Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!
Chương 6: Nhà họ Lâm.
Nhu Nhu A
02/05/2018
Hello, tôi tên là Tống Nam Phong, trưởng tôn của Tống gia, và bây giờ
tôi đang ở một trạng thái hết sức cam go. Thằng Hai nhà tôi đang dùng
ánh mắt như diều hâu săn mồi nhìn chằm chằm ông anh này. Ta đã làm gì
sai sao? Tôi dè dặt cố cười "Hai nè, anh biết anh đẹp trai, nhưng anh
tin sau này Hai còn đẹp hơn, nên đừng dòm anh nữa, Ok?"
Nhật Dạ ho khan, nếu ko phải đang ở trong nhà thì cậu đã phun ngụm nước miếng rồi, nhếch môi đầy khinh bỉ, cậu cười nguy hiểm lộ cái răng khểnh nhòn nhọn "Em đẹp giai hồi giờ, ko cần cái người ko biết thưởng thức như Cả khen. Cả nói rõ coi, Gặp mặt là ý gì hả??"
Sao cái thằng này hôm nay dốt thế nhở!? Trong lòng nghĩ vậy nhưng có đánh chết Phong ca cũng ko dám nói ra "Ý gì nữa, nghe nói ngày mai sinh nhật Hôn Thê của em, nên gia đình sắp đặt gặp mặt luôn chứ gì."
Sinh nhật? Trùng hợp thật! 1/7 sau sinh nhật mình đúng 1 tháng. Có thể coi là 1 loại duyên phận ấy nhỉ? Cậu tự giễu cười. Dù sao thì cũng gặp mặt cho có hình thức, mắc gì phải lo! Đi thì đi.
Nhật Dạ vỗ vai ông anh "Tốt lắm, lâu lâu mới hữu ích một lần. Em sẽ ko nói cho mẹ đám PORN đó đâu."
Phong ca nên cảm ơn thằng em ruột này ko? Chắc có nhỉ? Anh bất mãn bĩu môi, quyết ko chịu thua "Chỉ cần là cẩu độc thân thì mấy thứ đó là bình thường. Hai cũng nên xem qua đi, để lâu coi chừng thành gay luôn bây giờ."
"Tsk!" Chặc lưỡi đầy khinh thường, Cậu 'nhìn người bằng nửa con mắt' giọng điệu trào phúng Đại ca "Thứ 1, em đã có crush rồi, not gay ok!? Thứ 2, cẩu độc thân lo đi tìm khúc xương cho mình đê. Sợ gia đình tưởng anh là gay chứ ko phải em đấy!"
Anh mày mới ếu phải gay!!! Mà khoan đã, câu đầu tiên nó nói gì nhỉ? Có crush? CÓ CRUSH!!!???? Nếu ko phải ánh mắt lườm sắc bén của Nhật Dạ thì Phong ca đã hét toáng lên cho cả nhà biết rồi, anh cố kiềm nén giọng lại "Có crush? Thiệt đó hả? Ai z?"
Cậu bình tĩnh trả lời "Từ từ. Rồi em sẽ chỉ cho Cả. Nên anh thấy đó, cái hôn ước này...em nhất định phải lui!"
Có lẽ đây là cú sốc lớn nhứt kể từ khi Phong ca sanh ra đến nay a. Trái tim nhỏ bé của ca sắp chịu ko nổi rồi. Phải lấy anime ra coi mà an ủi thôi!
Nhật Dạ xuống lầu xác nhận, đúng là kế hoạch như vậy. Bây giờ cậu đang đạp xe dạo quanh khu chợ đêm để mua quà sinh nhật cho Vị Hôn Thê đây, đừng hỏi tại sao con nhà giàu lại đi xe đạp! Anh thích!
Rốt cuộc phải mua cái quần què gì đây??? Cậu có mua đồ cho con gái bao giờ đâu?? Cũng chả biết vị hôn thê gì đó ra sao nữa, làm sao mà mua!!?? Haiz, thôi cứ dạo dạo, thấy cái gì vừa mắt thì bốc đại vậy.
Ngang qua hàng mũ nón, bỗng cậu để mắt tới 1 cái mũ nồi màu trắng nhìn khá cute. Hừm! Trông được đấy. Cô ấy mang là hợp nhất.......Nhật Dạ giật mình, vừa rồi cậu lại nghĩ tới người đó rồi, thật đúng là! Ngay cả tên người ta còn ko biết mà cứ nhớ mong mãi. Tìm được cô ấy ko khó, chỉ cần hỏi lớp nào vừa đi chơi Hội An về là ra thôi, quan trọng là khi gặp lại phải làm gì? Nói thế nào? Cậu cứ mãi trằn trọc thôi.
Không biết trời xui đất khiến sao mà cậu lại mua cái mũ đó. Hợp với cô ấy như vậy thì nên tặng cho cô ấy chứ nhỉ? Rốt cuộc thì Nhật Dạ vẫn còn hỗn loạn trong tình cảm của mình lắm.
Ngày 1/7, sáng sớm 7h36ph. Dàn siêu xe của Tống gia đã đỗ trước....phải nói sao ta.....gọi là biệt thự thì ko đúng....nhưng đây là một khu nhà rất rộng, được xây giống như những ngôi nhà cổ mà ta hay thấy ở Hội An vậy, Cổng gỗ lớn, trên đề chữ 'LÂM' được viết theo kiểu thư pháp, nét bút cứng cáp hữu lực nhưng ý cảnh vẫn mềm mại, chắc hẳn đây là một vị đại sư thư pháp viết.
"Con có cảm giác nhà này cũng ko bình thường giống mình." Nhật Dạ ko khỏi thốt ra.
Ông Nội Long giải thích cho gia đình. Ngôi nhà này là do thế hệ đi trước của Lâm gia xây dựng, tính đến nay cũng được hơn 200 năm rồi, qua cũng chục lần trùng tu, Lâm gia vẫn cố giữ lại hình dáng ban đầu của nó. Họ vốn theo nghiệp Nho, tư tưởng sống rất truyền thống. Ở cái thời hiện đại này, muốn giữ lại ý nghĩ đó rất khó nên từ cái nhà cũng phải cố giữ đã rồi mới tính tiếp. Hiện giờ Lâm gia vẫn theo nghề giáo là chính, đa số đều là giáo sư tiến sĩ cả.
"Kinh thiệt." Nhật Dạ ko khỏi thán phục. Phải khen cho tinh thần của họ, so với mấy vụ Thánh đức chúa trời gì đó rầm rộ lâu nay thì đúng là một trời một vực.
Có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đúng là không sai. Lâm gia này đúng là chả phải dạng vừa, thảo nào lại có cái hôn ước này!
Nhật Dạ ho khan, nếu ko phải đang ở trong nhà thì cậu đã phun ngụm nước miếng rồi, nhếch môi đầy khinh bỉ, cậu cười nguy hiểm lộ cái răng khểnh nhòn nhọn "Em đẹp giai hồi giờ, ko cần cái người ko biết thưởng thức như Cả khen. Cả nói rõ coi, Gặp mặt là ý gì hả??"
Sao cái thằng này hôm nay dốt thế nhở!? Trong lòng nghĩ vậy nhưng có đánh chết Phong ca cũng ko dám nói ra "Ý gì nữa, nghe nói ngày mai sinh nhật Hôn Thê của em, nên gia đình sắp đặt gặp mặt luôn chứ gì."
Sinh nhật? Trùng hợp thật! 1/7 sau sinh nhật mình đúng 1 tháng. Có thể coi là 1 loại duyên phận ấy nhỉ? Cậu tự giễu cười. Dù sao thì cũng gặp mặt cho có hình thức, mắc gì phải lo! Đi thì đi.
Nhật Dạ vỗ vai ông anh "Tốt lắm, lâu lâu mới hữu ích một lần. Em sẽ ko nói cho mẹ đám PORN đó đâu."
Phong ca nên cảm ơn thằng em ruột này ko? Chắc có nhỉ? Anh bất mãn bĩu môi, quyết ko chịu thua "Chỉ cần là cẩu độc thân thì mấy thứ đó là bình thường. Hai cũng nên xem qua đi, để lâu coi chừng thành gay luôn bây giờ."
"Tsk!" Chặc lưỡi đầy khinh thường, Cậu 'nhìn người bằng nửa con mắt' giọng điệu trào phúng Đại ca "Thứ 1, em đã có crush rồi, not gay ok!? Thứ 2, cẩu độc thân lo đi tìm khúc xương cho mình đê. Sợ gia đình tưởng anh là gay chứ ko phải em đấy!"
Anh mày mới ếu phải gay!!! Mà khoan đã, câu đầu tiên nó nói gì nhỉ? Có crush? CÓ CRUSH!!!???? Nếu ko phải ánh mắt lườm sắc bén của Nhật Dạ thì Phong ca đã hét toáng lên cho cả nhà biết rồi, anh cố kiềm nén giọng lại "Có crush? Thiệt đó hả? Ai z?"
Cậu bình tĩnh trả lời "Từ từ. Rồi em sẽ chỉ cho Cả. Nên anh thấy đó, cái hôn ước này...em nhất định phải lui!"
Có lẽ đây là cú sốc lớn nhứt kể từ khi Phong ca sanh ra đến nay a. Trái tim nhỏ bé của ca sắp chịu ko nổi rồi. Phải lấy anime ra coi mà an ủi thôi!
Nhật Dạ xuống lầu xác nhận, đúng là kế hoạch như vậy. Bây giờ cậu đang đạp xe dạo quanh khu chợ đêm để mua quà sinh nhật cho Vị Hôn Thê đây, đừng hỏi tại sao con nhà giàu lại đi xe đạp! Anh thích!
Rốt cuộc phải mua cái quần què gì đây??? Cậu có mua đồ cho con gái bao giờ đâu?? Cũng chả biết vị hôn thê gì đó ra sao nữa, làm sao mà mua!!?? Haiz, thôi cứ dạo dạo, thấy cái gì vừa mắt thì bốc đại vậy.
Ngang qua hàng mũ nón, bỗng cậu để mắt tới 1 cái mũ nồi màu trắng nhìn khá cute. Hừm! Trông được đấy. Cô ấy mang là hợp nhất.......Nhật Dạ giật mình, vừa rồi cậu lại nghĩ tới người đó rồi, thật đúng là! Ngay cả tên người ta còn ko biết mà cứ nhớ mong mãi. Tìm được cô ấy ko khó, chỉ cần hỏi lớp nào vừa đi chơi Hội An về là ra thôi, quan trọng là khi gặp lại phải làm gì? Nói thế nào? Cậu cứ mãi trằn trọc thôi.
Không biết trời xui đất khiến sao mà cậu lại mua cái mũ đó. Hợp với cô ấy như vậy thì nên tặng cho cô ấy chứ nhỉ? Rốt cuộc thì Nhật Dạ vẫn còn hỗn loạn trong tình cảm của mình lắm.
Ngày 1/7, sáng sớm 7h36ph. Dàn siêu xe của Tống gia đã đỗ trước....phải nói sao ta.....gọi là biệt thự thì ko đúng....nhưng đây là một khu nhà rất rộng, được xây giống như những ngôi nhà cổ mà ta hay thấy ở Hội An vậy, Cổng gỗ lớn, trên đề chữ 'LÂM' được viết theo kiểu thư pháp, nét bút cứng cáp hữu lực nhưng ý cảnh vẫn mềm mại, chắc hẳn đây là một vị đại sư thư pháp viết.
"Con có cảm giác nhà này cũng ko bình thường giống mình." Nhật Dạ ko khỏi thốt ra.
Ông Nội Long giải thích cho gia đình. Ngôi nhà này là do thế hệ đi trước của Lâm gia xây dựng, tính đến nay cũng được hơn 200 năm rồi, qua cũng chục lần trùng tu, Lâm gia vẫn cố giữ lại hình dáng ban đầu của nó. Họ vốn theo nghiệp Nho, tư tưởng sống rất truyền thống. Ở cái thời hiện đại này, muốn giữ lại ý nghĩ đó rất khó nên từ cái nhà cũng phải cố giữ đã rồi mới tính tiếp. Hiện giờ Lâm gia vẫn theo nghề giáo là chính, đa số đều là giáo sư tiến sĩ cả.
"Kinh thiệt." Nhật Dạ ko khỏi thán phục. Phải khen cho tinh thần của họ, so với mấy vụ Thánh đức chúa trời gì đó rầm rộ lâu nay thì đúng là một trời một vực.
Có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đúng là không sai. Lâm gia này đúng là chả phải dạng vừa, thảo nào lại có cái hôn ước này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.