Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 19: Đường Chân Trời
T Miu's K
14/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Khánh Huy đến phòng tìm Duy Thần, cửa không khóa, anh đi vào.
Hạo Duy Thần một mình ngồi trên sofa, yên tĩnh lật lại từng trang album ảnh, đột nhiên, trên môi nở ra nụ cười nhỏ.
Tân Khánh Huy không rõ rốt cuộc Hạo Duy Thần xem gì, trong những năm qua nụ cười đó tựa hồ rất ít ỏi, hiếu kỳ, đi đến đứng phía sau anh, không khỏi kinh hô một tiếng.
- Khiết Như?
Hạo Duy Thần giật mình, nhanh gấp quyển album trên tay, đặt xuống bàn, đứng dậy, quay đầu nhìn cháu trai, không khỏi hạ lông mày.
- Cháu làm gì ở đây? Tại sao lại không tôn trọng quyền riêng tư của chú?
Tân Khánh Huy bất mãn, đi qua sofa, đối mặt Hạo Duy Thần, Hạo Duy Thần lúc này cũng quay lại.
- Chú, lẽ ra cháu hỏi chú mới đúng, tại sao chú lại lén lút điều tra Khiết Như chứ? Còn số hình này nữa, tại sao chú lại có nó? Khiết Như với chú là mối quan hệ gì?
Hạo Duy Thần không khỏi nghi hoặc.
- Từ bao giờ cháu có thói quen xen vào chuyện riêng của chú như vậy? Khiết Như sao? Cháu có phải đã gọi thân mật quá rồi không?
Tân Khánh Huy cười khẩy:
- Chú, đừng để cháu không thể tôn trọng chú. Khiết Như là người cháu thích, chú dựa vào đâu mà ngăn cản cháu chứ?
Hạo Duy Thần không khỏi hạ lông mày, mặt mũi anh tuấn đen một khoảng.
- Cháu thích Khiết Như?
Paul không suy nghĩ, gật đầu:
- Không sai, nói đúng hơn là cháu yêu Khiết Như, cháu muốn có con bé, chú đã nghe rõ chưa?
Hạo Duy Thần nén giận, hạ thấp giọng:
- Tùy cháu, nhưng chú nói cháu biết, Khiết Như, con bé từ 9 năm trước đã là mối tình đầu của chú, chú tuyệt đối không nhượng bộ, cho dù là cháu đâu.
Lập tức, toàn thân Tân Khánh Huy cứng đờ, hô hấp có phần không ổn định.
- Từ 9 năm trước sao? Sao lại như vậy? Lý nào lại như vậy?
Tân Khánh Huy không tin, liên tục phủ nhận, đối diện, Hạo Duy Thần bình tĩnh cười một tiếng, tay dài vươn ra đặt lên vai Khánh Huy.
- Paul, chú không muốn ép cháu, cũng không muốn cháu và chú vì Khiết Như trở mặt. Cho nên, nhân lúc vẫn còn chưa quá sâu đậm, mau buông tay con bé đi, đừng để bản thân cháu đau khổ.
Tân Khánh Huy lắc đầu, dứt khoát gạt tay Duy Thần ra, lùi lại sau một bước, cứng giọng, đáp:
- Hạo Duy Thần, cho dù chú nói thế nào, cháu cũng sẽ không buông tay Khiết Như, con bé, cháu nhất định phải có.
Nói xong, anh bỏ đi, ra đến cửa, đúng lúc nhìn thấy Hạo Thy Nhật, anh vươn tay, chặn Tân Khánh Huy lại.
Paul chính là không nuốt nổi cục tức này, bất mãn nhìn Korean.
- Anh, để em đi.
Hạo Thy Nhật diện vô biểu tình, dứt khoát thu tay về, di chuyển vào túi quần, ghé sát tai Khánh Huy, nở nụ cười nham hiểm.
- Nếu như anh nói anh có chuyện cần nói với em và chú ấy về Khiết Như, em vẫn còn muốn đi chứ?
***
Trước đó Đằng Diệp từng hứa sẽ tác hợp cho Diên Bảo và Vũ Di, đúng lúc hôm nay lại có cơ hội tốt, vừa vặn cho hai người có việc để phát triển.
Phong Vũ Di đến chỗ hẹn, không ngờ không thấy Đằng Diệp đâu, ngược lại là Diên Bảo, liền không khỏi bối rối.
Diên Bảo trước đó cũng bị Phong Vũ An lừa đến, gặp được Vũ Di, tức khắc không biết phải nói gì, cứ như thế cùng cô đi dạo quanh công viên, bước chân không thể nào chậm hơn.
Đột nhiên, cả hai đồng loạt, hô:
- Nè anh / Em...
Sau đó liền nhìn nhau gãi đầu, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt lập thế.
Theo sau, Đằng Diệp khổ sở, khóc ròng.
- Nè Ken, bọn họ như vậy tới khi nào đây? Em buồn ngủ lắm rồi.
Phong Vũ An biểu tình dữ dội.
- Anh cũng đâu kém em, không ngờ Phong tiểu thư nhà anh lại có ngày học được tính cách của Angel đó, thật sự không nhìn ra một chút nào.
Tức, giờ phút này, Phong Vũ Di mới thật sự là nữ nhi.
Lập tức, âm thanh quen thuộc truyền thẳng đến tai Phong Vũ Di, cô tinh tế quay đầu, kéo theo cái nhìn của Diên Bảo.
- Hai người...
Phong Vũ Di run rẩy, tay chỉ về phía Đằng Diệp và Vũ An, tựa hồ không tin vào mắt mình.
- Ji, em...
Diên Bảo chua xót, không khỏi hạ lông mày.
Tất nhiên, Phong Vũ An “...”
Đằng Diệp “...”
***
Từ khi Khiết Như rời khỏi, cả ngày Vũ Khải Nguyên đều chìm đắm trong men rượu, lúc về tất thảy cũng đã say, chân thấp chân cao bước vào nhà, không ngừng la hét gọi Khiết Như, đại não lấp đầy hình bóng cô gái nhỏ.
Dì Nhan từ bếp đi ra ngoài đại sảnh, hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Vũ Khải Nguyên, sốt ruột, nói:
- Nhị thiếu gia, vì sao lại ra nông nỗi này?
Vũ Khải Nguyên vẫn còn chút tỉnh táo, biết được người vừa nói là ai, lại vô cùng thất vọng, gạt tay bà Nhan ra, loạng choạng lùi lại sau vài bước.
Chua xót cười một tiếng.
- Tôi muốn Khiết Như, tôi chỉ muốn Khiết Như, cả đời này tôi chỉ muốn Khiết Như, dì tìm con bé cho tôi có được không?
Vũ Thiên Minh trên lầu nghe thấy dưới nhà có tiếng ồn, lập tức đi xuống xem, nhận ra Vũ Khải Nguyên, không khỏi hạ lông mày, ra lệnh cho quản gia rời khỏi.
Anh đi đến, nhìn Khải Nguyên, sắc mặt lạnh như băng.
- Vũ Khải Nguyên, lên phòng ngay cho anh, em say rồi.
Vũ Khải Nguyên không nghe thấy, vươn tay, nắm lấy cổ áo Vũ Thiên Minh.
- Trả Khiết Như lại cho em, anh trả con bé cho em đi. Em muốn con bé, anh có biết khi hiểu được mọi thứ em đã rất đau khổ hay không? 9 năm nay em phải sống ra sao hả?
Vũ Thiên Minh trừng mắt, cứng giọng, nói một câu:
- Buông anh ra!
***
Khiết Như nghe bác Nam nói lại vừa rồi có một cô gái mới đến tìm Tiêu Nhiên, liền không khỏi khẩn trương chạy đến xem tình hình, cửa không khóa, nó đi vào.
Tiêu Nhiên đang thảo luận công việc cùng Đại Nghiên, vừa vặn nghe tiếng cửa, theo quán tính quay đầu, bắt gặp vẻ mặt khó coi của Khiết Như, phỏng đoán nó bị bác Nam lừa, lại manh động đến đây giám sát anh.
Đứng dậy, đi đến đối mặt nó.
- Nha đầu, em không tin tưởng anh trai của em như vậy sao?
Khiết Như chu mỏ, tức giận xoay người đi, Tiêu Nhiên phản ứng kịp thời giữ tay Khiết Như lại, đem nó ôm vào lòng.
Đại Nghiên vờ như không thấy gì, cúi đầu đọc tài liệu.
Hông nhỏ bị Tiêu Nhiên ôm chặt, lại trước mặt người khác, Khiết Như không khỏi xấu hổ cựa quậy.
- Thả em ra, anh hư hỏng.
Tiêu Nhiên ôm khư khư bảo bối, ghé sát tai nó cười một tiếng.
- Đại Nghiên không phải người ngoài, thằng bé không để ý đến đâu. Nhưng mà nếu em còn tiếp tục cựa quậy nữa, anh không đảm bảo điều gì đâu nhé.
Tiêu Khiết Như “...” không ngờ Tiêu Nhiên lại biết nói ra mấy lời này, nó quá xem thường anh trai của mình rồi.
Khánh Huy đến phòng tìm Duy Thần, cửa không khóa, anh đi vào.
Hạo Duy Thần một mình ngồi trên sofa, yên tĩnh lật lại từng trang album ảnh, đột nhiên, trên môi nở ra nụ cười nhỏ.
Tân Khánh Huy không rõ rốt cuộc Hạo Duy Thần xem gì, trong những năm qua nụ cười đó tựa hồ rất ít ỏi, hiếu kỳ, đi đến đứng phía sau anh, không khỏi kinh hô một tiếng.
- Khiết Như?
Hạo Duy Thần giật mình, nhanh gấp quyển album trên tay, đặt xuống bàn, đứng dậy, quay đầu nhìn cháu trai, không khỏi hạ lông mày.
- Cháu làm gì ở đây? Tại sao lại không tôn trọng quyền riêng tư của chú?
Tân Khánh Huy bất mãn, đi qua sofa, đối mặt Hạo Duy Thần, Hạo Duy Thần lúc này cũng quay lại.
- Chú, lẽ ra cháu hỏi chú mới đúng, tại sao chú lại lén lút điều tra Khiết Như chứ? Còn số hình này nữa, tại sao chú lại có nó? Khiết Như với chú là mối quan hệ gì?
Hạo Duy Thần không khỏi nghi hoặc.
- Từ bao giờ cháu có thói quen xen vào chuyện riêng của chú như vậy? Khiết Như sao? Cháu có phải đã gọi thân mật quá rồi không?
Tân Khánh Huy cười khẩy:
- Chú, đừng để cháu không thể tôn trọng chú. Khiết Như là người cháu thích, chú dựa vào đâu mà ngăn cản cháu chứ?
Hạo Duy Thần không khỏi hạ lông mày, mặt mũi anh tuấn đen một khoảng.
- Cháu thích Khiết Như?
Paul không suy nghĩ, gật đầu:
- Không sai, nói đúng hơn là cháu yêu Khiết Như, cháu muốn có con bé, chú đã nghe rõ chưa?
Hạo Duy Thần nén giận, hạ thấp giọng:
- Tùy cháu, nhưng chú nói cháu biết, Khiết Như, con bé từ 9 năm trước đã là mối tình đầu của chú, chú tuyệt đối không nhượng bộ, cho dù là cháu đâu.
Lập tức, toàn thân Tân Khánh Huy cứng đờ, hô hấp có phần không ổn định.
- Từ 9 năm trước sao? Sao lại như vậy? Lý nào lại như vậy?
Tân Khánh Huy không tin, liên tục phủ nhận, đối diện, Hạo Duy Thần bình tĩnh cười một tiếng, tay dài vươn ra đặt lên vai Khánh Huy.
- Paul, chú không muốn ép cháu, cũng không muốn cháu và chú vì Khiết Như trở mặt. Cho nên, nhân lúc vẫn còn chưa quá sâu đậm, mau buông tay con bé đi, đừng để bản thân cháu đau khổ.
Tân Khánh Huy lắc đầu, dứt khoát gạt tay Duy Thần ra, lùi lại sau một bước, cứng giọng, đáp:
- Hạo Duy Thần, cho dù chú nói thế nào, cháu cũng sẽ không buông tay Khiết Như, con bé, cháu nhất định phải có.
Nói xong, anh bỏ đi, ra đến cửa, đúng lúc nhìn thấy Hạo Thy Nhật, anh vươn tay, chặn Tân Khánh Huy lại.
Paul chính là không nuốt nổi cục tức này, bất mãn nhìn Korean.
- Anh, để em đi.
Hạo Thy Nhật diện vô biểu tình, dứt khoát thu tay về, di chuyển vào túi quần, ghé sát tai Khánh Huy, nở nụ cười nham hiểm.
- Nếu như anh nói anh có chuyện cần nói với em và chú ấy về Khiết Như, em vẫn còn muốn đi chứ?
***
Trước đó Đằng Diệp từng hứa sẽ tác hợp cho Diên Bảo và Vũ Di, đúng lúc hôm nay lại có cơ hội tốt, vừa vặn cho hai người có việc để phát triển.
Phong Vũ Di đến chỗ hẹn, không ngờ không thấy Đằng Diệp đâu, ngược lại là Diên Bảo, liền không khỏi bối rối.
Diên Bảo trước đó cũng bị Phong Vũ An lừa đến, gặp được Vũ Di, tức khắc không biết phải nói gì, cứ như thế cùng cô đi dạo quanh công viên, bước chân không thể nào chậm hơn.
Đột nhiên, cả hai đồng loạt, hô:
- Nè anh / Em...
Sau đó liền nhìn nhau gãi đầu, nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt lập thế.
Theo sau, Đằng Diệp khổ sở, khóc ròng.
- Nè Ken, bọn họ như vậy tới khi nào đây? Em buồn ngủ lắm rồi.
Phong Vũ An biểu tình dữ dội.
- Anh cũng đâu kém em, không ngờ Phong tiểu thư nhà anh lại có ngày học được tính cách của Angel đó, thật sự không nhìn ra một chút nào.
Tức, giờ phút này, Phong Vũ Di mới thật sự là nữ nhi.
Lập tức, âm thanh quen thuộc truyền thẳng đến tai Phong Vũ Di, cô tinh tế quay đầu, kéo theo cái nhìn của Diên Bảo.
- Hai người...
Phong Vũ Di run rẩy, tay chỉ về phía Đằng Diệp và Vũ An, tựa hồ không tin vào mắt mình.
- Ji, em...
Diên Bảo chua xót, không khỏi hạ lông mày.
Tất nhiên, Phong Vũ An “...”
Đằng Diệp “...”
***
Từ khi Khiết Như rời khỏi, cả ngày Vũ Khải Nguyên đều chìm đắm trong men rượu, lúc về tất thảy cũng đã say, chân thấp chân cao bước vào nhà, không ngừng la hét gọi Khiết Như, đại não lấp đầy hình bóng cô gái nhỏ.
Dì Nhan từ bếp đi ra ngoài đại sảnh, hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Vũ Khải Nguyên, sốt ruột, nói:
- Nhị thiếu gia, vì sao lại ra nông nỗi này?
Vũ Khải Nguyên vẫn còn chút tỉnh táo, biết được người vừa nói là ai, lại vô cùng thất vọng, gạt tay bà Nhan ra, loạng choạng lùi lại sau vài bước.
Chua xót cười một tiếng.
- Tôi muốn Khiết Như, tôi chỉ muốn Khiết Như, cả đời này tôi chỉ muốn Khiết Như, dì tìm con bé cho tôi có được không?
Vũ Thiên Minh trên lầu nghe thấy dưới nhà có tiếng ồn, lập tức đi xuống xem, nhận ra Vũ Khải Nguyên, không khỏi hạ lông mày, ra lệnh cho quản gia rời khỏi.
Anh đi đến, nhìn Khải Nguyên, sắc mặt lạnh như băng.
- Vũ Khải Nguyên, lên phòng ngay cho anh, em say rồi.
Vũ Khải Nguyên không nghe thấy, vươn tay, nắm lấy cổ áo Vũ Thiên Minh.
- Trả Khiết Như lại cho em, anh trả con bé cho em đi. Em muốn con bé, anh có biết khi hiểu được mọi thứ em đã rất đau khổ hay không? 9 năm nay em phải sống ra sao hả?
Vũ Thiên Minh trừng mắt, cứng giọng, nói một câu:
- Buông anh ra!
***
Khiết Như nghe bác Nam nói lại vừa rồi có một cô gái mới đến tìm Tiêu Nhiên, liền không khỏi khẩn trương chạy đến xem tình hình, cửa không khóa, nó đi vào.
Tiêu Nhiên đang thảo luận công việc cùng Đại Nghiên, vừa vặn nghe tiếng cửa, theo quán tính quay đầu, bắt gặp vẻ mặt khó coi của Khiết Như, phỏng đoán nó bị bác Nam lừa, lại manh động đến đây giám sát anh.
Đứng dậy, đi đến đối mặt nó.
- Nha đầu, em không tin tưởng anh trai của em như vậy sao?
Khiết Như chu mỏ, tức giận xoay người đi, Tiêu Nhiên phản ứng kịp thời giữ tay Khiết Như lại, đem nó ôm vào lòng.
Đại Nghiên vờ như không thấy gì, cúi đầu đọc tài liệu.
Hông nhỏ bị Tiêu Nhiên ôm chặt, lại trước mặt người khác, Khiết Như không khỏi xấu hổ cựa quậy.
- Thả em ra, anh hư hỏng.
Tiêu Nhiên ôm khư khư bảo bối, ghé sát tai nó cười một tiếng.
- Đại Nghiên không phải người ngoài, thằng bé không để ý đến đâu. Nhưng mà nếu em còn tiếp tục cựa quậy nữa, anh không đảm bảo điều gì đâu nhé.
Tiêu Khiết Như “...” không ngờ Tiêu Nhiên lại biết nói ra mấy lời này, nó quá xem thường anh trai của mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.