Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!
Chương 11: Cảm xúc thật của Thư và Buổi sáng hài hòa.
Nhu Nhu A
02/05/2018
"Cách!" Cửa mở ra, An Thư bưng cái mâm nhỏ trên đó là thau nước, một
chiếc khăn lông, một bình nước lọc và 1 cái ly. Nó đặt đồ vật xuống, đầu tiên là bình nước và cái ly để lên cái bàn gần đó, vì nó biết người say khi tỉnh dậy sẽ rất khát nước, kinh nghiệm chị Nhàn chia sẻ rút ra từ
ông anh cả sâu rượu đó. Rồi tiếp theo là nhúng khăn, vắt khô, nó lấy tay vén tóc trên trán Dạ lên rồi nhẹ nhàng lau, từng động tác đều rất khẽ
sợ người trên giường thức giấc. Nhưng càng làm thế nội tâm Nhật Dạ càng
khó chịu hơn, cậu khao khát có được câu trả lời từ cô ấy.
Sau khi lau hết cổ, tay, chân Nhật Dạ, Thư vẫn chưa đi, nó ngồi bên mép giường nhìn thật sâu người được gọi là vị Hôn phu này. Tỉ mỉ đáng giá thì cậu ta thực sự rất tuyệt vời đấy, gương mặt anh tuấn mạnh mẽ, không giống như các thần tượng trên tv, dù họ có tỏ ra cool ngầu cỡ nào thì cũng phải thân thiện trước khán giả, bởi đó là công việc của họ, còn người này.....không che giấu cảm xúc thật, cương trực thẳng thắng nhưng không ngu ngốc, cậu ta rất thông minh, tâm tư thành thục trưởng thành. Có gì đó.....rất thu hút mình.
Ngón tay trắng nõn chọt chọt gò má Nhật Dạ, cùng màu da bánh mật của cậu trông rõ đối lập, An Thư nhỏ nhẹ nói "Cậu kì lạ thật đấy. Tớ vốn chả trông mong bao nhiêu về vị hôn phu của mình, vậy mà.....cậu còn hơn cả tớ tưởng tượng nữa." Nó kéo tấm ra giường mỏng đắp lên cho Dạ (vì trời mùa hè nóng nên ko thể đắp chăn), chỉnh lại đàng hoàng, khẽ nhàn nhạt mỉm cười "Nhưng mà còn bê tha lắm, từ giờ tớ phải cố gắng hơn thôi." Thư khẽ vuốt mấy sợi tóc đã vén lên về bình thường trên trán Dạ "Lần đầu tiên tớ nguyện ý chăm sóc 1 người như vậy đó, cậu nên tự hào đi vị Hôn phu à.....Ngủ ngon nhé."
Khi đã nghe tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân đã đi xa, Nhật Dạ ngồi bật dậy, hai mắt tràn đầy vui sướng + không thể tin được. Gương mặt đã đỏ lựng lên, không phải vì say mà chính là vì những lời đó. Cậu lấy tay che ngực, xiết chặt lấy cái áo đang mặc, nhịp đập rộn ràng này cho cậu biết đây ko phải là mơ. Dạ cười tít mắt lộ hàm răng trắng nổi bật với chiếc răng khểnh. Nhìn...ngu không thể tả. Đấy thấy chưa, ai cũng vậy mà, bình thường IQ cao thế nào thì khi yêu đều tụt thành số âm thôi.
Sáng hôm sau, Nhật Dạ dậy có hơi trễ so với bình thường, tuy lượng bia hôm qua không làm cậu cảm thấy xi nhê bao nhiêu nhưng cơ chế cơ thể thì vẫn bị ảnh hưởng làm cậu ngủ say hơn thường ngày. Bây giờ là 7h sáng, Dạ kéo cái thân vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ xuống dưới nhà nhưng vẫn ko thấy ai, chả nhẽ mình dậy trễ quá sao? Cậu hoang mang đổ mồ hôi.
"Ủa? Sao cậu dậy sớm thế?" Giọng nói quen thuộc phát ra. Nhật Dạ quay đầu nhìn thì.....má ơi cho con xin tý khăn giấy! An Thư mặc áo sơ mi vàng mơ, nơ dây màu đỏ, dưới là váy xòe ngắn màu nâu, cộng với điểm nhấn đặc biệt là cái tạp dề caro xanh lá, rồi mái tóc dài vừa phải được cột cao lên, lộ cái cổ trắng muốt. Lạy chúa trên cao! Đừng có mới sáng sớm mà rút máu tớ như vậy chứ!!!
"Cậu ổn chứ? Có đau đầu không?" An Thư lo lắng hỏi han.
"Không..tớ vẫn ổn..." Nhật Dạ xua tay lúng túng "Mà cậu nói sớm là sao?"
Nó chỉ chỉ trên lầu giải thích "Mọi người vẫn còn ngủ cả mà." Các vị đàn ông con trai thì uống say, còn trong các vị phụ nữ thì có Mẹ Yến có việc đột xuất ở công ty nên đi từ sớm, Lâm gia vốn làm giáo viên, quen thức khuya làm việc để buổi sáng ko có tiết thì ngủ. Nên nói chung là....chưa ai hết.
"Tớ làm bữa sáng rồi, cậu ăn ko?"Thư hỏi.
"Ừm...được."
Bữa sáng của 2 người là bún bò Huế, ko phải khen vợ chứ Dạ thấy còn ngon gấp trăm lần bên ngoài, ngay cả tiệm chính cống cũng chưa làm ngon như Thư nữa. Cậu ko nhịn được vừa khen vừa.....văng tục "Bà mịa nó ngon quá!" Nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, cậu e ngại nhìn Thư nhưng phát hiện nó hai tay chống cằm cười híp mắt với cậu, tô bún trông chỉ vơi đi được vài gắp, vậy có nghĩa là.....cô ấy xem mình nãy tới giờ à!!??
"Nếu vậy thì cậu ăn nhiều chút đi." Giọng nói mềm nhẹ vui vẻ làm tim Nhật Dạ muốn nhũn ra. Đệt, mất phong độ nam nhi quá! Cậu phải gỡ lại mới được. Ăn sạch tô của mình, Dạ hỏi "Cậu ko ăn nữa à?"
"A, ừm, ăn ko nổi nữa, nhưng tớ sẽ cố ăn, bỏ phí thì tội trời lắm." Đạo lý này từ nhỏ bà đã dạy cho nó, nên dù ăn ko nổi nó vẫn chưa bao giờ bỏ mứa thức ăn.
"Không cần cố đâu!" Nhật Dạ nhe răng cười "Để tớ ăn cho!"
"Hả? Sao bắt cậu ăn đồ thừa của tớ được!" An Thư luống cuống ngăn lại nhưng ai đó đã nhanh tay lấy cái tô đi rồi, còn dùng ngay cái đũa nó vừa ăn nữa chớ. Xấu hổ chết mất!
Trên bàn ăn, 1 người hăng hái dọn sạch tô bún thỉnh thoảng đắc thắng liếc nhìn 1 người đỏ mặt xấu hổ. Buổi sáng hôm nay, sao mà hài hòa đến thế!
Sau khi lau hết cổ, tay, chân Nhật Dạ, Thư vẫn chưa đi, nó ngồi bên mép giường nhìn thật sâu người được gọi là vị Hôn phu này. Tỉ mỉ đáng giá thì cậu ta thực sự rất tuyệt vời đấy, gương mặt anh tuấn mạnh mẽ, không giống như các thần tượng trên tv, dù họ có tỏ ra cool ngầu cỡ nào thì cũng phải thân thiện trước khán giả, bởi đó là công việc của họ, còn người này.....không che giấu cảm xúc thật, cương trực thẳng thắng nhưng không ngu ngốc, cậu ta rất thông minh, tâm tư thành thục trưởng thành. Có gì đó.....rất thu hút mình.
Ngón tay trắng nõn chọt chọt gò má Nhật Dạ, cùng màu da bánh mật của cậu trông rõ đối lập, An Thư nhỏ nhẹ nói "Cậu kì lạ thật đấy. Tớ vốn chả trông mong bao nhiêu về vị hôn phu của mình, vậy mà.....cậu còn hơn cả tớ tưởng tượng nữa." Nó kéo tấm ra giường mỏng đắp lên cho Dạ (vì trời mùa hè nóng nên ko thể đắp chăn), chỉnh lại đàng hoàng, khẽ nhàn nhạt mỉm cười "Nhưng mà còn bê tha lắm, từ giờ tớ phải cố gắng hơn thôi." Thư khẽ vuốt mấy sợi tóc đã vén lên về bình thường trên trán Dạ "Lần đầu tiên tớ nguyện ý chăm sóc 1 người như vậy đó, cậu nên tự hào đi vị Hôn phu à.....Ngủ ngon nhé."
Khi đã nghe tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân đã đi xa, Nhật Dạ ngồi bật dậy, hai mắt tràn đầy vui sướng + không thể tin được. Gương mặt đã đỏ lựng lên, không phải vì say mà chính là vì những lời đó. Cậu lấy tay che ngực, xiết chặt lấy cái áo đang mặc, nhịp đập rộn ràng này cho cậu biết đây ko phải là mơ. Dạ cười tít mắt lộ hàm răng trắng nổi bật với chiếc răng khểnh. Nhìn...ngu không thể tả. Đấy thấy chưa, ai cũng vậy mà, bình thường IQ cao thế nào thì khi yêu đều tụt thành số âm thôi.
Sáng hôm sau, Nhật Dạ dậy có hơi trễ so với bình thường, tuy lượng bia hôm qua không làm cậu cảm thấy xi nhê bao nhiêu nhưng cơ chế cơ thể thì vẫn bị ảnh hưởng làm cậu ngủ say hơn thường ngày. Bây giờ là 7h sáng, Dạ kéo cái thân vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ xuống dưới nhà nhưng vẫn ko thấy ai, chả nhẽ mình dậy trễ quá sao? Cậu hoang mang đổ mồ hôi.
"Ủa? Sao cậu dậy sớm thế?" Giọng nói quen thuộc phát ra. Nhật Dạ quay đầu nhìn thì.....má ơi cho con xin tý khăn giấy! An Thư mặc áo sơ mi vàng mơ, nơ dây màu đỏ, dưới là váy xòe ngắn màu nâu, cộng với điểm nhấn đặc biệt là cái tạp dề caro xanh lá, rồi mái tóc dài vừa phải được cột cao lên, lộ cái cổ trắng muốt. Lạy chúa trên cao! Đừng có mới sáng sớm mà rút máu tớ như vậy chứ!!!
"Cậu ổn chứ? Có đau đầu không?" An Thư lo lắng hỏi han.
"Không..tớ vẫn ổn..." Nhật Dạ xua tay lúng túng "Mà cậu nói sớm là sao?"
Nó chỉ chỉ trên lầu giải thích "Mọi người vẫn còn ngủ cả mà." Các vị đàn ông con trai thì uống say, còn trong các vị phụ nữ thì có Mẹ Yến có việc đột xuất ở công ty nên đi từ sớm, Lâm gia vốn làm giáo viên, quen thức khuya làm việc để buổi sáng ko có tiết thì ngủ. Nên nói chung là....chưa ai hết.
"Tớ làm bữa sáng rồi, cậu ăn ko?"Thư hỏi.
"Ừm...được."
Bữa sáng của 2 người là bún bò Huế, ko phải khen vợ chứ Dạ thấy còn ngon gấp trăm lần bên ngoài, ngay cả tiệm chính cống cũng chưa làm ngon như Thư nữa. Cậu ko nhịn được vừa khen vừa.....văng tục "Bà mịa nó ngon quá!" Nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, cậu e ngại nhìn Thư nhưng phát hiện nó hai tay chống cằm cười híp mắt với cậu, tô bún trông chỉ vơi đi được vài gắp, vậy có nghĩa là.....cô ấy xem mình nãy tới giờ à!!??
"Nếu vậy thì cậu ăn nhiều chút đi." Giọng nói mềm nhẹ vui vẻ làm tim Nhật Dạ muốn nhũn ra. Đệt, mất phong độ nam nhi quá! Cậu phải gỡ lại mới được. Ăn sạch tô của mình, Dạ hỏi "Cậu ko ăn nữa à?"
"A, ừm, ăn ko nổi nữa, nhưng tớ sẽ cố ăn, bỏ phí thì tội trời lắm." Đạo lý này từ nhỏ bà đã dạy cho nó, nên dù ăn ko nổi nó vẫn chưa bao giờ bỏ mứa thức ăn.
"Không cần cố đâu!" Nhật Dạ nhe răng cười "Để tớ ăn cho!"
"Hả? Sao bắt cậu ăn đồ thừa của tớ được!" An Thư luống cuống ngăn lại nhưng ai đó đã nhanh tay lấy cái tô đi rồi, còn dùng ngay cái đũa nó vừa ăn nữa chớ. Xấu hổ chết mất!
Trên bàn ăn, 1 người hăng hái dọn sạch tô bún thỉnh thoảng đắc thắng liếc nhìn 1 người đỏ mặt xấu hổ. Buổi sáng hôm nay, sao mà hài hòa đến thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.