Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 17: Đoạn Phím Trắng
T Miu's K
14/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Hạo Duy Thần nghe như trời đất đang quay cuồng, vô lực nhìn theo bóng dáng Tiêu Khiết Như, thống khổ lùi lại sau một bước.
- Khiết Như, tại sao lại như vậy? Tại sao lại hận anh?
Hạo Triệt Thăng từ đầu đến cuối đều nhìn thấy con trai thống khổ như thế nào, tuyệt vọng như thế nào, lúc nãy cũng nhìn thấy bảo bối nhỏ tức giận, nặng lời với con trai, sắc mặt liền không ngừng thay đổi.
Hạo Triệt Thăng đi đến sau lưng Hạo Duy Thần, hơi thở người đàn ông nặng nề, tay dài vỗ vai anh vài cái.
- Duy Thần, ba xin lỗi, hại con bé không thông cảm cho con, hại con nhiều năm qua luôn sống trong day dứt, ba thật sự rất hối hận, rất muốn con tìm được hạnh phúc.
Hạo Duy Thần quay đầu, chua xót gạt tay daddy ra, bi thiết đối mặt Hạo Triệt Thăng.
- Ba, nếu như câu nói này của ba có thể nói ra vào 9 năm trước thì quá tốt, Khiết Như cũng không cần phải hận con, con cũng không cần phải khó xử như vậy. Ba, ba thật sự vừa lòng chưa? Danh vọng mà ba muốn, địa vị mà ba có, ba rốt cuộc hài lòng không?
Cơ mặt Hạo Triệt Thăng cứng đờ, thu vội ánh mắt chiếu cố nhìn con trai, xoay người, hai tay đút vào trong túi quần, chân thành, nói:
- Duy Thần, ba chưa từng có ý nghĩ khiến con phải đau khổ. Bởi vì con là con trai trưởng, khó trách ba đặt yêu cầu ở con cao hơn với Mặc Huân, gánh nặng gia tộc quan trọng hơn tình cảm nam nữ, khiến con phải đánh mất con bé, bây giờ ba thật sự rất hối hận. Nếu có thể, con hãy theo đuổi lại Khiết Như, lần này ba tôn trọng quyền quyết định của con.
***
Khiết Như chạy mãi cũng chạy đến giáo đường, vừa vặn nghe thấy tiếng chuông reo văng vẳng bên tai, chân nhỏ không tự chủ bước vào, di chuyển đến đứng trước mặt Chúa, theo quán tính chắp hai tay cầu nguyện.
Từ sau khi gặp lại bọn họ, hết thảy sau đó đều xảy ra vấn đề, nay biết được Duy Thần căn bản chưa từng phản bội nó, Khiết Như cảm thấy trong lòng khá lộn xộn, vừa rồi xin Chúa giúp nó chỉ ra con đường đi đúng đắn.
Lúc Khiết Như đang cầu nguyện, từ phía sau, một người con trai trong bộ âu phục màu đen đúng lúc cũng bước vào, kéo theo hơi lạnh tận sống lưng.
Anh ta đứng bên cạnh Khiết Như, thành tâm chắp tay cầu nguyện điều gì đó, nét mặt vẫn không thoát được vẻ băng lãnh.
Cầu nguyện xong, Tiêu Khiết Như xoay người, trùng hợp nhìn thấy Hạo Thy Nhật, bất giác lùi lại sau một bước.
Hạo Thy Nhật nghe được tiếng động lạ, cũng biết có người nhìn trộm mình, quay đầu, giương nụ cười tuyệt mỹ.
Lập tức, Khiết Như sửng người trong vài giây, gương mặt cô gái nhỏ trắng bệch.
Hạo Thy Nhật thu tay về, di chuyển đến gần Tiêu Khiết Như, nữ nhân nhận thấy bất thường liền lùi lại, đến khi toàn thân áp chặt vào hàng ghế phía sau.
Hạo Thy Nhật dừng lại, đồng thời hơi cúi đầu, nhìn xuống tiểu thiên hạ trước mặt, tay dài vươn ra chạm vào khuôn mặt trắng như tuyết.
Khiết Như giật mình, ngẩng lên nhìn nam nhân, khóe môi hở ra trong vô thức.
Hạo Thy Nhật nhìn thấy môi nhỏ đỏ mộng, ngũ quan lập thế, cộng thêm da thịt cô gái nhỏ mềm mại như vậy, liền không khỏi động tình, hô hấp có phần không ổn định.
***
- Ơ nè anh 2, anh đang làm gì vậy?
Vũ Di từ trên lầu đi xuống đại sảnh, nhìn thấy Vũ An thần thần bí bí ở sofa, hơn nữa trên tay còn cầm lấy người gỗ, cười như một tên ngốc, tức khắc mây đen phủ khắp mặt.
Cô đi đến, tùy tiện giật lấy hai con người gỗ trên tay Phong Vũ An, Phong Vũ An theo phản xạ đứng dậy, trừng mắt nhìn Vũ Di.
- Con bé này, mau trả cho anh ngay!
Phong Vũ Di bĩu môi một cái, dứt khoát trả cho Phong Vũ An, không khỏi ghen tị, nói:
- Là anh cho người làm sao? Rất giống với Angel đó, đúng là đồ trọng sắc khinh em gái mà.
Phong Vũ An nghe thấy liền mỉm cười, vui vẻ chìa hai con người gỗ ra trước mặt Vũ Di, tinh tế nháy mắt với em gái.
- Thấy sao hả? Rất giống anh và Khiết Như có đúng không?
- Đúng vậy, vậy còn của em đâu?
Phong Vũ Di vừa nói vừa xòe tay, cô chờ đợi sốt ruột. Phong Vũ An đương nhiên biết, từ sớm cũng đã tinh tế chuẩn bị cho Anny, lúc cô hỏi, anh cũng đã kịp lôi từ trong túi áo choàng ra một con người gỗ khác, tận tay giao lại cho em gái.
- Của em, anh 2 em đâu keo kiệt đến mức đó, tìm một người rộng lượng như anh không dễ tìm đâu a!
Phong Vũ Di nhận lấy, cô phấn khích.
- Khoác lác quá đi, nhưng không sao, cảm ơn anh vì món quà.
Phong Vũ An ừ một tiếng, đột nhiên nhớ đến nó, hỏi:
- Nè, con bé chưa về sao?
Phong Vũ Di chu mỏ, tùy tiện đáp:
- Chưa có về, hay anh đi tìm nó đi. Chắc là bị anh nào bắt cóc rồi, Ken ơi Ken, anh mất vợ là cái chắc.
Phong Vũ An sắc mặt đen một khoảng, nhanh giao lại 2 con người gỗ cho Vũ Di, luống cuống, căn dặn cô:
- Anh mất vợ, em cũng sẽ không có chị dâu, giữ kĩ cho anh đó.
- Anh 2, nè...
Vũ Di còn chưa kịp nói hết, Phong Vũ An đã xoay người, chạy vụt đi.
Cô ngồi xuống sofa, tay cầm lấy người gỗ đặt lên bàn, chăm chú nhìn cả 3, vui vẻ cười một tiếng.
- Angel, Ken rất thật lòng với mày, cho nên mày phải yêu thương anh ấy có biết không? Anh ấy tuy rất ngốc, không biết thể hiện tình cảm, nhưng mà anh ấy rất thích mày, còn có tao nữa, chúng ta sau này nhất định sẽ là một gia đình.
***
Đột nhiên bị người đàn ông không rõ lai lịch cợt nhả, bảo bối nhỏ không khỏi kinh hô, nụ hôn bất đắc dĩ vừa rồi cư nhiên làm toàn thân cô gái đối diện Hạo Thy Nhật mềm nhũn.
Nhan Thiên Hạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đại thiếu gia kích động như vậy, khó tránh lạnh sống lưng, có ý rời khỏi xe lại chưa được Hạo Thy Nhật cho phép, tự nhủ xem như không nhìn thấy chuyện gì.
Hạo Thy Nhật từ sau khi mang Khiết Như vào xe, không ngừng vận động tay chân, vừa rồi còn hôn nó không ngừng, bảo bối nhỏ bị anh càn quét đến không thể chống trả, toàn thân nhanh bị Hạo Thy Nhật ôm lấy, áp sát vào cửa xe.
Hồi lâu, đối phương cảm nhận được tiểu thiên hạ còn tiếp tục như vậy sẽ không thể chịu được, liền rời khỏi môi Khiết Như, chăm chú nhìn vật nhỏ thở hồ hởi.
Khiết Như uất ức liếc nhìn Hạo Thy Nhật, hai hốc mắt đỏ hoe.
Lập tức, Hạo Thy Nhật nghiêng đầu, Khiết Như đoán được quay mặt về phía khác, kinh hô một tiếng:
- Đừng mà, xin anh đừng làm hại tôi!
Kỳ thật không ngờ nụ hôn đầu của nó lại xảy ra như vậy, đừng nói đến việc nó không thể chấp nhận, ngay cả Hạo Thy Nhật cũng không thể chấp nhận, anh cũng chính là nụ hôn đầu.
Vừa rồi làm Khiết Như sợ như vậy, Korean đồng thời cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà, Vũ Khải Nguyên nói không sai, cô bé này rất giống với nam châm, muốn dứt ra lại càng bị hút lại.
Hạo Thy Nhật cũng không muốn nó có ý nghĩ cho anh là người xấu, miễn cưỡng ừ một tiếng.
- Được, hôm nay đến đây thôi, tôi đưa em về nhà.
Dứt lời, anh giương mắt nhìn lên Nhan Thiên Hạo, cứng giọng, nói:
- Đến nhà họ Phong!
Hạo Duy Thần nghe như trời đất đang quay cuồng, vô lực nhìn theo bóng dáng Tiêu Khiết Như, thống khổ lùi lại sau một bước.
- Khiết Như, tại sao lại như vậy? Tại sao lại hận anh?
Hạo Triệt Thăng từ đầu đến cuối đều nhìn thấy con trai thống khổ như thế nào, tuyệt vọng như thế nào, lúc nãy cũng nhìn thấy bảo bối nhỏ tức giận, nặng lời với con trai, sắc mặt liền không ngừng thay đổi.
Hạo Triệt Thăng đi đến sau lưng Hạo Duy Thần, hơi thở người đàn ông nặng nề, tay dài vỗ vai anh vài cái.
- Duy Thần, ba xin lỗi, hại con bé không thông cảm cho con, hại con nhiều năm qua luôn sống trong day dứt, ba thật sự rất hối hận, rất muốn con tìm được hạnh phúc.
Hạo Duy Thần quay đầu, chua xót gạt tay daddy ra, bi thiết đối mặt Hạo Triệt Thăng.
- Ba, nếu như câu nói này của ba có thể nói ra vào 9 năm trước thì quá tốt, Khiết Như cũng không cần phải hận con, con cũng không cần phải khó xử như vậy. Ba, ba thật sự vừa lòng chưa? Danh vọng mà ba muốn, địa vị mà ba có, ba rốt cuộc hài lòng không?
Cơ mặt Hạo Triệt Thăng cứng đờ, thu vội ánh mắt chiếu cố nhìn con trai, xoay người, hai tay đút vào trong túi quần, chân thành, nói:
- Duy Thần, ba chưa từng có ý nghĩ khiến con phải đau khổ. Bởi vì con là con trai trưởng, khó trách ba đặt yêu cầu ở con cao hơn với Mặc Huân, gánh nặng gia tộc quan trọng hơn tình cảm nam nữ, khiến con phải đánh mất con bé, bây giờ ba thật sự rất hối hận. Nếu có thể, con hãy theo đuổi lại Khiết Như, lần này ba tôn trọng quyền quyết định của con.
***
Khiết Như chạy mãi cũng chạy đến giáo đường, vừa vặn nghe thấy tiếng chuông reo văng vẳng bên tai, chân nhỏ không tự chủ bước vào, di chuyển đến đứng trước mặt Chúa, theo quán tính chắp hai tay cầu nguyện.
Từ sau khi gặp lại bọn họ, hết thảy sau đó đều xảy ra vấn đề, nay biết được Duy Thần căn bản chưa từng phản bội nó, Khiết Như cảm thấy trong lòng khá lộn xộn, vừa rồi xin Chúa giúp nó chỉ ra con đường đi đúng đắn.
Lúc Khiết Như đang cầu nguyện, từ phía sau, một người con trai trong bộ âu phục màu đen đúng lúc cũng bước vào, kéo theo hơi lạnh tận sống lưng.
Anh ta đứng bên cạnh Khiết Như, thành tâm chắp tay cầu nguyện điều gì đó, nét mặt vẫn không thoát được vẻ băng lãnh.
Cầu nguyện xong, Tiêu Khiết Như xoay người, trùng hợp nhìn thấy Hạo Thy Nhật, bất giác lùi lại sau một bước.
Hạo Thy Nhật nghe được tiếng động lạ, cũng biết có người nhìn trộm mình, quay đầu, giương nụ cười tuyệt mỹ.
Lập tức, Khiết Như sửng người trong vài giây, gương mặt cô gái nhỏ trắng bệch.
Hạo Thy Nhật thu tay về, di chuyển đến gần Tiêu Khiết Như, nữ nhân nhận thấy bất thường liền lùi lại, đến khi toàn thân áp chặt vào hàng ghế phía sau.
Hạo Thy Nhật dừng lại, đồng thời hơi cúi đầu, nhìn xuống tiểu thiên hạ trước mặt, tay dài vươn ra chạm vào khuôn mặt trắng như tuyết.
Khiết Như giật mình, ngẩng lên nhìn nam nhân, khóe môi hở ra trong vô thức.
Hạo Thy Nhật nhìn thấy môi nhỏ đỏ mộng, ngũ quan lập thế, cộng thêm da thịt cô gái nhỏ mềm mại như vậy, liền không khỏi động tình, hô hấp có phần không ổn định.
***
- Ơ nè anh 2, anh đang làm gì vậy?
Vũ Di từ trên lầu đi xuống đại sảnh, nhìn thấy Vũ An thần thần bí bí ở sofa, hơn nữa trên tay còn cầm lấy người gỗ, cười như một tên ngốc, tức khắc mây đen phủ khắp mặt.
Cô đi đến, tùy tiện giật lấy hai con người gỗ trên tay Phong Vũ An, Phong Vũ An theo phản xạ đứng dậy, trừng mắt nhìn Vũ Di.
- Con bé này, mau trả cho anh ngay!
Phong Vũ Di bĩu môi một cái, dứt khoát trả cho Phong Vũ An, không khỏi ghen tị, nói:
- Là anh cho người làm sao? Rất giống với Angel đó, đúng là đồ trọng sắc khinh em gái mà.
Phong Vũ An nghe thấy liền mỉm cười, vui vẻ chìa hai con người gỗ ra trước mặt Vũ Di, tinh tế nháy mắt với em gái.
- Thấy sao hả? Rất giống anh và Khiết Như có đúng không?
- Đúng vậy, vậy còn của em đâu?
Phong Vũ Di vừa nói vừa xòe tay, cô chờ đợi sốt ruột. Phong Vũ An đương nhiên biết, từ sớm cũng đã tinh tế chuẩn bị cho Anny, lúc cô hỏi, anh cũng đã kịp lôi từ trong túi áo choàng ra một con người gỗ khác, tận tay giao lại cho em gái.
- Của em, anh 2 em đâu keo kiệt đến mức đó, tìm một người rộng lượng như anh không dễ tìm đâu a!
Phong Vũ Di nhận lấy, cô phấn khích.
- Khoác lác quá đi, nhưng không sao, cảm ơn anh vì món quà.
Phong Vũ An ừ một tiếng, đột nhiên nhớ đến nó, hỏi:
- Nè, con bé chưa về sao?
Phong Vũ Di chu mỏ, tùy tiện đáp:
- Chưa có về, hay anh đi tìm nó đi. Chắc là bị anh nào bắt cóc rồi, Ken ơi Ken, anh mất vợ là cái chắc.
Phong Vũ An sắc mặt đen một khoảng, nhanh giao lại 2 con người gỗ cho Vũ Di, luống cuống, căn dặn cô:
- Anh mất vợ, em cũng sẽ không có chị dâu, giữ kĩ cho anh đó.
- Anh 2, nè...
Vũ Di còn chưa kịp nói hết, Phong Vũ An đã xoay người, chạy vụt đi.
Cô ngồi xuống sofa, tay cầm lấy người gỗ đặt lên bàn, chăm chú nhìn cả 3, vui vẻ cười một tiếng.
- Angel, Ken rất thật lòng với mày, cho nên mày phải yêu thương anh ấy có biết không? Anh ấy tuy rất ngốc, không biết thể hiện tình cảm, nhưng mà anh ấy rất thích mày, còn có tao nữa, chúng ta sau này nhất định sẽ là một gia đình.
***
Đột nhiên bị người đàn ông không rõ lai lịch cợt nhả, bảo bối nhỏ không khỏi kinh hô, nụ hôn bất đắc dĩ vừa rồi cư nhiên làm toàn thân cô gái đối diện Hạo Thy Nhật mềm nhũn.
Nhan Thiên Hạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đại thiếu gia kích động như vậy, khó tránh lạnh sống lưng, có ý rời khỏi xe lại chưa được Hạo Thy Nhật cho phép, tự nhủ xem như không nhìn thấy chuyện gì.
Hạo Thy Nhật từ sau khi mang Khiết Như vào xe, không ngừng vận động tay chân, vừa rồi còn hôn nó không ngừng, bảo bối nhỏ bị anh càn quét đến không thể chống trả, toàn thân nhanh bị Hạo Thy Nhật ôm lấy, áp sát vào cửa xe.
Hồi lâu, đối phương cảm nhận được tiểu thiên hạ còn tiếp tục như vậy sẽ không thể chịu được, liền rời khỏi môi Khiết Như, chăm chú nhìn vật nhỏ thở hồ hởi.
Khiết Như uất ức liếc nhìn Hạo Thy Nhật, hai hốc mắt đỏ hoe.
Lập tức, Hạo Thy Nhật nghiêng đầu, Khiết Như đoán được quay mặt về phía khác, kinh hô một tiếng:
- Đừng mà, xin anh đừng làm hại tôi!
Kỳ thật không ngờ nụ hôn đầu của nó lại xảy ra như vậy, đừng nói đến việc nó không thể chấp nhận, ngay cả Hạo Thy Nhật cũng không thể chấp nhận, anh cũng chính là nụ hôn đầu.
Vừa rồi làm Khiết Như sợ như vậy, Korean đồng thời cảm thấy rất có lỗi, nhưng mà, Vũ Khải Nguyên nói không sai, cô bé này rất giống với nam châm, muốn dứt ra lại càng bị hút lại.
Hạo Thy Nhật cũng không muốn nó có ý nghĩ cho anh là người xấu, miễn cưỡng ừ một tiếng.
- Được, hôm nay đến đây thôi, tôi đưa em về nhà.
Dứt lời, anh giương mắt nhìn lên Nhan Thiên Hạo, cứng giọng, nói:
- Đến nhà họ Phong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.