lời lạnh lùn của hắn: “Không tới 1 phần.”
Trên cửa trại, Đỗ Viễn một tướng lĩnh Khăn Vàng khác đột nhiên thần sắc đại biến, cung kính nói với Lưu Tích: “Đốc suất, có người ra doanh trại ứng chiến.”
Lưu Tích sắc mặt tươi lên vội hỏi: “Ai? Là ai ra xuất chiến.”
Đỗ Viễn lắc đầu trả lời: “Không biết là ai, là 1 đao tuẫn thủ của ta.”
“Sao! Một đao thuẫn thủ à?” Lưu Tích lập tức như quả bóng xì hơi, thở dài nói: “Một ten đao thuẫn thủ thì làm được gì chứ, ài….”
Bùi Nguyên Thiệu vội vã trèo lên cổng trại, hướng tới tên Khăn Vàng đánh trống trận gần đó hét to: “Tránh ra!”
Tên lnh Khăn Vàng đánh trống sửng sốt nhìn lại, ngay lập tức bị Bùi Nguyên Thiệu đá văng. Bùi Nguyên Thiệu vừa đoạt được dùi trống liền đánh mạnh lên mặt trống, “Thùng” một tiếng vang dậy. Tiếng trống như sấm nổ khiến cho quân Khăn Vàng trong doanh trại phấn chấn hẳn lên, sau đó tiếng trống ầm ầm lien miên không dứt phá tan sự yên tĩnh chết chóc của chiến trường.
Quản Hợi giơ tay phải quá đỉnh đầu ra hiệu dừng lại, phía sau hắn quân Khăn Vàng đang reo hò lập tức im bặt.
Trong tiếng trống hùng tráng,cánh cửa doanh trại từ từ mở ra, một đại hán xuất hiện đao gác trên vai. Quản Hợi đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đại hán nọ, trong mắt ngùn ngụt sát khí, giống như dã thú ngửi mùi máu tươi.
“Người kia hãy xưng tên, Quản Hợi ta không giết kẻ vô danh!”
Đại đao Quản Hợi chỉ vào người đang đi đến hét lớn, tiếng hét như sấm áp cả tiếng trống trận khiến quân sỹ hai bên nghe rõ mồn một.
Mã Dược đi được 100 bộ, đến khoảng giữa 2 quân trận lạnh nhạt nói: “Ta là Tây Lương Mã Dược đây”
Quản Hợi thúc chân vào bụng ngựa, chiến mã bị đau hí lên một tiếng rồi tung vó chạy về phía Mã Dược, Quản Hợi mắt trợn tròn như muốn nứt ra, đại đao trong tay vung cao quá đầu, hét lớn.
“Sát”
Tiếng hét xé rách không gian, như dao nhọn đâm vào tai Mã Dược, mơ hồ gây cảm giác đau đớn
“Sát”
1000 tinh binh Khăn Vàng đằng sau Quản Hợi nhất tề hô lên hưởng ứng, khí thế rung trời. Trên cổng trại, tiếng trống đột nhiên ngừng lại, chiếc trống trận đã bị Bùi Nguyên Thiệu đánh thủng.
Mã Dược đao vác chéo 1 bên vai, lạnh băng bất động như 1 pho tượng đứng giữa chiến trường, gió lạnh thổi ù ù làm tung bay vài vạt tóc dài khiến hắn trông càng thê lương càng tuấn mỹ, đôi mắt đen của hắn vừa lạnh lùng lại vừa bi thương
Cửa sau của quân doanh, Lưu Nghiên giục ngựa chạy như bay, nhắm hướng Uyển thành phóng đi. Giữa không trung rớt xuống một giọt nước mắt lo lắng. Mã Dược, ngươi nhất định phải thắng! Ngươi không thể chết, ngươi nhất định không được chết.
“Hây yaaa”
Quản Hợi hét lớn, hai tay khua mạnh thanh đao trên đầu, rồi thanh đao đi theo một quỹ đạo quỷ dị chém thẳng vào cổ Mã Dược. Mã Dược đứng im bất động, cặp mắt sắc bén không rời khỏi thanh đao của Quản Hợi, khi lươi đao gần tới cổ hắn thì đúng lúc đó thân hình hắn đột nhiên thấp xuống một cách khó tin vừa vặn tránh khỏi thanh đao.
Quản Hợi một đao không trúng, vẫn chạy quá Mã Dược 10 bộ mới ghìm mạnh cương chiến mã. Quản Hợi dùng hết sức bình sinh kéo cương ngựa, con chiến mã bị đau dựng người lên thối lui mấy bước rồi mới xoay người lại được.
Mã Dược hít một hơi thật sâu, cố sức ổn định trái tim đang đập cuồng loạn của mình, vừa rồi thoạt trông như là hữu kinh vô hiểm, thực ra lại giống thập tử nhất sinh! Chỉ có Mã Dược tự biết rằng hắn vừa cận kề cái chết.
Mã Dược chăm chú nhìn vào vó ngựa của Quản Hợi, đó là cơ hội sống duy nhất của hắn.
Grừ . . .
Quản Hợi ngửa mặt lên trời, tay trái điên cuồng đập vào ngực mình làm phát ra tiếng thình thịch như sấm nổ, đầu tóc như tổ quạ của hắn giờ như dựng đứng như bàn chông, đôi mắt đỏ ngầu như phát cuồng. 1000 quân đi cùng Quản Hợi thấy thế cũng điên cuồng giơ cao vũ khí trong tay lên trời, hò hét man dại.
“Mày chết đi, hây ya”
Quản Hợi hét lớn, chiến mã hắn cưỡi lập tức dựng người lên, khi vó trước của nó chạm đất cũng là lúc nó nhằm thẳng Mã Dược phóng tới theo thế sét đánh không kịp bưng tai. Hiển nhiên Quản Hợi đã nổi giận, hiệp này không thể chém đầu Mã Dược thì cũng phải dùng vó ngựa dẫm nát thân hắn.
Mã Dược tay nắm chặt đao, đôi mắt lóe lên, cơ hội tới rồi! Chỉ cần chém đứt chân chiến mã của Quản Hợi, khiến Quản Hợi từ lưng ngựa văng xuống. Khoảnh khắc ngắn ngủi mà Quản Hợi tạm mất năng lực chiến đấu chính là cơ hội duy nhất để Mã Dược giành thắng lợi trong lúc hiểm nguy này.
Quản Hợi hai chân kẹp chặt bụng ngựa, không ngừng thúc ngựa lao vào Mã Dược, sát khí cuồng loạn trong mắt Quản Hợi ngày càng nồng.
Con ngựa đáng thương cuối cùng cũng không chịu nổi sự hành hạ của Quản Hợi quỵ xuống. Bị bất ngờ, cả Quản Hợi lẫn ngựa ngã sấp xuống chiến trường . “Ầm” bụi đất bay mù mịt trước mắt Mã Dược, thắng bại diễn ra trong khoảnh khắc.
Quản Hợi đứng giữa đám bụi đất lắc mạnh cái đầu bù xù, đến khi hắn mở được mắt ra thì đã thấy 1 thanh đao sắc kề vào cổ mình rồi, hắn cảm nhận rõ sự lạnh lẽo từ mũi đao truyền đến, cái chết đã kề bên hắn.
Mặt trời cuối cùng cũng ló rạng sau đám mây mù, chiếu ánh sáng xuống chiến trường lạnh lẽo. Bóng Mã Dược kéo ra càng lúc càng dài, thế giới như ngừng lại. Tất cả quân Khăn Vàng 2 bên đều kinh ngạc nhìn vào đấu trường, biến cố kinh người vừa xảy ra khiến họ không thể tin được vào mắt mình.
Quản Hợi vung tay làm hiệu, ba quân tướng sĩ phía sau hắn cũng đồng thanh hô vang hưởng ứng, lời hô vang như sấm dậy. Quân Khăn Vàng trong doanh trại mặt như tro tàn, người run như cầy sấy.
Mã Dược ánh mắt như đao kiếm nhìn chăm chăm Quản Hợi, thấy người này cao lớn như tòa thiết tháp, cao khoảng 2m. Trời đông giá rét như vậy mà hắn chỉ mặc có 1 chiếc áo mỏng, chiếc cổ tráng kiện thể hiện sức mạnh cơ thể, trông như dùng đao chém cũng không đứt
Con ngựa Quản Hợi đang cưỡi cũng là tuấn mã nhưng dưới sức nặng của gã, nó có vẻ cũng đang phải cố hết sức.
Mã Dược quay nhìn 4 phía thấy sĩ khí quân Khăn Vàng trong doanh trại mất hết, nếu lúc này Quản Hợi tiến vào được doanh trại thì chắc chắn sẽ như hổ vào bầy dê, quân của Lưu Tích sẽ không có chút khả năng chống cự nào, chắc chắn sẽ bị đối phương giết sạch. Bây giờ chỉ có 1 cơ hội duy nhất để cứu toàn quân của Lưu Tích là đánh bại Quản Hợi!
Đây gần như là 1 nhiệm vụ bất khả thi nhưng Mã Dược cũng phải đánh cuộc 1 phen. Sống trong thời loạn ngoài tàn nhẫn còn cần phải can đảm nữa!
Mã dược hít sâu 1 luồng khí lạnh vào phổi rồi nói với tên lính Khăn Vàng giữ cửa: “Mở cửa ra, ta đi đấu với Quản Hợi."
Tên lính Khăn Vàng giữ cửa quay đầu nhìn Mã Dược, ánh mắt khiếp sợ như không tin nổi vào tai mình, lạc giọng hỏi: “Ngươi nói gi?”
Mã Dược tay nắm chặt đao, lạnh lùng nói: “Mở cửa ra, ta đi đấu với Quản Hợi”
Tên lính Khăn Vàng giữ cửa sợ hãi lắc đầu nói: “Ngươi không thể đi được, ngươi ra là chết chắc, không ai là đối thủ của tên Quản Hợi ma quỷ đó đâu."
Soạt
Hàn quang lóe lên, cây đao sắc bén đã kề sát cổ Tên lính Khăn Vàng giữ cửa, Mã Dược gằn từng tiếng 1: “Mở cửa ra.”
Tên lính Khăn Vàng giữ cửa lập tức câm như hến.
“Chuyện gì thế. Sao các ngươi lại cãi nhau.”
Đúng lúc đó một âm thanh trầm hùng ở cách đấy không xa vang lên. Tên lính Khăn Vàng giữ cửa như trút được gánh nặng thở dốc nói: “Bùi tướng quân, người anh em này muốn thuộc hạ mở cửa, hắn muốn khiêu chiến Quản Hợi.”
“Gì cơ! Ai muốn khiêu chiến Quản Hợi?”
Người nọ kêu lên thất thanh, rõ ràng là rất ngạc nhiên.
Mã Dược quay lại, giọng lạnh lùng: “Ta phải khiêu chiến Quản Hợi”
Ánh mắt giao nhau, Mã Dược và người kia cùng nhìn rõ đối phương, người đến không phải ai xa lạ chính là người thiếu chút nữa chết dưới tay Mã Dược, Bùi Nguyên Thiệu, tướng của giặc Khăn Vàng.
“Mã Dược là ngươi à?” Đồng tử của Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên thu nhỏ lại nghiêm nghị nói: “Ta không cho ngươi đi được, ngươi không thắng được Quản Hợi đâu.”
Mã Dược cười lạnh nói: “Đây là cơ hội sông sót cuối cùng của chúng ta, nêu không đánh bại Quản Hợi, nơi đây không ai có thể sống được đến ngày mai.”
Không khí xung quanh như nặng nề hơn. Quân Khăn Vàng đứng gần đấy đều tuyệt vọng cúi đầu, kể cả Bùi Nguyên Thiệu. Mã Dược nói không sai, đấy chính là cơ hội sống duy nhất, nếu không đánh bại Quản Hợi, trong doanh không ai tránh khỏi bị đồ sát.
Quản Hợi vốn là một tên ma quỷ, giết người với hắn là 1 thú vui.
“Mở cửa doanh trại ra.”
Mã Dược không biểu tình nói.
Tên lính Khăn Vàng hướng ánh mắt về phía Bùi Nguyên Thiệu cầu cứu, Bùi Nguyên Thiệu nghiêm trang gật đầu.
Cánh cửa nặng nề của quân doanh từ từ mở ra, Mã Dược vác đao trên vai nặng nề bước từng bước 1 ra khỏi cửa quân doanh, phía sau Bùi Nguyên Thiệu lo lắng hỏi với theo: “Mã Dược ngươi nắm được mấy phần thắng lợi?”
Mã Dược không quay lại, trong gió lạnh truyền đến giọng trả lời lạnh lùn của hắn: “Không tới 1 phần.”
Trên cửa trại, Đỗ Viễn một tướng lĩnh Khăn Vàng khác đột nhiên thần sắc đại biến, cung kính nói với Lưu Tích: “Đốc suất, có người ra doanh trại ứng chiến.”
Lưu Tích sắc mặt tươi lên vội hỏi: “Ai? Là ai ra xuất chiến.”
Đỗ Viễn lắc đầu trả lời: “Không biết là ai, là 1 đao tuẫn thủ của ta.”
“Sao! Một đao thuẫn thủ à?” Lưu Tích lập tức như quả bóng xì hơi, thở dài nói: “Một ten đao thuẫn thủ thì làm được gì chứ, ài….”
Bùi Nguyên Thiệu vội vã trèo lên cổng trại, hướng tới tên Khăn Vàng đánh trống trận gần đó hét to: “Tránh ra!”
Tên lnh Khăn Vàng đánh trống sửng sốt nhìn lại, ngay lập tức bị Bùi Nguyên Thiệu đá văng. Bùi Nguyên Thiệu vừa đoạt được dùi trống liền đánh mạnh lên mặt trống, “Thùng” một tiếng vang dậy. Tiếng trống như sấm nổ khiến cho quân Khăn Vàng trong doanh trại phấn chấn hẳn lên, sau đó tiếng trống ầm ầm lien miên không dứt phá tan sự yên tĩnh chết chóc của chiến trường.
Quản Hợi giơ tay phải quá đỉnh đầu ra hiệu dừng lại, phía sau hắn quân Khăn Vàng đang reo hò lập tức im bặt.
Trong tiếng trống hùng tráng,cánh cửa doanh trại từ từ mở ra, một đại hán xuất hiện đao gác trên vai. Quản Hợi đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đại hán nọ, trong mắt ngùn ngụt sát khí, giống như dã thú ngửi mùi máu tươi.
“Người kia hãy xưng tên, Quản Hợi ta không giết kẻ vô danh!”
Đại đao Quản Hợi chỉ vào người đang đi đến hét lớn, tiếng hét như sấm áp cả tiếng trống trận khiến quân sỹ hai bên nghe rõ mồn một.
Mã Dược đi được 100 bộ, đến khoảng giữa 2 quân trận lạnh nhạt nói: “Ta là Tây Lương Mã Dược đây”
Quản Hợi thúc chân vào bụng ngựa, chiến mã bị đau hí lên một tiếng rồi tung vó chạy về phía Mã Dược, Quản Hợi mắt trợn tròn như muốn nứt ra, đại đao trong tay vung cao quá đầu, hét lớn.
“Sát”
Tiếng hét xé rách không gian, như dao nhọn đâm vào tai Mã Dược, mơ hồ gây cảm giác đau đớn
“Sát”
1000 tinh binh Khăn Vàng đằng sau Quản Hợi nhất tề hô lên hưởng ứng, khí thế rung trời. Trên cổng trại, tiếng trống đột nhiên ngừng lại, chiếc trống trận đã bị Bùi Nguyên Thiệu đánh thủng.
Mã Dược đao vác chéo 1 bên vai, lạnh băng bất động như 1 pho tượng đứng giữa chiến trường, gió lạnh thổi ù ù làm tung bay vài vạt tóc dài khiến hắn trông càng thê lương càng tuấn mỹ, đôi mắt đen của hắn vừa lạnh lùng lại vừa bi thương
Cửa sau của quân doanh, Lưu Nghiên giục ngựa chạy như bay, nhắm hướng Uyển thành phóng đi. Giữa không trung rớt xuống một giọt nước mắt lo lắng. Mã Dược, ngươi nhất định phải thắng! Ngươi không thể chết, ngươi nhất định không được chết.
“Hây yaaa”
Quản Hợi hét lớn, hai tay khua mạnh thanh đao trên đầu, rồi thanh đao đi theo một quỹ đạo quỷ dị chém thẳng vào cổ Mã Dược. Mã Dược đứng im bất động, cặp mắt sắc bén không rời khỏi thanh đao của Quản Hợi, khi lươi đao gần tới cổ hắn thì đúng lúc đó thân hình hắn đột nhiên thấp xuống một cách khó tin vừa vặn tránh khỏi thanh đao.
Quản Hợi một đao không trúng, vẫn chạy quá Mã Dược 10 bộ mới ghìm mạnh cương chiến mã. Quản Hợi dùng hết sức bình sinh kéo cương ngựa, con chiến mã bị đau dựng người lên thối lui mấy bước rồi mới xoay người lại được.
Mã Dược hít một hơi thật sâu, cố sức ổn định trái tim đang đập cuồng loạn của mình, vừa rồi thoạt trông như là hữu kinh vô hiểm, thực ra lại giống thập tử nhất sinh! Chỉ có Mã Dược tự biết rằng hắn vừa cận kề cái chết.
Mã Dược chăm chú nhìn vào vó ngựa của Quản Hợi, đó là cơ hội sống duy nhất của hắn.
Grừ . . .
Quản Hợi ngửa mặt lên trời, tay trái điên cuồng đập vào ngực mình làm phát ra tiếng thình thịch như sấm nổ, đầu tóc như tổ quạ của hắn giờ như dựng đứng như bàn chông, đôi mắt đỏ ngầu như phát cuồng. 1000 quân đi cùng Quản Hợi thấy thế cũng điên cuồng giơ cao vũ khí trong tay lên trời, hò hét man dại.
“Mày chết đi, hây ya”
Quản Hợi hét lớn, chiến mã hắn cưỡi lập tức dựng người lên, khi vó trước của nó chạm đất cũng là lúc nó nhằm thẳng Mã Dược phóng tới theo thế sét đánh không kịp bưng tai. Hiển nhiên Quản Hợi đã nổi giận, hiệp này không thể chém đầu Mã Dược thì cũng phải dùng vó ngựa dẫm nát thân hắn.
Mã Dược tay nắm chặt đao, đôi mắt lóe lên, cơ hội tới rồi! Chỉ cần chém đứt chân chiến mã của Quản Hợi, khiến Quản Hợi từ lưng ngựa văng xuống. Khoảnh khắc ngắn ngủi mà Quản Hợi tạm mất năng lực chiến đấu chính là cơ hội duy nhất để Mã Dược giành thắng lợi trong lúc hiểm nguy này.
Quản Hợi hai chân kẹp chặt bụng ngựa, không ngừng thúc ngựa lao vào Mã Dược, sát khí cuồng loạn trong mắt Quản Hợi ngày càng nồng.
Con ngựa đáng thương cuối cùng cũng không chịu nổi sự hành hạ của Quản Hợi quỵ xuống. Bị bất ngờ, cả Quản Hợi lẫn ngựa ngã sấp xuống chiến trường . “Ầm” bụi đất bay mù mịt trước mắt Mã Dược, thắng bại diễn ra trong khoảnh khắc.
Quản Hợi đứng giữa đám bụi đất lắc mạnh cái đầu bù xù, đến khi hắn mở được mắt ra thì đã thấy 1 thanh đao sắc kề vào cổ mình rồi, hắn cảm nhận rõ sự lạnh lẽo từ mũi đao truyền đến, cái chết đã kề bên hắn.
Mặt trời cuối cùng cũng ló rạng sau đám mây mù, chiếu ánh sáng xuống chiến trường lạnh lẽo. Bóng Mã Dược kéo ra càng lúc càng dài, thế giới như ngừng lại. Tất cả quân Khăn Vàng 2 bên đều kinh ngạc nhìn vào đấu trường, biến cố kinh người vừa xảy ra khiến họ không thể tin được vào mắt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.