Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!
Chương 19
Nhu Nhu A
02/05/2018
Sáng hôm sau, An Thư tỉnh dậy đầu tiên nhưng cô ko rời giường ngay lập
tức, Thư chỉ ngơ ngẩn nhìn gương mặt Dạ đang ngủ mà thôi. Lúc này cậu
cũng giống như những thiếu niên 16t bình thường, ngủ rất an bình.
Mình đã đánh mất bản thân bao lâu rồi? Thư ko nhớ rõ nữa. Có lẽ là từ cái ngày bố mẹ cô vì sự nghiệp mà bỏ cô đi chăng? Thôi ko nghĩ tới nữa!
Quãng thời gian yên bình chớp mắt đã qua 2 tuần, hôm nay là chủ nhật.
Nhật Dạ đang trên đường về nhà. Số là hôm nay đám bạn chuyên Toán rủ chơi bóng rổ, bọn nó đe dọa nếu mà ko tới sẽ bỏ cậu vào lồng heo dìm xuống nước rồi còn nguyền rủa cậu đoạn tử tuyệt tôn nữa chớ. Mà tụi nó ko biết......vợ cậu cũng ở một bên nghe. Thư nhìn Dạ bằng ánh mắt quái dị "Tình hữu nghị của con trai bọn anh......lạ nhở?"
Cậu chỉ biết cười trừ thôi chứ sao, haiz, con trai mà, thân thì thân mà đập thì đập thôi. Thế là Dạ phải đi.
Dạ vừa đi vừa miên man suy nghĩ, đến một ngã rẽ kia, vì ko chú ý nên đã "Rầm!!!!" May mà có cơ sở từ nhỏ nên cậu chỉ loạng choạng một chút rồi đứng ổn định lại. Người bị cậu đụng thì ngã ra đất. Dạ luống cuống tay chân "Cháu xin lỗi, chú có sao ko!!?" Cậu đỡ người đó lên.
Là một người đàn ông trung niên, có vẻ nhỏ hơn bố cậu một chút. Ông đeo kính nhìn rất phong độ trí thức, mà sao.....hơi quen quen vậy nhỉ?
"Ta ko sao." Ông ấy duỗi duỗi cái lưng, rồi nhìn Dạ "Cậu nhóc này,lần sau nhớ chú tâm đấy."
"Dạ vâng. Cháu xin lỗi." Nhật Dạ thầm thở phào, lucky, may mà người ta ko so đo.
"Ừm. Thôi ta đi đây." Người đàn ông tạm biệt cậu rồi đi về hướng ngược lại. Càng nhìn cậu càng thấy quen mắt, thấy ở đâu rồi ta? Thôi kệ đi, về nhà đã.
"Con về rồi!" Dạ vừa đến nhà đã chạy xộc vào bếp "Ể? Ko có à?" cậu dáo dác tìm kiếm xung quanh. Giờ này là giờ cơm trưa, đáng lẽ phải ở đây chứ?
"Vợ mi về Lâm gia có việc rồi. Tối mới về." Mẹ Yến hiểu ý giải thích. Về là tìm vợ,thật đúng là.....haiz!
"Ô. Con biết rồi." Hơi cô đơn đó nha.
Buổi tối, Nhật Dạ đang nằm thẳng cẳng trên giường, cầm cuốn sách đọc, lâu lâu lại ngó đồng hồ. Đã 9h rồi sao cô ấy chưa về.
"Cách!" Bỗng cửa mở ra, An Thư lờ đờ bước vào.
Thấy vợ, Dạ nhảy cẫng lên như đứa trẻ con khoe công "Anh làm xong bài tập rồi nè! Vợ thấy anh giỏi hông!!??"
Thư chỉ khẽ cười yếu ớt "Ừm, để đó mai em xem." Rồi cô nằm phịch xuống giường "Hôm nay em mệt lắm, để em ngủ nhé." Nói rồi cô nhanh chóng lim dim mắt chìm vào giấc ngủ.
Cậu bắt đầu cảm thấy không ổn, lo lắng dần lên. Đã có chuyện gì xảy ra? Dạ chỉnh sửa chăn gối lại cho cô, sau cầm điện thoại đi ra ban công. Cậu bấm một dãy số rồi gọi, sau một hồi đổ chuông thì bên kia cũng nhấc máy "À nhố, Dương đẹp zai Dương cutoe nghe đây!"
Khuôn mặt Dạ đen kịt, thế quái nào lại là thằng nhóc này!!?? Cố nén lại tâm tình muốn chửi lộn của mình. Cậu dùng giọng điệu có-vẻ-như-ôn-hòa nói "A lô bé Dương đó hả? Dượng nè Dương."
"....." Bên kia im lặng một lúc và......"Thuê bao quý khách vừa gọi đến chết cũng ko nhấc máy, xin quý khách vui lòng đầu thai kiếp sau."
Cái đệt! Lâm Khánh Dương! Nhóc nhớ đó!! Tuy rất khó chịu nhưng vì vợ,Cậu đành hạ mình "Khoan hãy cúp máy! Dượng có chuyện muốn nói với bố cháu, là chuyện của cô Thư!!" Dạ biết bé Dương rất thương Thư, nên bé sẽ không thờ ơ đâu.
"........" Lại một hồi im lặng và...."Bố!!! Ông anh gì đó ăn hiếp cô Thư gọi điện thoại nè!!!!!!"
Đệt!!! Dạ suýt nữa té sml. Phải chơi mình một vố mới vừa lòng à.
Cậu nghe đầu dây bên kia là tiếng bước chân xồng xộc rồi sau đó là....."Tống Nhật Dạ!! Cậu dám bắt nạt em gái tôi!!!???? ĐCMN!!!" Ôi mẹ ơi, cái lỗ tai của mình!!
Chờ cho bên kia hết văn chửi, Dạ mới kề điện thoại lại nói chuyện "Thằng quý tử của anh nói mà anh cũng tin à? Anh thừa biết nó ko thik em mà! Em gọi là muốn hỏi hôm nay Lâm gia xảy ra chuyện gì mà vợ em về nhìn buồn rũ rượi, lờ đờ như người mất hồn thế?"
Hoàng Hải lúc này mới phát hiện mình bị hớ, anh liếc mắt cảnh cáo thằng con rất-chi-ngây-thơ-vô-(số)-tội đang núp đằng sau Vân Nhàn "À anh xin lỗi, để anh dạy lại nó. Hôm nay à? Anh ko về nhà chính (Hoàng Hải ở riêng) nên ko biết, nhưng chắc là do họ rồi."
"Họ?"
"Ba mẹ bé Thư, mới từ Nga về."
"Hể? Ể!!!!????" BA MẸ VỢ VỀ Á???
Qua lời kể của Hải, Dạ biết nhạc phụ nhạc mẫu của cậu đi công tác ở Nga năm Thư 7t, một năm chỉ có dịp tết, hè, hay nghỉ lễ dài ngày mới về. Nên thái độ của Thư với họ rất xa lạ. Mỗi lần nói chuyện chỉ hỏi dăm ba câu cho qua mà thôi. Thực sự...rất tệ! Dạ ko hiểu làm sao vợ cậu có thể chịu đựng được chứ?
Mình đã đánh mất bản thân bao lâu rồi? Thư ko nhớ rõ nữa. Có lẽ là từ cái ngày bố mẹ cô vì sự nghiệp mà bỏ cô đi chăng? Thôi ko nghĩ tới nữa!
Quãng thời gian yên bình chớp mắt đã qua 2 tuần, hôm nay là chủ nhật.
Nhật Dạ đang trên đường về nhà. Số là hôm nay đám bạn chuyên Toán rủ chơi bóng rổ, bọn nó đe dọa nếu mà ko tới sẽ bỏ cậu vào lồng heo dìm xuống nước rồi còn nguyền rủa cậu đoạn tử tuyệt tôn nữa chớ. Mà tụi nó ko biết......vợ cậu cũng ở một bên nghe. Thư nhìn Dạ bằng ánh mắt quái dị "Tình hữu nghị của con trai bọn anh......lạ nhở?"
Cậu chỉ biết cười trừ thôi chứ sao, haiz, con trai mà, thân thì thân mà đập thì đập thôi. Thế là Dạ phải đi.
Dạ vừa đi vừa miên man suy nghĩ, đến một ngã rẽ kia, vì ko chú ý nên đã "Rầm!!!!" May mà có cơ sở từ nhỏ nên cậu chỉ loạng choạng một chút rồi đứng ổn định lại. Người bị cậu đụng thì ngã ra đất. Dạ luống cuống tay chân "Cháu xin lỗi, chú có sao ko!!?" Cậu đỡ người đó lên.
Là một người đàn ông trung niên, có vẻ nhỏ hơn bố cậu một chút. Ông đeo kính nhìn rất phong độ trí thức, mà sao.....hơi quen quen vậy nhỉ?
"Ta ko sao." Ông ấy duỗi duỗi cái lưng, rồi nhìn Dạ "Cậu nhóc này,lần sau nhớ chú tâm đấy."
"Dạ vâng. Cháu xin lỗi." Nhật Dạ thầm thở phào, lucky, may mà người ta ko so đo.
"Ừm. Thôi ta đi đây." Người đàn ông tạm biệt cậu rồi đi về hướng ngược lại. Càng nhìn cậu càng thấy quen mắt, thấy ở đâu rồi ta? Thôi kệ đi, về nhà đã.
"Con về rồi!" Dạ vừa đến nhà đã chạy xộc vào bếp "Ể? Ko có à?" cậu dáo dác tìm kiếm xung quanh. Giờ này là giờ cơm trưa, đáng lẽ phải ở đây chứ?
"Vợ mi về Lâm gia có việc rồi. Tối mới về." Mẹ Yến hiểu ý giải thích. Về là tìm vợ,thật đúng là.....haiz!
"Ô. Con biết rồi." Hơi cô đơn đó nha.
Buổi tối, Nhật Dạ đang nằm thẳng cẳng trên giường, cầm cuốn sách đọc, lâu lâu lại ngó đồng hồ. Đã 9h rồi sao cô ấy chưa về.
"Cách!" Bỗng cửa mở ra, An Thư lờ đờ bước vào.
Thấy vợ, Dạ nhảy cẫng lên như đứa trẻ con khoe công "Anh làm xong bài tập rồi nè! Vợ thấy anh giỏi hông!!??"
Thư chỉ khẽ cười yếu ớt "Ừm, để đó mai em xem." Rồi cô nằm phịch xuống giường "Hôm nay em mệt lắm, để em ngủ nhé." Nói rồi cô nhanh chóng lim dim mắt chìm vào giấc ngủ.
Cậu bắt đầu cảm thấy không ổn, lo lắng dần lên. Đã có chuyện gì xảy ra? Dạ chỉnh sửa chăn gối lại cho cô, sau cầm điện thoại đi ra ban công. Cậu bấm một dãy số rồi gọi, sau một hồi đổ chuông thì bên kia cũng nhấc máy "À nhố, Dương đẹp zai Dương cutoe nghe đây!"
Khuôn mặt Dạ đen kịt, thế quái nào lại là thằng nhóc này!!?? Cố nén lại tâm tình muốn chửi lộn của mình. Cậu dùng giọng điệu có-vẻ-như-ôn-hòa nói "A lô bé Dương đó hả? Dượng nè Dương."
"....." Bên kia im lặng một lúc và......"Thuê bao quý khách vừa gọi đến chết cũng ko nhấc máy, xin quý khách vui lòng đầu thai kiếp sau."
Cái đệt! Lâm Khánh Dương! Nhóc nhớ đó!! Tuy rất khó chịu nhưng vì vợ,Cậu đành hạ mình "Khoan hãy cúp máy! Dượng có chuyện muốn nói với bố cháu, là chuyện của cô Thư!!" Dạ biết bé Dương rất thương Thư, nên bé sẽ không thờ ơ đâu.
"........" Lại một hồi im lặng và...."Bố!!! Ông anh gì đó ăn hiếp cô Thư gọi điện thoại nè!!!!!!"
Đệt!!! Dạ suýt nữa té sml. Phải chơi mình một vố mới vừa lòng à.
Cậu nghe đầu dây bên kia là tiếng bước chân xồng xộc rồi sau đó là....."Tống Nhật Dạ!! Cậu dám bắt nạt em gái tôi!!!???? ĐCMN!!!" Ôi mẹ ơi, cái lỗ tai của mình!!
Chờ cho bên kia hết văn chửi, Dạ mới kề điện thoại lại nói chuyện "Thằng quý tử của anh nói mà anh cũng tin à? Anh thừa biết nó ko thik em mà! Em gọi là muốn hỏi hôm nay Lâm gia xảy ra chuyện gì mà vợ em về nhìn buồn rũ rượi, lờ đờ như người mất hồn thế?"
Hoàng Hải lúc này mới phát hiện mình bị hớ, anh liếc mắt cảnh cáo thằng con rất-chi-ngây-thơ-vô-(số)-tội đang núp đằng sau Vân Nhàn "À anh xin lỗi, để anh dạy lại nó. Hôm nay à? Anh ko về nhà chính (Hoàng Hải ở riêng) nên ko biết, nhưng chắc là do họ rồi."
"Họ?"
"Ba mẹ bé Thư, mới từ Nga về."
"Hể? Ể!!!!????" BA MẸ VỢ VỀ Á???
Qua lời kể của Hải, Dạ biết nhạc phụ nhạc mẫu của cậu đi công tác ở Nga năm Thư 7t, một năm chỉ có dịp tết, hè, hay nghỉ lễ dài ngày mới về. Nên thái độ của Thư với họ rất xa lạ. Mỗi lần nói chuyện chỉ hỏi dăm ba câu cho qua mà thôi. Thực sự...rất tệ! Dạ ko hiểu làm sao vợ cậu có thể chịu đựng được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.