Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 18: Tiêu Nhiên! Em Gái Anh Sẽ Về Với Anh
T Miu's K
14/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Khiết Như từ hôm qua trở về có biểu hiện rất lạ, suốt cả buổi tối đều không ra khỏi phòng, Vũ Di có hỏi thế nào nó cũng không chịu nói, ngay cả bữa tối cũng chưa từng động vào, sáng nay Phong Vũ An đến tìm liền không khỏi kinh hô.
Trong phòng vắng lặng, tất cả đồ đạc của nó cũng không còn, trên bàn đúng lúc có một lá thư, vừa vặn làm trái tim Phong Vũ An tan nát.
Anh đi đến, run rẩy cầm lên xem.
Lúc này, Phong Vũ Di từ bên ngoài cũng chạy vào, cô sốt ruột chạy đến bên cạnh Phong Vũ An.
- Anh 2, có chuyện gì vậy? Angel đâu rồi anh?
Phong Vũ An không trả lời, chua xót trao lại bức thư cho Vũ Di, vội vã chạy đi như vừa xảy ra chuyện động trời.
Phong Vũ Di nhìn lại bức thư trên tay, khóe môi trong vô thức giật giật.
- S-Sao... có... thể?
***
Ngày đầu tiên nhận lớp của cả hai khá buồn bã, bước vào lớp học, từ Phong Vũ Di cho đến Đằng Diệp đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Cả hai lần lượt cúi đầu trước giáo sư.
- Bọn em chào giáo sư.
Giáo sư gật đầu, mắt hơi nghi vấn nhìn Vũ Di.
- Học sinh Phong, học sinh Tiêu không đến cùng em sao?
Phong Vũ Di lắc đầu, trong lúc đó Đằng Diệp cũng buồn bã, đáp lại:
- Bạn ấy trở về Paris rồi thưa giáo sư, chắc sẽ không quay lại nữa.
Câu nói của cô vừa vặn làm vài trái tim tan nát, mặt mũi Hạo Thy Nhật không tránh khỏi phức tạp.
Nha đầu đó thật sự bỏ đi rồi sao?
- Được rồi, hai em vào chỗ ngồi đi.
Ông nói, cả hai cũng gật đầu:
- Dạ, thưa giáo sư.
Cuối cùng, xoay người đi xuống lớp, tìm chỗ ngồi.
***
Khiết Như bí mật quay lại Pháp, vừa đáp xuống sân bay đã bắt taxi quay trở về, bác Nam khi nhìn thấy Khiết Như ông còn cho rằng mình hoa mắt, không ngờ nha đầu nhanh như vậy đã trở về thăm ông, khẩn trương thông báo với Tiêu Nhiên một tiếng.
Hành lý Khiết Như được dì quản gia mang lên phòng, Khiết Như tranh thủ ngồi ở sofa ăn bánh quy, miệng nhỏ nhai ngồm ngoàm.
Tiêu Nhiên nghe được bác Nam nói lại Khiết Như đã quay về, căng thẳng rời khỏi phòng, chạy nhanh xuống đại sảnh.
Khiết Như ở sofa nghe được tiếng bước chân, đoán biết là Tiêu Nhiên, vui vẻ cười một tiếng.
Cuối cùng, đứng dậy, quay lại đối mặt anh, nam nhân mặt mũi từ sớm đã đen lại.
Anh đi đến, dứt khoát ôm Khiết Như vào lòng, mắng yêu nó một câu:
- Nha đầu ngốc, tại sao lại không nói tiếng nào với anh chứ, có biết anh 2 rất nhớ em hay không?
Khiết Như không trả lời, ngược lại còn vô cùng nghịch ngợm, cọ xát môi dính bánh quy vào áo anh, Tiêu Nhiên cảm nhận được, cũng nhìn thấy hộp bánh quy trên bàn, theo quán tính lắc đầu.
- Con bé này, áo anh không phải khăn giấy đâu nhé!
Khiết Như trong ngực Tiêu Nhiên cười khúc khích:
- Tiêu Nhiên là tốt nhất, em yêu Tiêu Nhiên nhất, nhất định sẽ không rời xa anh 2 nữa.
Tiêu Nhiên nghe được lời muốn nghe, gật nhẹ đầu:
- Anh cũng yêu Khiết Như nhất, nhất định sẽ không buông tay em, vĩnh viễn.
Một lúc sau, phòng Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên mang Khiết Như vào phòng, tinh tế đặt nha đầu ngồi lên giường, để bảo bối xoay lưng lại với anh, tay cầm lược, chu đáo chải tóc cho bảo bối.
Từ nhỏ Khiết Như đã được Tiêu Nhiên chăm sóc rất kỹ lưỡng, mỗi lần đi học nếu không phải là Tiêu Nhiên chải tóc cũng là anh tự tay chỉnh đồng phục cho nó, về điểm này Khiết Như cũng đã quen, ngay cả sinh hoạt bình thường cũng như vậy, mãi đến khi nó trưởng thành, Tiêu Nhiên lại bận việc tập đoàn, thời gian bên cạnh nó rất ít, lúc rời xa anh, liền cảm thấy không quen.
Chải tóc xong, Tiêu Nhiên ôm lấy nó vào lòng, cúi đầu đặt lên tóc bảo bối một nụ hôn, cuối cùng, ghé sát tai Khiết Như.
- Khiết Như, nói anh biết, em có còn muốn anh kết hôn nữa hay không?
Khiết Như không suy nghĩ, đáp:
- Không muốn nữa, em không muốn chia sẻ anh 2 đâu, em hối hận rồi.
Tiêu Nhiên cười một tiếng, anh gật đầu:
- Được, anh nghe lời Khiết Như, anh không kết hôn nữa.
Khiết Như cũng gật đầu, nắm lấy hai tay Tiêu Nhiên đặt ở eo nhỏ nó, vui vẻ cười một tiếng.
***
Tại tầng thượng, học viện YN.
- Khiết Như nhờ tôi trả lại nó cho anh, nói anh sau này đừng tùy tiện mang áo cho người khác mượn nữa.
Hạo Thy Nhật nhận lấy chiếc hộp nhỏ màu hồng từ tay Phong Vũ Di, liền không khỏi cay cú.
Nha đầu đó cứ như vậy mang nụ hôn đầu của anh đi, anh không thể chấp nhận được.
- Còn nói với anh một câu.
Phong Vũ Di căng thẳng nói, cô thầm tán thưởng Tiêu Khiết Như, chỉ có nó mới dám mạnh miệng đến như vậy.
Hạo Thy Nhật bất động thanh sắc, ngẩng lên nhìn Vũ Di, Phong Vũ Di bất ngờ nuốt nước bọt một cái.
Nam nhân này quả thật rất điển trai, nhất là nốt ruồi dưới mắt của anh ta, vừa ma mị, đồng thời cho người khác cái cảm giác lạnh lẽo, cô tuy rất tự tin, riêng đối với Hạo Thy Nhật, đặc biệt có chút sợ, nhỡ nói sai không biết sẽ thế nào.
- Nói xem.
Phong Vũ Di thêm căng thẳng, gãi gãi đầu.
- Ờ ờ không có gì đâu.
- Vậy sao?
Hạo Thy Nhật bình thản, hỏi lại.
Phong Vũ Di do dự, ngẫm:
“Phong Vũ Di, mày không được không có phong độ như vậy. Mày chết anh ta cũng đâu được yên, sợ gì chứ?”
Phong Vũ Di hít sâu vài cái, thẳng thắn đối mặt Hạo Thy Nhật.
- Thật ra thì...
- Bạn cô bảo tôi làm người đừng nên hạ lưu như vậy có đúng không?
Phong Vũ Di cười phấn khích.
- Sao anh biết?
- Vẻ mặt của cô nói lên tất cả.
Dứt lời, anh bỏ đi.
Phong Vũ Di quay lại, ấm ức giơ cao quả đấm lên, trong lòng chỉ muốn cho Hạo Thy Nhật biến thành chuồn chuồn giấy, dứt khoát từ đây ném thẳng xuống.
- Nếu đây không phải là sân thượng anh sẽ biết tay tôi.
Cô nói, Hạo Thy Nhật dừng lại, môi cong lên một nửa.
- Mà nè, chuồn chuồn giấy nghe cũng thú vị đó, cô có muốn thử qua cảm giác được bay không?
Dĩ nhiên, Phong Vũ Di “...”
***
Phong Vũ An chạy đến phòng luyện đàn tìm Thy Nhật, cửa không khóa, anh đi vào.
Hạo Thy Nhật biết được có người đến, cũng không vội để tâm, tiếp tục hoàn thiện đoạn nhạc còn dang dở của mình.
Phong Vũ An xiết chặt hai nắm tay, giọng nói tức giận hơi kiềm lại.
- Hạo Thy Nhật, mày dừng lại ngay cho tao, tao có chuyện phải nói rõ với mày.
Hạo Thy Nhật không khỏi hạ lông mày, dứt khoát dừng lại, lạnh nhạt, hỏi một câu:
- Có chuyện gì?
- Tại sao mày lại làm như vậy? Rốt cuộc hôm qua mày đã làm gì Khiết Như? Con bé bỏ đi là vì mày phải không?
Sắc mặt Hạo Thy Nhật nặng nề.
- Tao làm gì, cần mày quản tao sao?
Phong Vũ An hít sâu vài cái, gật đầu:
- Được, mày làm gì tao cũng sẽ không quản, nhưng tại sao mày lại ra tay với Khiết Như? Mày có biết con bé là người như thế nào không hả?
Hạo Thy Nhật không trả lời, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu nhìn Vũ An.
Không sai, anh rất muốn biết tiếp theo Phong Vũ An sẽ làm gì.
- Dù mày có chạm vào bất cứ ai, riêng con bé tuyệt đối không được, tao không cho phép mày tổn thương Khiết Như.
- Tao không tổn thương nha đầu đó, tao chỉ là giúp con bé trả ơn thôi.
Hạo Thy Nhật thẳng thắn, phía sau, toàn thân Phong Vũ An truyền đến loạt cảm giác thống khổ.
Nam nhân cắn chặt răng:
- Bây giờ người tao yêu chạy mất rồi, mày vừa lòng chưa hả? Nhà họ Hạo của mày cũng rất biết cách tổn thương, rất biết cách khiến người khác chạy trốn đó.
Dứt lời Phong Vũ An bỏ đi.
Hạo Thy Nhật nghe đến đây, không kiềm được đứng dậy, quay đầu.
- Nói.
Phong Vũ An dừng lại, cười một tiếng.
- Sao hả? Tao nói đúng quá rồi phải không?
Hạo Thy Nhật kích động:
- Con bé đó có liên quan gì đến nhà họ Hạo của tao?
Phong Vũ An thu lại gương mặt thiễu não, quay đầu nhìn Thy Nhật.
- Được, tao nói cho mày biết.
Khiết Như từ hôm qua trở về có biểu hiện rất lạ, suốt cả buổi tối đều không ra khỏi phòng, Vũ Di có hỏi thế nào nó cũng không chịu nói, ngay cả bữa tối cũng chưa từng động vào, sáng nay Phong Vũ An đến tìm liền không khỏi kinh hô.
Trong phòng vắng lặng, tất cả đồ đạc của nó cũng không còn, trên bàn đúng lúc có một lá thư, vừa vặn làm trái tim Phong Vũ An tan nát.
Anh đi đến, run rẩy cầm lên xem.
Lúc này, Phong Vũ Di từ bên ngoài cũng chạy vào, cô sốt ruột chạy đến bên cạnh Phong Vũ An.
- Anh 2, có chuyện gì vậy? Angel đâu rồi anh?
Phong Vũ An không trả lời, chua xót trao lại bức thư cho Vũ Di, vội vã chạy đi như vừa xảy ra chuyện động trời.
Phong Vũ Di nhìn lại bức thư trên tay, khóe môi trong vô thức giật giật.
- S-Sao... có... thể?
***
Ngày đầu tiên nhận lớp của cả hai khá buồn bã, bước vào lớp học, từ Phong Vũ Di cho đến Đằng Diệp đều cảm thấy có chút không thoải mái.
Cả hai lần lượt cúi đầu trước giáo sư.
- Bọn em chào giáo sư.
Giáo sư gật đầu, mắt hơi nghi vấn nhìn Vũ Di.
- Học sinh Phong, học sinh Tiêu không đến cùng em sao?
Phong Vũ Di lắc đầu, trong lúc đó Đằng Diệp cũng buồn bã, đáp lại:
- Bạn ấy trở về Paris rồi thưa giáo sư, chắc sẽ không quay lại nữa.
Câu nói của cô vừa vặn làm vài trái tim tan nát, mặt mũi Hạo Thy Nhật không tránh khỏi phức tạp.
Nha đầu đó thật sự bỏ đi rồi sao?
- Được rồi, hai em vào chỗ ngồi đi.
Ông nói, cả hai cũng gật đầu:
- Dạ, thưa giáo sư.
Cuối cùng, xoay người đi xuống lớp, tìm chỗ ngồi.
***
Khiết Như bí mật quay lại Pháp, vừa đáp xuống sân bay đã bắt taxi quay trở về, bác Nam khi nhìn thấy Khiết Như ông còn cho rằng mình hoa mắt, không ngờ nha đầu nhanh như vậy đã trở về thăm ông, khẩn trương thông báo với Tiêu Nhiên một tiếng.
Hành lý Khiết Như được dì quản gia mang lên phòng, Khiết Như tranh thủ ngồi ở sofa ăn bánh quy, miệng nhỏ nhai ngồm ngoàm.
Tiêu Nhiên nghe được bác Nam nói lại Khiết Như đã quay về, căng thẳng rời khỏi phòng, chạy nhanh xuống đại sảnh.
Khiết Như ở sofa nghe được tiếng bước chân, đoán biết là Tiêu Nhiên, vui vẻ cười một tiếng.
Cuối cùng, đứng dậy, quay lại đối mặt anh, nam nhân mặt mũi từ sớm đã đen lại.
Anh đi đến, dứt khoát ôm Khiết Như vào lòng, mắng yêu nó một câu:
- Nha đầu ngốc, tại sao lại không nói tiếng nào với anh chứ, có biết anh 2 rất nhớ em hay không?
Khiết Như không trả lời, ngược lại còn vô cùng nghịch ngợm, cọ xát môi dính bánh quy vào áo anh, Tiêu Nhiên cảm nhận được, cũng nhìn thấy hộp bánh quy trên bàn, theo quán tính lắc đầu.
- Con bé này, áo anh không phải khăn giấy đâu nhé!
Khiết Như trong ngực Tiêu Nhiên cười khúc khích:
- Tiêu Nhiên là tốt nhất, em yêu Tiêu Nhiên nhất, nhất định sẽ không rời xa anh 2 nữa.
Tiêu Nhiên nghe được lời muốn nghe, gật nhẹ đầu:
- Anh cũng yêu Khiết Như nhất, nhất định sẽ không buông tay em, vĩnh viễn.
Một lúc sau, phòng Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên mang Khiết Như vào phòng, tinh tế đặt nha đầu ngồi lên giường, để bảo bối xoay lưng lại với anh, tay cầm lược, chu đáo chải tóc cho bảo bối.
Từ nhỏ Khiết Như đã được Tiêu Nhiên chăm sóc rất kỹ lưỡng, mỗi lần đi học nếu không phải là Tiêu Nhiên chải tóc cũng là anh tự tay chỉnh đồng phục cho nó, về điểm này Khiết Như cũng đã quen, ngay cả sinh hoạt bình thường cũng như vậy, mãi đến khi nó trưởng thành, Tiêu Nhiên lại bận việc tập đoàn, thời gian bên cạnh nó rất ít, lúc rời xa anh, liền cảm thấy không quen.
Chải tóc xong, Tiêu Nhiên ôm lấy nó vào lòng, cúi đầu đặt lên tóc bảo bối một nụ hôn, cuối cùng, ghé sát tai Khiết Như.
- Khiết Như, nói anh biết, em có còn muốn anh kết hôn nữa hay không?
Khiết Như không suy nghĩ, đáp:
- Không muốn nữa, em không muốn chia sẻ anh 2 đâu, em hối hận rồi.
Tiêu Nhiên cười một tiếng, anh gật đầu:
- Được, anh nghe lời Khiết Như, anh không kết hôn nữa.
Khiết Như cũng gật đầu, nắm lấy hai tay Tiêu Nhiên đặt ở eo nhỏ nó, vui vẻ cười một tiếng.
***
Tại tầng thượng, học viện YN.
- Khiết Như nhờ tôi trả lại nó cho anh, nói anh sau này đừng tùy tiện mang áo cho người khác mượn nữa.
Hạo Thy Nhật nhận lấy chiếc hộp nhỏ màu hồng từ tay Phong Vũ Di, liền không khỏi cay cú.
Nha đầu đó cứ như vậy mang nụ hôn đầu của anh đi, anh không thể chấp nhận được.
- Còn nói với anh một câu.
Phong Vũ Di căng thẳng nói, cô thầm tán thưởng Tiêu Khiết Như, chỉ có nó mới dám mạnh miệng đến như vậy.
Hạo Thy Nhật bất động thanh sắc, ngẩng lên nhìn Vũ Di, Phong Vũ Di bất ngờ nuốt nước bọt một cái.
Nam nhân này quả thật rất điển trai, nhất là nốt ruồi dưới mắt của anh ta, vừa ma mị, đồng thời cho người khác cái cảm giác lạnh lẽo, cô tuy rất tự tin, riêng đối với Hạo Thy Nhật, đặc biệt có chút sợ, nhỡ nói sai không biết sẽ thế nào.
- Nói xem.
Phong Vũ Di thêm căng thẳng, gãi gãi đầu.
- Ờ ờ không có gì đâu.
- Vậy sao?
Hạo Thy Nhật bình thản, hỏi lại.
Phong Vũ Di do dự, ngẫm:
“Phong Vũ Di, mày không được không có phong độ như vậy. Mày chết anh ta cũng đâu được yên, sợ gì chứ?”
Phong Vũ Di hít sâu vài cái, thẳng thắn đối mặt Hạo Thy Nhật.
- Thật ra thì...
- Bạn cô bảo tôi làm người đừng nên hạ lưu như vậy có đúng không?
Phong Vũ Di cười phấn khích.
- Sao anh biết?
- Vẻ mặt của cô nói lên tất cả.
Dứt lời, anh bỏ đi.
Phong Vũ Di quay lại, ấm ức giơ cao quả đấm lên, trong lòng chỉ muốn cho Hạo Thy Nhật biến thành chuồn chuồn giấy, dứt khoát từ đây ném thẳng xuống.
- Nếu đây không phải là sân thượng anh sẽ biết tay tôi.
Cô nói, Hạo Thy Nhật dừng lại, môi cong lên một nửa.
- Mà nè, chuồn chuồn giấy nghe cũng thú vị đó, cô có muốn thử qua cảm giác được bay không?
Dĩ nhiên, Phong Vũ Di “...”
***
Phong Vũ An chạy đến phòng luyện đàn tìm Thy Nhật, cửa không khóa, anh đi vào.
Hạo Thy Nhật biết được có người đến, cũng không vội để tâm, tiếp tục hoàn thiện đoạn nhạc còn dang dở của mình.
Phong Vũ An xiết chặt hai nắm tay, giọng nói tức giận hơi kiềm lại.
- Hạo Thy Nhật, mày dừng lại ngay cho tao, tao có chuyện phải nói rõ với mày.
Hạo Thy Nhật không khỏi hạ lông mày, dứt khoát dừng lại, lạnh nhạt, hỏi một câu:
- Có chuyện gì?
- Tại sao mày lại làm như vậy? Rốt cuộc hôm qua mày đã làm gì Khiết Như? Con bé bỏ đi là vì mày phải không?
Sắc mặt Hạo Thy Nhật nặng nề.
- Tao làm gì, cần mày quản tao sao?
Phong Vũ An hít sâu vài cái, gật đầu:
- Được, mày làm gì tao cũng sẽ không quản, nhưng tại sao mày lại ra tay với Khiết Như? Mày có biết con bé là người như thế nào không hả?
Hạo Thy Nhật không trả lời, từ đầu đến cuối cũng không quay đầu nhìn Vũ An.
Không sai, anh rất muốn biết tiếp theo Phong Vũ An sẽ làm gì.
- Dù mày có chạm vào bất cứ ai, riêng con bé tuyệt đối không được, tao không cho phép mày tổn thương Khiết Như.
- Tao không tổn thương nha đầu đó, tao chỉ là giúp con bé trả ơn thôi.
Hạo Thy Nhật thẳng thắn, phía sau, toàn thân Phong Vũ An truyền đến loạt cảm giác thống khổ.
Nam nhân cắn chặt răng:
- Bây giờ người tao yêu chạy mất rồi, mày vừa lòng chưa hả? Nhà họ Hạo của mày cũng rất biết cách tổn thương, rất biết cách khiến người khác chạy trốn đó.
Dứt lời Phong Vũ An bỏ đi.
Hạo Thy Nhật nghe đến đây, không kiềm được đứng dậy, quay đầu.
- Nói.
Phong Vũ An dừng lại, cười một tiếng.
- Sao hả? Tao nói đúng quá rồi phải không?
Hạo Thy Nhật kích động:
- Con bé đó có liên quan gì đến nhà họ Hạo của tao?
Phong Vũ An thu lại gương mặt thiễu não, quay đầu nhìn Thy Nhật.
- Được, tao nói cho mày biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.