Hôn Thê Đáng Yêu, Hôn Phu Lưu Manh!
Chương 7: Thế quái nào lại là cậu!!??
Nhu Nhu A
02/05/2018
Lúc này một mỹ phụ trung niên đi ra mở cửa, cô vui mừng chào hỏi "Bác Long, bác tới rồi."
Ông Nôi vuốt râu cười ha hả, hiển nhiên cũng rất vui "Giới thiệu với mọi người, đây là Lâm Ngọc Khương, con gái cả của Lâm gia, là Dì cả của Hôn Thê thằng Hai đó."
Tống gia rối rít thân thiện chào hỏi chỉ trừ Nhật Dạ. Nói giỡn! Sắp....nói một cách tàn nhẫn thì sắp từ hôn cháu gái Dì tới nơi thì sao mà đối diện nổi. Cứ có cảm giác tội lỗi sao ấy.
Ngọc Khương vẫn ôn hòa lại gần cậu "Nhật Dạ đây sao, trông cao ráo tuấn tú quá. Xem ra bé Thư của Dì được lời rồi." Càng nhìn Dì càng thích nha. Con mắt của Dì Khương rất tinh, đứa bé này dáng lưng thẳng tắp, không kính cận thì men lỳ mạnh mẽ, có kính thì thư sinh nho nhã. Đặc biệt làm Dì chú ý là chính là thái độ không chào hỏi đó. Ngọc Khương thừa biết ko dễ gì chấp nhận 1 cái hôn ước đột ngột như vậy, nên hành động lúc nãy của cậu bé cũng dễ hiểu thôi. Cậu có chính kiến riêng ko hùa theo người lớn, đó là kiểu con trai đáng phó thác cuộc đời.
Cháu có phải món hàng đâu mà lời với lỗ hả trời!? Trong lòng Dạ thầm nghĩ. Thư? Tên vị hôn thê đó à? Nghe cũng êm tai đấy. Người ta đã hỏi cậu cũng lễ phép chào lại "Cháu chào Dì Ngọc Khương."
"Thôi mà, sao xa cách thế." Dì vốn muốn xoa đầu cậu nhưng nghĩ lại có một số người rất ghét thế nên chỉ vỗ nhẹ vai thôi "Cứ gọi Dì cả là được." Cháu rể ngoan à, cháu ko đồng ý cũng chả sao, nhưng tới lúc gặp Thư Thư của Dì thì đảm bảo cháu sẽ hận vì sao ko đám cưới được với con bé ngay lập tức cho coi. Dì rất tự tin về cô cháu gái của mình nha.
"Dạ...." Ậm ự đáp lại cho có, cậu cảm thấy tội lỗi càng chất chồng tội lỗi. Sợ là lát nữa Dì ấy sẽ muốn ăn tươi nuốt sống mình quá!
Ngọc Khương dẫn đường cho cả nhà vào trong. Đại ca Nam Phong ko nhịn nổi nữa thốt lên "ĐCMN!" Có cảm giác như đang lạc về 2 thế kỷ trước ấy, kiến trúc cảnh quan thực sự quá cổ xưa, chắc chỉ có Cố đô Huế mới sánh được thôi, nhưng anh thấy nơi này còn có không khí hơn Huế nữa, ít nhất thì ko có du khách hiện đại qua lại.
Chợt phát hiện Dì Khương với Ông nội nhìn mình chằm chằm, "Dạ?" Phong ca rất chi ngây thơ vô tội.
Ông Nội lắc đầu "Xin lỗi cháu, thằng Cả nó thiếu lễ phép quá."
"Dạ ko sao đâu Bác." Mặc dù nói thế nhưng Dì đã thầm ghi ấn tượng xấu về Đại ca rồi.
Nhật Dạ kéo ông anh nhỏ giọng giải thích "Lâm gia theo nghiệp giáo lâu đời. Anh nghĩ lại coi có bao nhiêu giáo viên dám nói tục như anh?" Không phải họ ko nói mà là rất ít, ít hơn người thường nhiều, vì thường ngày đối diện với học sinh, đạo đức nghề nghiệp ko cho phép họ.
Đại ca chảy mồ hôi ròng ròng, đảm bảo khi về sẽ bị ông nội làm một trận lên bờ xuống ruộng cho coi.
Phòng khách Lâm gia, nơi đây trưng bày bàn ghế bằng gỗ lim, nền sàn cũng lót một lớp gỗ nốt, trên tường treo những bức thư pháp, tranh thủy mặc,... Bên ngoài đã cổ, vào trong còn biến thái gấp bội.
Trên chiếc phản gỗ gần đó, một ông lão chừng bát tuần, tuy già nhưng sắc mặt hồng hào, xương cốt dẻo dai xem ra vẫn còn gân lắm. Ông đang cầm bút lông, bên cạnh là nghiên mực, đặt từng nét lên tờ giấy thẫm đỏ. Hạ bút, ông gật đầu vuốt râu cười hài lòng. Ông Nội Long lúc này đi tới dang tay "Ông Bang, nhìn ông càng ngày càng trẻ ra đó!"
"Hahaha!" Ông lão kia cũng đưa tay, hai người khoác vai nhau như các chiến sĩ trong quân đội. Nhìn vầy cũng đủ biết người đây là ai rồi, Ông tên là Lâm Chính Bang, cựu chiến hữu của Tống Long, ông ngoại vị hôn thê của Nhật Dạ. Ông Bang cười ko ngớt "Hôm nay ngày vui đương nhiên phải khỏe khoắn trẻ trung ra rồi."
Xẹt! Lại một mũi tên đâm vào tim Nhật Dạ. Mong ông lão này ko bị mắc bênhh tim. Cậu sợ lát nữa "Khỏe khoắn", "Trẻ trung" sẽ bị đảo ngược mất.
Tiếp đó là màn giới thiệu hai bên gia đình. Tống gia có Ông nội Long, Nam Phong, Nhật Dạ, bố mẹ 2 người là Tống Vỹ Nguyên và Hoàng Yến. Cô ba Diệu Linh và Cậu bốn Lục Hà còn nhỏ nên ko đến, 2 người con còn lại của Ông Long thì đang bận nhiệm vụ trong quân. Lâm gia thì có Dì Ngọc Khương, Ông Ngoại Chính Bang, Dì Ngọc Anh (Con gái thứ 2 của Lâm gia), Đại ca Lâm Hoàng Hải và vợ là Vân Nhàn cùng với Nhị tỷ Lâm Hà My và Hôn thê của Nhật Dạ là Lâm An Thư (2 người vẫn còn chuẩn bị bên trong). Ông Bang còn 3 người con gái, 1 công tác và định cư ở Hà Nội, 1 ở TP HCM, còn 1 người nữa là mẹ An Thư đang công tác xa ở Nga, bố An Thư cũng ở đó luôn nên cô được Dì Khương và Dì Anh chăm sóc.
"Ngoại ơi, tụi con ra nghen." Một cô gái chừng 25 tuổi ló đầu ra hỏi, đó là Nhị Tỷ Lâm Hà My.
"Ừm." Ngoại gật đầu. Hà My dẫn theo một cô bé, vén màn đi ra. Mọi người đều tập trung hết sự chú ý vào người đó. Wow, quả là rất xinh đẹp nha!
Chỉ là...biểu tình của Nhật Dạ lúc này cứng ngắc lại, vị Hôn Thê cũng chả khá khẩm bao nhiêu. Hai người đồng thanh chỉ vào nhau "Thế quái nào lại là cậu!!!!!??"
Ông Nôi vuốt râu cười ha hả, hiển nhiên cũng rất vui "Giới thiệu với mọi người, đây là Lâm Ngọc Khương, con gái cả của Lâm gia, là Dì cả của Hôn Thê thằng Hai đó."
Tống gia rối rít thân thiện chào hỏi chỉ trừ Nhật Dạ. Nói giỡn! Sắp....nói một cách tàn nhẫn thì sắp từ hôn cháu gái Dì tới nơi thì sao mà đối diện nổi. Cứ có cảm giác tội lỗi sao ấy.
Ngọc Khương vẫn ôn hòa lại gần cậu "Nhật Dạ đây sao, trông cao ráo tuấn tú quá. Xem ra bé Thư của Dì được lời rồi." Càng nhìn Dì càng thích nha. Con mắt của Dì Khương rất tinh, đứa bé này dáng lưng thẳng tắp, không kính cận thì men lỳ mạnh mẽ, có kính thì thư sinh nho nhã. Đặc biệt làm Dì chú ý là chính là thái độ không chào hỏi đó. Ngọc Khương thừa biết ko dễ gì chấp nhận 1 cái hôn ước đột ngột như vậy, nên hành động lúc nãy của cậu bé cũng dễ hiểu thôi. Cậu có chính kiến riêng ko hùa theo người lớn, đó là kiểu con trai đáng phó thác cuộc đời.
Cháu có phải món hàng đâu mà lời với lỗ hả trời!? Trong lòng Dạ thầm nghĩ. Thư? Tên vị hôn thê đó à? Nghe cũng êm tai đấy. Người ta đã hỏi cậu cũng lễ phép chào lại "Cháu chào Dì Ngọc Khương."
"Thôi mà, sao xa cách thế." Dì vốn muốn xoa đầu cậu nhưng nghĩ lại có một số người rất ghét thế nên chỉ vỗ nhẹ vai thôi "Cứ gọi Dì cả là được." Cháu rể ngoan à, cháu ko đồng ý cũng chả sao, nhưng tới lúc gặp Thư Thư của Dì thì đảm bảo cháu sẽ hận vì sao ko đám cưới được với con bé ngay lập tức cho coi. Dì rất tự tin về cô cháu gái của mình nha.
"Dạ...." Ậm ự đáp lại cho có, cậu cảm thấy tội lỗi càng chất chồng tội lỗi. Sợ là lát nữa Dì ấy sẽ muốn ăn tươi nuốt sống mình quá!
Ngọc Khương dẫn đường cho cả nhà vào trong. Đại ca Nam Phong ko nhịn nổi nữa thốt lên "ĐCMN!" Có cảm giác như đang lạc về 2 thế kỷ trước ấy, kiến trúc cảnh quan thực sự quá cổ xưa, chắc chỉ có Cố đô Huế mới sánh được thôi, nhưng anh thấy nơi này còn có không khí hơn Huế nữa, ít nhất thì ko có du khách hiện đại qua lại.
Chợt phát hiện Dì Khương với Ông nội nhìn mình chằm chằm, "Dạ?" Phong ca rất chi ngây thơ vô tội.
Ông Nội lắc đầu "Xin lỗi cháu, thằng Cả nó thiếu lễ phép quá."
"Dạ ko sao đâu Bác." Mặc dù nói thế nhưng Dì đã thầm ghi ấn tượng xấu về Đại ca rồi.
Nhật Dạ kéo ông anh nhỏ giọng giải thích "Lâm gia theo nghiệp giáo lâu đời. Anh nghĩ lại coi có bao nhiêu giáo viên dám nói tục như anh?" Không phải họ ko nói mà là rất ít, ít hơn người thường nhiều, vì thường ngày đối diện với học sinh, đạo đức nghề nghiệp ko cho phép họ.
Đại ca chảy mồ hôi ròng ròng, đảm bảo khi về sẽ bị ông nội làm một trận lên bờ xuống ruộng cho coi.
Phòng khách Lâm gia, nơi đây trưng bày bàn ghế bằng gỗ lim, nền sàn cũng lót một lớp gỗ nốt, trên tường treo những bức thư pháp, tranh thủy mặc,... Bên ngoài đã cổ, vào trong còn biến thái gấp bội.
Trên chiếc phản gỗ gần đó, một ông lão chừng bát tuần, tuy già nhưng sắc mặt hồng hào, xương cốt dẻo dai xem ra vẫn còn gân lắm. Ông đang cầm bút lông, bên cạnh là nghiên mực, đặt từng nét lên tờ giấy thẫm đỏ. Hạ bút, ông gật đầu vuốt râu cười hài lòng. Ông Nội Long lúc này đi tới dang tay "Ông Bang, nhìn ông càng ngày càng trẻ ra đó!"
"Hahaha!" Ông lão kia cũng đưa tay, hai người khoác vai nhau như các chiến sĩ trong quân đội. Nhìn vầy cũng đủ biết người đây là ai rồi, Ông tên là Lâm Chính Bang, cựu chiến hữu của Tống Long, ông ngoại vị hôn thê của Nhật Dạ. Ông Bang cười ko ngớt "Hôm nay ngày vui đương nhiên phải khỏe khoắn trẻ trung ra rồi."
Xẹt! Lại một mũi tên đâm vào tim Nhật Dạ. Mong ông lão này ko bị mắc bênhh tim. Cậu sợ lát nữa "Khỏe khoắn", "Trẻ trung" sẽ bị đảo ngược mất.
Tiếp đó là màn giới thiệu hai bên gia đình. Tống gia có Ông nội Long, Nam Phong, Nhật Dạ, bố mẹ 2 người là Tống Vỹ Nguyên và Hoàng Yến. Cô ba Diệu Linh và Cậu bốn Lục Hà còn nhỏ nên ko đến, 2 người con còn lại của Ông Long thì đang bận nhiệm vụ trong quân. Lâm gia thì có Dì Ngọc Khương, Ông Ngoại Chính Bang, Dì Ngọc Anh (Con gái thứ 2 của Lâm gia), Đại ca Lâm Hoàng Hải và vợ là Vân Nhàn cùng với Nhị tỷ Lâm Hà My và Hôn thê của Nhật Dạ là Lâm An Thư (2 người vẫn còn chuẩn bị bên trong). Ông Bang còn 3 người con gái, 1 công tác và định cư ở Hà Nội, 1 ở TP HCM, còn 1 người nữa là mẹ An Thư đang công tác xa ở Nga, bố An Thư cũng ở đó luôn nên cô được Dì Khương và Dì Anh chăm sóc.
"Ngoại ơi, tụi con ra nghen." Một cô gái chừng 25 tuổi ló đầu ra hỏi, đó là Nhị Tỷ Lâm Hà My.
"Ừm." Ngoại gật đầu. Hà My dẫn theo một cô bé, vén màn đi ra. Mọi người đều tập trung hết sự chú ý vào người đó. Wow, quả là rất xinh đẹp nha!
Chỉ là...biểu tình của Nhật Dạ lúc này cứng ngắc lại, vị Hôn Thê cũng chả khá khẩm bao nhiêu. Hai người đồng thanh chỉ vào nhau "Thế quái nào lại là cậu!!!!!??"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.