Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 1 - Chương 4: Quân Khăn Vàng nội chiến
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
Quân doanh của Lưu Tích
Mã Dược bình thản lưng dựa vào tường, một cô gái xinh đẹp yểu điệu đang băng bó cho hắn. Cô gái này tên là Lưu Nghiên, em của Lưu Tích, người mà Triệu Hoằng đang thèm muốn.
- "Ngươi thật chán sống rồi, thanh kiếm mà đâm xuống thấp 1 chút thì thần tiên cũng không cứu được ngươi nữa."
Lưu Nghiên vừa băng bó vừa nói :
- "Nhưng mà cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến cho Bùi Nguyên Thiệu phải chật vật như vậy."
Nghe giọng Lưu Nghiên giận hờn như thế cũng thấy quan hệ của họ có phần thân thiết.
Mã Dược nét mặt thản nhiên, không chút phản ứng
Lưu nghiên cắn môi, sẵng giọng:
- "Này ngươi chết rồi à? nói gì đi chứ, ta đang nói chuyện với ngươi đấy."
Mã Dược âm thầm thở dài, tình cảm của Lưu Nghiên với hắn, Mã Dược đâu phải không biết. Nếu đang ở thời bình, Mã Dược sẽ rất vui lòng đón nhận tình cảm này, tiếc rằng bây giờ là thời loạn, bản thân hắn cũng không biết mình còn sống đến ngày mai không nữa, liệu hắn có thể đem lại cho nàng những gì.
Mã Dược rất thích Lưu Nghiên, nhưng vì thích Lưu Nghiên nên hắn mới không dám tiếp nhận tình cảm của nàng
Mắt Mã Dược lộ ra tia buồn bã, hắn không muốn Lưu Nghiên còn trẻ mà đã thành goá phụ.
Lưu Nghiên cảm trái tim nhói đau, nàng thấy được sự buồn nản trên mặt Mã Dược. Lưu Nghiên không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp Mã Dược, đôi mắt u buồn của hắn đã nhanh chóng chiếm được trái tim thiếu nữ của nàng.
Trên đời có 1 loại tình yêu , đó là "nhất kiến chung tình" (tình yêu sét đánh, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên)
Nhìn Mã Dược với ánh mắt long lanh âu yếm, Lưu Nghiên nói:
“Mã Dược, cám ơn ngươi đã cứu đại ca ta và tất cả các anh em nữa.”
Mã Dược lộ vẻ ngạc nhiên.
Lưu Nghiên cười nói:
“Hôm qua ta đem ý kiến của ngươi nói với đại ca, đại ca lại không tin, nhưng ta tin vào sự phán đoán của ngươi nên đã cho người tìm Triệu đại ca, lúc đó Triệu đại ca mới phái Quản Hợi đem quân đến cứu.”
Mã Dược mắt hiện vẻ hơi lo lắng, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Thì ra nàng cho người tìm Triệu Hoằng , thảo nào mà Quản Hợi đem quân đến cứu.”
Lưu Nghiên giọng tiếc nuối nói:
“Chỉ đáng tiếc là Quản Hợi tới muộn 1 chút, nếu không đã không tổn thất nhiều anh em như vậy.”
Mã Dược ánh mắt càng buồn hơn, lạnh nhạt nói:
”Quản Hợi chi sợ là cố ý đến chậm”
Lưu Nghiên nghi hoặc hỏi lại:
“Cái gì Quản Hợi cố ý đến chậm ư, tại sao hắn làm như vậy.”
Mã Dược thở dài, giặc Khăn Vàng thời kỳ mạnh nhất từng có trăm vạn quân, nhưng chỉ trong 1 năm đã cơ bản bị tiêu diệt, nguyên nhân chủ yếu là nội bộ tranh giành quyền lợi, gây tiêu hao lực lượng quá nhiều. Lấy Nam Dương làm ví dụ, quân Khăn Vàng ở đây tổng cộng có 30 vạn người, mà tập hợp tất cả quan binh Nam Dương chỉ có chưa đến 1 vạn, nếu quân Khăn Vàng có thể đồng tâm nhất trí, quan quân sẽ không chịu nổi 1 đòn.
Nhưng thật đáng tiếc, giặc Khăn Vàng vẫn chỉ là giặc Khăn Vàng mà thôi, nên chiến đấu với quan quan chỉ có đường chiến bại. Mặc dù hiện nay may mắn chiếm được Uyển thành nhưng nó cũng mang đến mối nguy cơ lớn cho quân Khăn Vàng.
“Quản Hợi tại sao lại làm vậy à? Bởi Triệu Hoằng đang muốn lương thảo trong quân doanh của anh cô”
Mã Dược thở dài rồi nói ra nguyên nhân.
Lưu Nghiên hiểu ra mặt biến sắc nói:
“Thì ra ngươi đã sớm biết Triệu Hoằng có dạ bất lương, sao ngươi không nói cho ta biết sớm?”
Mã Dược nhếch miệng cười buồn nhìn Lưu Nghiên nói:
“Ta nói liệu ngươi có tin không?”
Lưu Nghiên lại 1 lần nữa biến sắc, (DG: trời ạ, biến sắc lắm thế như con tắc kè) Đúng thế, nêu hôm trước Mã Dược nói với nàng Triệu Hoằng sẽ gây bất lợi cho Lưu Tích, nàng sẽ nhất định không tin vì ấn tượng của nàng với Triệu Hoằng khá tốt. Triệu Hoằng trong quân Khăn Vàng là 1 thủ lĩnh trẻ nhất, anh tuấn nhất, đa mưu túc trí nhất, cũng là người được tướng sĩ Khăn Vàng ủng hộ nhất, Uyển thành cũng dựa vào mưu kế của hắn mới hạ được.
Lưu Nghiên vội kêu lên:
“Ta phải nhắc nhở đại ca ngay mới được”
Mã Dược thở dài nói:
“Không kịp rồi, nếu ta đoán không nhầm, đại tướng hàng đầu của Triệu Hoằng là Quản Hợi chắc sắp đến đây đòi lương thảo rồi.”
Tại Đổ huyện cách Uyển thành 100 dặm về hướng đông bắc
Tả trung lang tướng của Hán triều Chu Tuyển đang đóng quân ở đây, nhân mã gồm : ngoài 5000 quân tinh nhuệ phương bắc còn có 1000 nam quân do Viên Thiệu và Tào Tháo thống lĩnh, 1000 Tây Lương Thiết Kỵ do Đổng Trác chỉ huy, 800 quân Giang Đông nghĩa quân của Tôn Kiên cùng 500 U-Yến nghĩa quân của Lưu Bị, tổng cộng hơn 8300 quân.
Tả trung lang tướng Chu Tuyển cùng hữu trung lang tướng Hoàng Phủ Tung sau khi đánh tan quân Khăn Vàng ở Dĩnh Xuyên liền chia quân 2 đường. Hoàng Phủ Tung đi lên phía bắc hội quân cùng bắc trung lang tướng Lư Thực tiến công Nghiễm Tông do chủ lực quân Khăn Vàng là Trương Giác chiếm giữ. Chu Tuyển đi xuống Nam Dương trấn áp Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoằng và các thủ lĩnh Khăn Vàng khác đang chiếm cứ Uyển thành và khu vực xung quanh.
Giữa tiệc rượu tại đại sảnh nha huyện
Viên Thiệu, Đổng Trác, Lưu Bị ngồi bên phải, Tào Tháo , Tôn Kiên ngồi bên trái, Chu Tuyển ngồi giữa giơ cao chén rượu nói:
“Chư vị, chúng ta mời Trọng Dĩnh 1 chén mừng ông ấy vừa thắng trận trở về.”
Viên Thiệu, Lưu Bị, Tào Tháo và Tôn Kiên tất cả đều nâng chén chúc mừng, Đổng Trác đắc ý uống cạn chén hảo tửu rồi tiếp tục nói:
“Đáng tiếc là Triệu Hoằng đem quân đến cứu viện làm mạt tướng thành công chưa trọn vẹn. Nếu không phải viện quân Khăn Vàng đến, mạt tướng nhất định đã tiêu diệt toàn bộ tặc binh của Lưu Tích."
Chu Tuyển khoát tay cười nói:
“ Trọng Dĩnh không cần phải tức giận, lần này bất ngờ chiến đấu với quân Lưu Tích tuy chưa tiêu diêt toàn bộ nhưng đã để lại mầm hoạ trong nội bộ bọn chúng. Không quá 3 ngày nữa giặc Khăn Vàng sẽ tự chém giết lẫn nhau. Lúc đó các vị thống lĩnh thuộc hạ của mình toàn lực đánh 1 trận, việc lớn tất thành."
Chư tướng đều cảm thấy mê hoặc, không hiểu Chu Tuyển vì sao nói vậy? Chỉ có Tào Tháo mắt hổ loé sáng, như đoán được điều gì.
Chu Tuyển mỉm cười hỏi:
“Mạnh Đức đoán ra nguyên nhân rồi sao?”
Tào Tháo đứng dậy, chắp tay cung kính thưa:
”Mạt tướng đoán được vài phần nhưng không biết có đúng không?”
Chu Tuyển nói:
”Mạnh Đức đừng ngại cứ nói thử xem”
Tào Tháo nói:
”Đổng công đem Tây Lương Thiết Kỵ bất ngờ tiến đánh, tuy chưa tiêu diệt hết quân của Lưu Tích nhưng cũng đã giết được phần lớn. Lưu Tích quân ít mà lương nhiều, Triệu Hoằng, Hàn Trung đều là hạng tham lam tất sẽ dòm ngó, rồi đem quân đến chỗ Lưu Tích đòi lương. Lưu Tích sẽ không chịu dẫn đến tranh đoạt. Cung Đô là bạn Lưu Tích, Tôn Hạ là bạn Cung Đô, vậy giặc Khăn Vàng sẽ chia làm 2 phe đánh lẫn nhau."
Đám người Tôn Kiên, Lưu Bị lộ vẻ khâm phục. Chu Tuyển vỗ tay cười nói:
”Mạnh Đức tư duy nhanh nhẹn cơ trí hơn người, sau này tất là rường cột của đại Hán ta.”
Tào Tháo trong lòng hoan hỉ nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói:
“Tướng quân quá khen, Tháo tư chất ngu độn thật không dám nhận lời khen ấy.”
Chu Tuyển cười to:
“Mạnh Đức không cần khiêm tốn thế, bản tướng mời ngươi 1 chén, cạn nào”
Quân doanh của Lưu Tích lúc này đang ở thế kiếm bạt cung giương.
Lưu Tích đứng trên cổng trại lớn tiếng quát:
“Quản Hợi, ngươi đem quân đến đây làm gì?”
Đứng dưới cửa trại, Quản Hợi cười độc ác, giọng lạnh lùng nói:
“Giao nộp doanh trại và quân lương, ta còn cho ngươi con đường sống, nếu để ta đánh vào thì sẽ giết sạch gà chó cũng không tha.”
Tiếng xì xào bàn tán trong quân doanh của Lưu Tích bắt đầu nổi lên, quân Khăn Vàng bên trong đều lộ vẻ hoang mang.
Lưu Tích đứng trên cửa trại cũng không dấu được vẻ sợ hãi, sự lợi hại của Quản Hợi hắn cũng đã biết, người này chẳng những bắn cung giỏi mà đao pháp cũng cực kỳ lợi hại, ngay cả đệ nhất dũng sĩ dưới trướng hắn là Bùi Nguyên Thiệu cũng chưa quá 10 hiệp đã bại trận.
Mã Dược lạnh lùng từ trong lều của Lưu Nghiên đi ra, Lưu Nghiên sắc mặt lo lắng chạy theo sau, kêu lên:
“Mã Dược, ngươi đang bị thương rất nặng , không thể chiến đấu được, nếu vết thương vỡ ra ngươi sẽ chết mất.”
Mã Dược dừng 1 chút, quay lại nhìn Lưu Nghiên mắt lộ vẻ thê lương, lạnh nhạt nói:
“Lưu Tích từng cứu ta 1 mạng, nay ta cứu hắn 1 lần, từ nay chúng ta không ai nợ ai nữa”
Lưu Nghiên cuống lên dậm chân cả giận nói:
“Ngươi đi còn không vững, ra chiến trường cũng chỉ là chịu chết thôi.”
Mã Dược cười thê lương nói:
“Nếu tin ta thì nhanh làm theo lời ta nói, như vậy mới cứu được đại ca của nàng.”
Nói xong Mã Dược quay người nặng nề bỏ đi, không quay nhìn Lưu Nghiên lần nào nữa. Lưu Nghiên miệng nhỏ dẩu ra, dậm chân 1 cái rồi cũng chạy đi.
Mã Dược bình thản lưng dựa vào tường, một cô gái xinh đẹp yểu điệu đang băng bó cho hắn. Cô gái này tên là Lưu Nghiên, em của Lưu Tích, người mà Triệu Hoằng đang thèm muốn.
- "Ngươi thật chán sống rồi, thanh kiếm mà đâm xuống thấp 1 chút thì thần tiên cũng không cứu được ngươi nữa."
Lưu Nghiên vừa băng bó vừa nói :
- "Nhưng mà cũng chỉ có ngươi mới có thể khiến cho Bùi Nguyên Thiệu phải chật vật như vậy."
Nghe giọng Lưu Nghiên giận hờn như thế cũng thấy quan hệ của họ có phần thân thiết.
Mã Dược nét mặt thản nhiên, không chút phản ứng
Lưu nghiên cắn môi, sẵng giọng:
- "Này ngươi chết rồi à? nói gì đi chứ, ta đang nói chuyện với ngươi đấy."
Mã Dược âm thầm thở dài, tình cảm của Lưu Nghiên với hắn, Mã Dược đâu phải không biết. Nếu đang ở thời bình, Mã Dược sẽ rất vui lòng đón nhận tình cảm này, tiếc rằng bây giờ là thời loạn, bản thân hắn cũng không biết mình còn sống đến ngày mai không nữa, liệu hắn có thể đem lại cho nàng những gì.
Mã Dược rất thích Lưu Nghiên, nhưng vì thích Lưu Nghiên nên hắn mới không dám tiếp nhận tình cảm của nàng
Mắt Mã Dược lộ ra tia buồn bã, hắn không muốn Lưu Nghiên còn trẻ mà đã thành goá phụ.
Lưu Nghiên cảm trái tim nhói đau, nàng thấy được sự buồn nản trên mặt Mã Dược. Lưu Nghiên không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp Mã Dược, đôi mắt u buồn của hắn đã nhanh chóng chiếm được trái tim thiếu nữ của nàng.
Trên đời có 1 loại tình yêu , đó là "nhất kiến chung tình" (tình yêu sét đánh, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên)
Nhìn Mã Dược với ánh mắt long lanh âu yếm, Lưu Nghiên nói:
“Mã Dược, cám ơn ngươi đã cứu đại ca ta và tất cả các anh em nữa.”
Mã Dược lộ vẻ ngạc nhiên.
Lưu Nghiên cười nói:
“Hôm qua ta đem ý kiến của ngươi nói với đại ca, đại ca lại không tin, nhưng ta tin vào sự phán đoán của ngươi nên đã cho người tìm Triệu đại ca, lúc đó Triệu đại ca mới phái Quản Hợi đem quân đến cứu.”
Mã Dược mắt hiện vẻ hơi lo lắng, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Thì ra nàng cho người tìm Triệu Hoằng , thảo nào mà Quản Hợi đem quân đến cứu.”
Lưu Nghiên giọng tiếc nuối nói:
“Chỉ đáng tiếc là Quản Hợi tới muộn 1 chút, nếu không đã không tổn thất nhiều anh em như vậy.”
Mã Dược ánh mắt càng buồn hơn, lạnh nhạt nói:
”Quản Hợi chi sợ là cố ý đến chậm”
Lưu Nghiên nghi hoặc hỏi lại:
“Cái gì Quản Hợi cố ý đến chậm ư, tại sao hắn làm như vậy.”
Mã Dược thở dài, giặc Khăn Vàng thời kỳ mạnh nhất từng có trăm vạn quân, nhưng chỉ trong 1 năm đã cơ bản bị tiêu diệt, nguyên nhân chủ yếu là nội bộ tranh giành quyền lợi, gây tiêu hao lực lượng quá nhiều. Lấy Nam Dương làm ví dụ, quân Khăn Vàng ở đây tổng cộng có 30 vạn người, mà tập hợp tất cả quan binh Nam Dương chỉ có chưa đến 1 vạn, nếu quân Khăn Vàng có thể đồng tâm nhất trí, quan quân sẽ không chịu nổi 1 đòn.
Nhưng thật đáng tiếc, giặc Khăn Vàng vẫn chỉ là giặc Khăn Vàng mà thôi, nên chiến đấu với quan quan chỉ có đường chiến bại. Mặc dù hiện nay may mắn chiếm được Uyển thành nhưng nó cũng mang đến mối nguy cơ lớn cho quân Khăn Vàng.
“Quản Hợi tại sao lại làm vậy à? Bởi Triệu Hoằng đang muốn lương thảo trong quân doanh của anh cô”
Mã Dược thở dài rồi nói ra nguyên nhân.
Lưu Nghiên hiểu ra mặt biến sắc nói:
“Thì ra ngươi đã sớm biết Triệu Hoằng có dạ bất lương, sao ngươi không nói cho ta biết sớm?”
Mã Dược nhếch miệng cười buồn nhìn Lưu Nghiên nói:
“Ta nói liệu ngươi có tin không?”
Lưu Nghiên lại 1 lần nữa biến sắc, (DG: trời ạ, biến sắc lắm thế như con tắc kè) Đúng thế, nêu hôm trước Mã Dược nói với nàng Triệu Hoằng sẽ gây bất lợi cho Lưu Tích, nàng sẽ nhất định không tin vì ấn tượng của nàng với Triệu Hoằng khá tốt. Triệu Hoằng trong quân Khăn Vàng là 1 thủ lĩnh trẻ nhất, anh tuấn nhất, đa mưu túc trí nhất, cũng là người được tướng sĩ Khăn Vàng ủng hộ nhất, Uyển thành cũng dựa vào mưu kế của hắn mới hạ được.
Lưu Nghiên vội kêu lên:
“Ta phải nhắc nhở đại ca ngay mới được”
Mã Dược thở dài nói:
“Không kịp rồi, nếu ta đoán không nhầm, đại tướng hàng đầu của Triệu Hoằng là Quản Hợi chắc sắp đến đây đòi lương thảo rồi.”
Tại Đổ huyện cách Uyển thành 100 dặm về hướng đông bắc
Tả trung lang tướng của Hán triều Chu Tuyển đang đóng quân ở đây, nhân mã gồm : ngoài 5000 quân tinh nhuệ phương bắc còn có 1000 nam quân do Viên Thiệu và Tào Tháo thống lĩnh, 1000 Tây Lương Thiết Kỵ do Đổng Trác chỉ huy, 800 quân Giang Đông nghĩa quân của Tôn Kiên cùng 500 U-Yến nghĩa quân của Lưu Bị, tổng cộng hơn 8300 quân.
Tả trung lang tướng Chu Tuyển cùng hữu trung lang tướng Hoàng Phủ Tung sau khi đánh tan quân Khăn Vàng ở Dĩnh Xuyên liền chia quân 2 đường. Hoàng Phủ Tung đi lên phía bắc hội quân cùng bắc trung lang tướng Lư Thực tiến công Nghiễm Tông do chủ lực quân Khăn Vàng là Trương Giác chiếm giữ. Chu Tuyển đi xuống Nam Dương trấn áp Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoằng và các thủ lĩnh Khăn Vàng khác đang chiếm cứ Uyển thành và khu vực xung quanh.
Giữa tiệc rượu tại đại sảnh nha huyện
Viên Thiệu, Đổng Trác, Lưu Bị ngồi bên phải, Tào Tháo , Tôn Kiên ngồi bên trái, Chu Tuyển ngồi giữa giơ cao chén rượu nói:
“Chư vị, chúng ta mời Trọng Dĩnh 1 chén mừng ông ấy vừa thắng trận trở về.”
Viên Thiệu, Lưu Bị, Tào Tháo và Tôn Kiên tất cả đều nâng chén chúc mừng, Đổng Trác đắc ý uống cạn chén hảo tửu rồi tiếp tục nói:
“Đáng tiếc là Triệu Hoằng đem quân đến cứu viện làm mạt tướng thành công chưa trọn vẹn. Nếu không phải viện quân Khăn Vàng đến, mạt tướng nhất định đã tiêu diệt toàn bộ tặc binh của Lưu Tích."
Chu Tuyển khoát tay cười nói:
“ Trọng Dĩnh không cần phải tức giận, lần này bất ngờ chiến đấu với quân Lưu Tích tuy chưa tiêu diêt toàn bộ nhưng đã để lại mầm hoạ trong nội bộ bọn chúng. Không quá 3 ngày nữa giặc Khăn Vàng sẽ tự chém giết lẫn nhau. Lúc đó các vị thống lĩnh thuộc hạ của mình toàn lực đánh 1 trận, việc lớn tất thành."
Chư tướng đều cảm thấy mê hoặc, không hiểu Chu Tuyển vì sao nói vậy? Chỉ có Tào Tháo mắt hổ loé sáng, như đoán được điều gì.
Chu Tuyển mỉm cười hỏi:
“Mạnh Đức đoán ra nguyên nhân rồi sao?”
Tào Tháo đứng dậy, chắp tay cung kính thưa:
”Mạt tướng đoán được vài phần nhưng không biết có đúng không?”
Chu Tuyển nói:
”Mạnh Đức đừng ngại cứ nói thử xem”
Tào Tháo nói:
”Đổng công đem Tây Lương Thiết Kỵ bất ngờ tiến đánh, tuy chưa tiêu diệt hết quân của Lưu Tích nhưng cũng đã giết được phần lớn. Lưu Tích quân ít mà lương nhiều, Triệu Hoằng, Hàn Trung đều là hạng tham lam tất sẽ dòm ngó, rồi đem quân đến chỗ Lưu Tích đòi lương. Lưu Tích sẽ không chịu dẫn đến tranh đoạt. Cung Đô là bạn Lưu Tích, Tôn Hạ là bạn Cung Đô, vậy giặc Khăn Vàng sẽ chia làm 2 phe đánh lẫn nhau."
Đám người Tôn Kiên, Lưu Bị lộ vẻ khâm phục. Chu Tuyển vỗ tay cười nói:
”Mạnh Đức tư duy nhanh nhẹn cơ trí hơn người, sau này tất là rường cột của đại Hán ta.”
Tào Tháo trong lòng hoan hỉ nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn nói:
“Tướng quân quá khen, Tháo tư chất ngu độn thật không dám nhận lời khen ấy.”
Chu Tuyển cười to:
“Mạnh Đức không cần khiêm tốn thế, bản tướng mời ngươi 1 chén, cạn nào”
Quân doanh của Lưu Tích lúc này đang ở thế kiếm bạt cung giương.
Lưu Tích đứng trên cổng trại lớn tiếng quát:
“Quản Hợi, ngươi đem quân đến đây làm gì?”
Đứng dưới cửa trại, Quản Hợi cười độc ác, giọng lạnh lùng nói:
“Giao nộp doanh trại và quân lương, ta còn cho ngươi con đường sống, nếu để ta đánh vào thì sẽ giết sạch gà chó cũng không tha.”
Tiếng xì xào bàn tán trong quân doanh của Lưu Tích bắt đầu nổi lên, quân Khăn Vàng bên trong đều lộ vẻ hoang mang.
Lưu Tích đứng trên cửa trại cũng không dấu được vẻ sợ hãi, sự lợi hại của Quản Hợi hắn cũng đã biết, người này chẳng những bắn cung giỏi mà đao pháp cũng cực kỳ lợi hại, ngay cả đệ nhất dũng sĩ dưới trướng hắn là Bùi Nguyên Thiệu cũng chưa quá 10 hiệp đã bại trận.
Mã Dược lạnh lùng từ trong lều của Lưu Nghiên đi ra, Lưu Nghiên sắc mặt lo lắng chạy theo sau, kêu lên:
“Mã Dược, ngươi đang bị thương rất nặng , không thể chiến đấu được, nếu vết thương vỡ ra ngươi sẽ chết mất.”
Mã Dược dừng 1 chút, quay lại nhìn Lưu Nghiên mắt lộ vẻ thê lương, lạnh nhạt nói:
“Lưu Tích từng cứu ta 1 mạng, nay ta cứu hắn 1 lần, từ nay chúng ta không ai nợ ai nữa”
Lưu Nghiên cuống lên dậm chân cả giận nói:
“Ngươi đi còn không vững, ra chiến trường cũng chỉ là chịu chết thôi.”
Mã Dược cười thê lương nói:
“Nếu tin ta thì nhanh làm theo lời ta nói, như vậy mới cứu được đại ca của nàng.”
Nói xong Mã Dược quay người nặng nề bỏ đi, không quay nhìn Lưu Nghiên lần nào nữa. Lưu Nghiên miệng nhỏ dẩu ra, dậm chân 1 cái rồi cũng chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.