Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!
Chương 18
Nhu Nhu A
02/05/2018
(Đặt tên chương khó quá, thôi mình bỏ qua nha)
Kết thúc hồi tưởng.
"Nhật Dạ!! Cô kêu kìa!!" Việt Hùng gọi to. Cái con người nào đó đang ghẹo vợ chợt bực mình.
An Thư thoát ra, le lưỡi trêu chọc "Lưu manh bị trời phạt!!!"
Bỗng lớp trưởng đại nhân nói thêm "An Thư nữa!!"
Cái quần què!!??
Dạ được một phen cười sốc hông "Hahaha! Vợ chồng làm gì cũng phải có đôi có cặp!" Nice, thằng lớp trưởng.
Đơn giản chỉ là dặn dò Thư giúp Dạ học môn Hóa, rồi cả lớp phải hòa đồng với cậu. Chỉ vậy thôi mà thuyết giảng hết nửa buổi.
Buổi tối hôm đó.
"Arghhh!!! Halogen là cái móe gì!!?? Oxi-lưu huỳnh là sao?? Tốc độ phản ứng thuận nghịch thì liên quan gì tới mình!!!!" Nhật Dạ bất lực nằm dưới sàn "Anh ko học nổi đâu! Tha cho anh đi!!"
"Không được!" An Thư nghiêm khắc nhéo tai ông chồng, chế độ nữ vương switch on "Nhân danh vợ, em ra lệnh cho anh phải học tới 10h30 mới được ngủ!!!" Tiếp đó Thư giao một xấp bài tập bắt Dạ phải làm hết, còn cô thì lấy sách vở toán ra làm.
2h sau, cậu thất hồn lạc phách, tay run run thả cây bút xuống "Cuối cùng cũng....xong. Mà đúng hay ko thì còn.......nhờ ơn chúa!"
Cậu nằm liệt xuống đất. Hóa thật kinh khủng! Sao mấy người học y có thể nhồi nhét mớ này chớ!!
"Anh làm xong rồi? Để em xem." Thư lấy bài cậu xem một hồi rồi đen mặt, bài tập cô cho ko khó, chỉ mới cơ bản mà thôi, nhưng khổ nỗi....Dạ làm lệch hướng cô chỉ. Chắc là do thói quen làm toán của anh ấy, muốn tự tìm ra cách giải khác. Nhưng Hóa ko đa dạng như toán đâu!
Phải mất một hồi thật lâu giảng lại, Dạ cũng chấp nhận sự thật, ko được tìm cách khác, phải giống như Thư chỉ, khi đã quen thuộc rồi mới làm thế.
"Rồi rồi! Vậy giờ anh đi ngủ đây!" Nhật Dạ lắc lắc cái cổ mệt mỏi định lên giường. Nhưng cậu cảm nhận được vạt áo của mình bị giữ lại.....Hình như hơi....sai sai. Switch off rồi à? Sao mà....cute thế!!??
An Thư đỏ mặt, đôi mắt né tránh "Anh....chỉ...chỉ...em bài...này đã.." Cô học môn Toán cũng khá thôi, chỉ làm được những bài vừa phải, còn cao hơn thì....bí toàn tập.
Dạ cũng biết chủ nhân của cái bài ktra Hóa 10đ hôm trước là vợ mình. Haiz, hôm đó mình mắng cô ấy ko lấy chồng đc, kết quả là mình thành chồng nhỏ. Ôi cái định mệnh! Cậu biết môn Toán của Thư nửa vời, ehehe, chỉ chờ có dịp này thôi. Switch on!
Biểu tình trên mặt cậu tà mị dần, tay cầm lấy vây thước gõ gõ "Để xem nào....anh nên dạy em sao thì đc nhỉ?"
Attention! Attention! Tránh xa con sói này ra khăn đỏ à!!!!
Và sau đó là.... "Bốp!!!"
"Nyaaaaaa!!!" An Thư vẻ mặt ko thể tin được, hai tay run run ôm lấy mông "Anh....sao anh...." Dám đánh mông mình!!?? Lưu manh đáng chết!!!
Cậu cười rất hồn nhiên nếu ko kể đến bàn tay nào đó đang đặt trên mông vợ, sẵn giọng cãi, lí lẽ nói ra như chuyện thường tình "Vợ hư thì phải đánh. Xem em còn dám ra uy ko?" Phải công nhận mềm ghê, đã tay thật!
"Anh....."
"Bốp!" Chưa kịp nói xong đã bị ăn thêm một cái đét nữa.
"Sao anh dám......"
"Bốp!"
"Em......"
"Bốp!!"
"Nghe em nói......"
"Bốp!!"
"Huhu em chịu thua!!!!" An Thư oan ức chảy nước mắt. Nhật Dạ luống cuống hết tay chân lên, mình đánh đau cô ấy sao? Thôi tiêu rồi.
Cậu vội ôm chầm lấy Thư trấn an "Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà. Vợ ngoan, vợ nín anh thương. Anh chỉ vợ làm toán mà. Anh cũng chăm chỉ học hóa mà. Ngoan, nín đi!"
"Hức hức!" An Thư sau một hồi cũng ngưng khóc, chỉ còn lại tiếng nấc. Cô dịu ngoan chôn đầu vào vai cậu "Em ko ra uy nữa.....nhưng anh phải học đó."
"Ừm, vợ nói gì anh cũng làm!" Có vẻ như chiêu này hiệu quả đấy, nhưng tốn sức xử lí hậu trường quá, vẫn ko nên dùng thì hơn "Cũng tối rồi, thôi mình đi ngủ đi. Ngày mai được nghỉ anh sẽ chỉ cho em."
"Vâng..."
An Thư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Dạ. Mặc dù đang rất khó chịu nhưng cậu đành cố nén lại. Cậu bây giờ chỉ là thằng nhóc 16t, cho dù thế lực gia đình có lớn đến mấy thì đó vẫn ko phải của cậu. Dạ muốn mình thực sự trưởng thành, có khả năng lo cho vợ con sau này. Từ sau khi gặp Thư, thái độ của cậu với gia đình đã mềm mỏng đi chút. Nhưng cậu vẫn là thằng Nhật Dạ cứng đầu đó, cậu muốn có tương lai riêng, ko phải núp dưới cái bóng Tống gia nữa!
An Thư, còn rất nhiều điều cậu chưa biết về cô ấy, chắc chắn ko chỉ vẻn vẹn như mấy ngày nay cậu thấy. Cũng có 1 nhân cách khác như mình, khi ở nhà là một đứa trẻ ngoan, trên trường là đứa học sinh hiền lành giỏi giang của giáo viên, là cô bạn hòa nhã đôi khi hơi nghịch ngợm lầy lội của bạn bè xung quanh. Đâu mới thực sự là cô ấy? Mình không biết và cũng ko cần biết! Khi đã yêu 1 người thì đều chấp nhận mọi thứ thuộc về họ. Có lẽ Thư mang trên người nhiều mặt nạ khác nhau, nhưng ánh mắt khi cô ấy nhìn cậu chỉ có một. Chỉ duy mất hình bóng của Dạ, không còn ai có thể lọt vào ánh nhìn của cô, toàn tâm toàn ý vì một người duy nhất-Tống Nhật Dạ.
Kết thúc hồi tưởng.
"Nhật Dạ!! Cô kêu kìa!!" Việt Hùng gọi to. Cái con người nào đó đang ghẹo vợ chợt bực mình.
An Thư thoát ra, le lưỡi trêu chọc "Lưu manh bị trời phạt!!!"
Bỗng lớp trưởng đại nhân nói thêm "An Thư nữa!!"
Cái quần què!!??
Dạ được một phen cười sốc hông "Hahaha! Vợ chồng làm gì cũng phải có đôi có cặp!" Nice, thằng lớp trưởng.
Đơn giản chỉ là dặn dò Thư giúp Dạ học môn Hóa, rồi cả lớp phải hòa đồng với cậu. Chỉ vậy thôi mà thuyết giảng hết nửa buổi.
Buổi tối hôm đó.
"Arghhh!!! Halogen là cái móe gì!!?? Oxi-lưu huỳnh là sao?? Tốc độ phản ứng thuận nghịch thì liên quan gì tới mình!!!!" Nhật Dạ bất lực nằm dưới sàn "Anh ko học nổi đâu! Tha cho anh đi!!"
"Không được!" An Thư nghiêm khắc nhéo tai ông chồng, chế độ nữ vương switch on "Nhân danh vợ, em ra lệnh cho anh phải học tới 10h30 mới được ngủ!!!" Tiếp đó Thư giao một xấp bài tập bắt Dạ phải làm hết, còn cô thì lấy sách vở toán ra làm.
2h sau, cậu thất hồn lạc phách, tay run run thả cây bút xuống "Cuối cùng cũng....xong. Mà đúng hay ko thì còn.......nhờ ơn chúa!"
Cậu nằm liệt xuống đất. Hóa thật kinh khủng! Sao mấy người học y có thể nhồi nhét mớ này chớ!!
"Anh làm xong rồi? Để em xem." Thư lấy bài cậu xem một hồi rồi đen mặt, bài tập cô cho ko khó, chỉ mới cơ bản mà thôi, nhưng khổ nỗi....Dạ làm lệch hướng cô chỉ. Chắc là do thói quen làm toán của anh ấy, muốn tự tìm ra cách giải khác. Nhưng Hóa ko đa dạng như toán đâu!
Phải mất một hồi thật lâu giảng lại, Dạ cũng chấp nhận sự thật, ko được tìm cách khác, phải giống như Thư chỉ, khi đã quen thuộc rồi mới làm thế.
"Rồi rồi! Vậy giờ anh đi ngủ đây!" Nhật Dạ lắc lắc cái cổ mệt mỏi định lên giường. Nhưng cậu cảm nhận được vạt áo của mình bị giữ lại.....Hình như hơi....sai sai. Switch off rồi à? Sao mà....cute thế!!??
An Thư đỏ mặt, đôi mắt né tránh "Anh....chỉ...chỉ...em bài...này đã.." Cô học môn Toán cũng khá thôi, chỉ làm được những bài vừa phải, còn cao hơn thì....bí toàn tập.
Dạ cũng biết chủ nhân của cái bài ktra Hóa 10đ hôm trước là vợ mình. Haiz, hôm đó mình mắng cô ấy ko lấy chồng đc, kết quả là mình thành chồng nhỏ. Ôi cái định mệnh! Cậu biết môn Toán của Thư nửa vời, ehehe, chỉ chờ có dịp này thôi. Switch on!
Biểu tình trên mặt cậu tà mị dần, tay cầm lấy vây thước gõ gõ "Để xem nào....anh nên dạy em sao thì đc nhỉ?"
Attention! Attention! Tránh xa con sói này ra khăn đỏ à!!!!
Và sau đó là.... "Bốp!!!"
"Nyaaaaaa!!!" An Thư vẻ mặt ko thể tin được, hai tay run run ôm lấy mông "Anh....sao anh...." Dám đánh mông mình!!?? Lưu manh đáng chết!!!
Cậu cười rất hồn nhiên nếu ko kể đến bàn tay nào đó đang đặt trên mông vợ, sẵn giọng cãi, lí lẽ nói ra như chuyện thường tình "Vợ hư thì phải đánh. Xem em còn dám ra uy ko?" Phải công nhận mềm ghê, đã tay thật!
"Anh....."
"Bốp!" Chưa kịp nói xong đã bị ăn thêm một cái đét nữa.
"Sao anh dám......"
"Bốp!"
"Em......"
"Bốp!!"
"Nghe em nói......"
"Bốp!!"
"Huhu em chịu thua!!!!" An Thư oan ức chảy nước mắt. Nhật Dạ luống cuống hết tay chân lên, mình đánh đau cô ấy sao? Thôi tiêu rồi.
Cậu vội ôm chầm lấy Thư trấn an "Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà. Vợ ngoan, vợ nín anh thương. Anh chỉ vợ làm toán mà. Anh cũng chăm chỉ học hóa mà. Ngoan, nín đi!"
"Hức hức!" An Thư sau một hồi cũng ngưng khóc, chỉ còn lại tiếng nấc. Cô dịu ngoan chôn đầu vào vai cậu "Em ko ra uy nữa.....nhưng anh phải học đó."
"Ừm, vợ nói gì anh cũng làm!" Có vẻ như chiêu này hiệu quả đấy, nhưng tốn sức xử lí hậu trường quá, vẫn ko nên dùng thì hơn "Cũng tối rồi, thôi mình đi ngủ đi. Ngày mai được nghỉ anh sẽ chỉ cho em."
"Vâng..."
An Thư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Dạ. Mặc dù đang rất khó chịu nhưng cậu đành cố nén lại. Cậu bây giờ chỉ là thằng nhóc 16t, cho dù thế lực gia đình có lớn đến mấy thì đó vẫn ko phải của cậu. Dạ muốn mình thực sự trưởng thành, có khả năng lo cho vợ con sau này. Từ sau khi gặp Thư, thái độ của cậu với gia đình đã mềm mỏng đi chút. Nhưng cậu vẫn là thằng Nhật Dạ cứng đầu đó, cậu muốn có tương lai riêng, ko phải núp dưới cái bóng Tống gia nữa!
An Thư, còn rất nhiều điều cậu chưa biết về cô ấy, chắc chắn ko chỉ vẻn vẹn như mấy ngày nay cậu thấy. Cũng có 1 nhân cách khác như mình, khi ở nhà là một đứa trẻ ngoan, trên trường là đứa học sinh hiền lành giỏi giang của giáo viên, là cô bạn hòa nhã đôi khi hơi nghịch ngợm lầy lội của bạn bè xung quanh. Đâu mới thực sự là cô ấy? Mình không biết và cũng ko cần biết! Khi đã yêu 1 người thì đều chấp nhận mọi thứ thuộc về họ. Có lẽ Thư mang trên người nhiều mặt nạ khác nhau, nhưng ánh mắt khi cô ấy nhìn cậu chỉ có một. Chỉ duy mất hình bóng của Dạ, không còn ai có thể lọt vào ánh nhìn của cô, toàn tâm toàn ý vì một người duy nhất-Tống Nhật Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.