Chương 6: Tai nạn
Nguyệt Khuyết Quang
17/08/2022
Vì một số lý do mà cô, Bạch Tử Liên bị người bố cuồng công việc phạt cấm túc trong nhà. Tự lẩm bẩm oán trách, đây cũng đâu phải hoàn toàn đều là lỗi của cô, nhắc đến đây cô khẽ thở dài, có lẽ hôm qua không nên đi!? Hiện tại dù có nói 'có lẽ' thì cũng chẳng thay đổi được gì! Cô chỉ còn biết lắc đầu, gạt đi mấy cái suy nghĩ không đâu ấy qua một bên, thời gian nhàm chán trôi.
Bạch Phong sớm đã đến công ty, mặc tây trang, đang tập trung xem xấp tài liệu đã được trợ lý xếp ngay ngắn trên bàn. Chưa qua nửa giờ, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ, ông chỉ đáp lại một câu không quan tâm "Vào đi." Người đi vào là trợ lý Trương, người làm việc lâu năm tại công ty, là người Bạch Phong khá xem trọng. Trợ lý Trương vẻ mặt lo lắng đi đến, Bạch Phong theo trực giác mà cảm nhận được có việc không hay, trực giác của ông quả không sai, lời tiếp theo trợ lý Trương nói ra làm ông không khỏi kinh hãi.
"Tôi vừa nhận được cuộc gọi của đội trưởng đội bảo vệ gọi từ bệnh viện, họ nói rằng Hứa tiểu thư bị tai nạn trên đường di chuyển, hiện đang được chăm sóc tại bệnh viện Z, nghe nói thương tích không nhẹ, tôi đã yêu cầu bác sĩ tốt nhất ở bệnh viện đến chữa trị cho cô ấy."
Trương Nhuận vừa dứt lời, Bạch Phong đã bật dậy khỏi ghế từ trước nhanh chóng ra khỏi phòng, cho xe chạy một mạch đến bệnh viện Z. Ngồi trên xe lo lắng cùng tức giận xen lẫn nhau, trầm giọng hỏi Trương Nhuận ngồi bên cạnh: "Tại sao lại xảy ra tai nạn, cậu có biết nguyên nhân không?"
Do tính chất nghề nghiệp cùng kinh nghiệm dày dặn, Trương Nhuận từ sớm đã tìm hiểu được đại khái vụ việc, tay cầm máy tính bảng vừa xem thông tin có được vừa trả lời: "Theo như thông tin tôi nhận được thì nguyên nhân là do phanh của chiếc xe chở Hứa tiểu thư bị hỏng, chiếc xe đó tối hôm qua vẫn hoạt động bình thường, nhưng sáng nay lại đột nhiên xảy ra vấn đề nên tôi nghi ngờ là bị người khác giở trò từ trước."
Nghe đáp án khiến Bạch Phong cực kỳ khó chịu, nhíu chặt mày, dù có cả đám vệ sĩ ở đó vậy mà không thể tránh khỏi kết quả xấu, cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng, lần này phải xem xét lại tính an toàn xung quanh Tiểu Uyển mới được, không thể để chuyện giống lần này xảy ra thêm lần nào nữa.
Suốt đoạn đường sắc mặt Bạch Phong cực kỳ không tốt, vẫn luôn duy trì trầm mặt, nhiệt độ trong xe như giảm xuống vài độ, có thể làm người không quen đổ mồ hôi lạnh. Xe rất nhanh đã chạy đến cửa bệnh viện, Bạch Phong không nói không rằng đi đến phòng bệnh của Hứa Văn Uyển, bên trong căn phòng VIP là một cô gái xinh đẹp, tóc đen dài tùy ý xõa trên giường bệnh, đang được y tá chăm sóc cẩn thận, còn có một cô gái trẻ tuổi, phỏng chừng vừa qua hai mươi, đứng ở một bên quan sát từng hành động của y tá không rời mắt, nữ y tá không khỏi cảm thấy áp lực, bị quan sát đến từng cái nhấc tay cũng không tha, trong lòng thầm kêu khổ.
Bạch Phong đẩy cửa đi vào, từng bước di chuyển đều rất nhẹ nhàng, như thể chỉ cần phát ra chút âm thanh sẽ đánh thức người đang nằm trên giường bệnh kia vậy. Quan sát qua một lượt, Trương Nhuận ra hiệu cho y tá ra ngoài, bản thân ở một góc trông chừng bệnh nhân. Bạch Phong cùng cô gái ra ngoài hành lang, trước khi đi cô vẫn còn chút do dự nhìn người đang an tỉnh nằm trên giường kia, nhưng vẫn phải đi ra ngoài để tránh làm phiền người đó.
Đến một khoảng cách nhất định, đủ để không ảnh hưởng đến bên trong, Bạch Phong mới điều chỉnh lại tâm trạng, nói: "Những người khác đâu? Tại sao lại bất cẩn đến như vậy?"
Cô gái hơi nhíu mày nói: "Cái này ông phải hỏi đám người đó mới phải! Bọn họ đều là người ông gửi đến còn gì!? Cũng may lúc đó chiếc xe chạy không quá nhanh, nếu không tình hình đã tệ hơn thế này nhiều rồi."
Có lẽ cảm thấy câu hỏi của mình dư thừa nên Bạch Phong khẽ thở dài, bản thân cũng quá hấp tấp rồi đi, lại nói: "Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, nhất định sẽ bắt tên gây chuyện này, cho hắn một bài học thích đáng."
Tiếp lời là một giọng trầm thấp cùng ngữ điệu lạnh lẽo: "Dù sao thì có bắt được kẻ gây chuyện thì cũng không thể làm chuyện này không xảy ra nữa. Nhưng tôi vẫn mong ông xử lí kẻ đó tốt một chút, dám làm chị ấy bị thương, nhất định phải cho kẻ đó biết lăng trì là có tư vị như thế nào!"
"Ý tưởng không tồi, tôi nhất định sẽ xem xét nó. Mà Tiểu Uyển sao rồi, vết thương không đáng kể chứ?" Vừa nói vừa nhìn về phía cửa phòng bệnh vừa bước ra kia.
Cô gái cũng nhìn về phía căn phòng, nhẹ giọng nói: "Cũng may chị ấy không bị thương tích quá nặng, chủ yếu là không thể đi lại một thời gian, bác sĩ nói điều trị khoảng một đến hai tháng."
"Được rồi, tôi sẽ cử bác sĩ giỏi nhất ở đây đến và thay một nhóm khác đến đây bảo vệ, nhất định sẽ không như lần này."
"Được, coi như tôi tin ông, tôi cũng mong rằng ông nói được làm được." Đi được vài bước cô gái dừng lại nói thêm: "Tôi cũng sẽ làm tốt việc mình có thể làm, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng không rời xa chị." Rồi quay trở lại phòng.
Bạch Phong đứng tại chỗ thở dài một tiếng, cô gái này thật khó để nói chuyện bình thường cùng được. Trương Nhuận đi ra ngay sau khi cô gái vào phòng, đến bên cạnh Bạch Phong. Bạch Phong vừa đi hướng cửa bệnh viện giọng nói vừa mang đầy hỏa giận nói với trợ lí: "Truy tìm kẻ làm chuyện này ngay cho tôi, nhất định phải bắt sống, tôi sẽ khiến kẻ đó phải trả giá gấp ba lần vết thương trên người Tiểu Uyển, để hắn biết bản thân đã chọc nhầm phải ai!"
Trương Nhuận ở bên hiểu rõ, cười nhạt, đẩy nhẹ mắt kính gật đầu đáp lại: "Sẽ không làm ngài thất vọng."
Bạch Phong sớm đã đến công ty, mặc tây trang, đang tập trung xem xấp tài liệu đã được trợ lý xếp ngay ngắn trên bàn. Chưa qua nửa giờ, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ, ông chỉ đáp lại một câu không quan tâm "Vào đi." Người đi vào là trợ lý Trương, người làm việc lâu năm tại công ty, là người Bạch Phong khá xem trọng. Trợ lý Trương vẻ mặt lo lắng đi đến, Bạch Phong theo trực giác mà cảm nhận được có việc không hay, trực giác của ông quả không sai, lời tiếp theo trợ lý Trương nói ra làm ông không khỏi kinh hãi.
"Tôi vừa nhận được cuộc gọi của đội trưởng đội bảo vệ gọi từ bệnh viện, họ nói rằng Hứa tiểu thư bị tai nạn trên đường di chuyển, hiện đang được chăm sóc tại bệnh viện Z, nghe nói thương tích không nhẹ, tôi đã yêu cầu bác sĩ tốt nhất ở bệnh viện đến chữa trị cho cô ấy."
Trương Nhuận vừa dứt lời, Bạch Phong đã bật dậy khỏi ghế từ trước nhanh chóng ra khỏi phòng, cho xe chạy một mạch đến bệnh viện Z. Ngồi trên xe lo lắng cùng tức giận xen lẫn nhau, trầm giọng hỏi Trương Nhuận ngồi bên cạnh: "Tại sao lại xảy ra tai nạn, cậu có biết nguyên nhân không?"
Do tính chất nghề nghiệp cùng kinh nghiệm dày dặn, Trương Nhuận từ sớm đã tìm hiểu được đại khái vụ việc, tay cầm máy tính bảng vừa xem thông tin có được vừa trả lời: "Theo như thông tin tôi nhận được thì nguyên nhân là do phanh của chiếc xe chở Hứa tiểu thư bị hỏng, chiếc xe đó tối hôm qua vẫn hoạt động bình thường, nhưng sáng nay lại đột nhiên xảy ra vấn đề nên tôi nghi ngờ là bị người khác giở trò từ trước."
Nghe đáp án khiến Bạch Phong cực kỳ khó chịu, nhíu chặt mày, dù có cả đám vệ sĩ ở đó vậy mà không thể tránh khỏi kết quả xấu, cũng may không có nguy hiểm đến tính mạng, lần này phải xem xét lại tính an toàn xung quanh Tiểu Uyển mới được, không thể để chuyện giống lần này xảy ra thêm lần nào nữa.
Suốt đoạn đường sắc mặt Bạch Phong cực kỳ không tốt, vẫn luôn duy trì trầm mặt, nhiệt độ trong xe như giảm xuống vài độ, có thể làm người không quen đổ mồ hôi lạnh. Xe rất nhanh đã chạy đến cửa bệnh viện, Bạch Phong không nói không rằng đi đến phòng bệnh của Hứa Văn Uyển, bên trong căn phòng VIP là một cô gái xinh đẹp, tóc đen dài tùy ý xõa trên giường bệnh, đang được y tá chăm sóc cẩn thận, còn có một cô gái trẻ tuổi, phỏng chừng vừa qua hai mươi, đứng ở một bên quan sát từng hành động của y tá không rời mắt, nữ y tá không khỏi cảm thấy áp lực, bị quan sát đến từng cái nhấc tay cũng không tha, trong lòng thầm kêu khổ.
Bạch Phong đẩy cửa đi vào, từng bước di chuyển đều rất nhẹ nhàng, như thể chỉ cần phát ra chút âm thanh sẽ đánh thức người đang nằm trên giường bệnh kia vậy. Quan sát qua một lượt, Trương Nhuận ra hiệu cho y tá ra ngoài, bản thân ở một góc trông chừng bệnh nhân. Bạch Phong cùng cô gái ra ngoài hành lang, trước khi đi cô vẫn còn chút do dự nhìn người đang an tỉnh nằm trên giường kia, nhưng vẫn phải đi ra ngoài để tránh làm phiền người đó.
Đến một khoảng cách nhất định, đủ để không ảnh hưởng đến bên trong, Bạch Phong mới điều chỉnh lại tâm trạng, nói: "Những người khác đâu? Tại sao lại bất cẩn đến như vậy?"
Cô gái hơi nhíu mày nói: "Cái này ông phải hỏi đám người đó mới phải! Bọn họ đều là người ông gửi đến còn gì!? Cũng may lúc đó chiếc xe chạy không quá nhanh, nếu không tình hình đã tệ hơn thế này nhiều rồi."
Có lẽ cảm thấy câu hỏi của mình dư thừa nên Bạch Phong khẽ thở dài, bản thân cũng quá hấp tấp rồi đi, lại nói: "Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa, nhất định sẽ bắt tên gây chuyện này, cho hắn một bài học thích đáng."
Tiếp lời là một giọng trầm thấp cùng ngữ điệu lạnh lẽo: "Dù sao thì có bắt được kẻ gây chuyện thì cũng không thể làm chuyện này không xảy ra nữa. Nhưng tôi vẫn mong ông xử lí kẻ đó tốt một chút, dám làm chị ấy bị thương, nhất định phải cho kẻ đó biết lăng trì là có tư vị như thế nào!"
"Ý tưởng không tồi, tôi nhất định sẽ xem xét nó. Mà Tiểu Uyển sao rồi, vết thương không đáng kể chứ?" Vừa nói vừa nhìn về phía cửa phòng bệnh vừa bước ra kia.
Cô gái cũng nhìn về phía căn phòng, nhẹ giọng nói: "Cũng may chị ấy không bị thương tích quá nặng, chủ yếu là không thể đi lại một thời gian, bác sĩ nói điều trị khoảng một đến hai tháng."
"Được rồi, tôi sẽ cử bác sĩ giỏi nhất ở đây đến và thay một nhóm khác đến đây bảo vệ, nhất định sẽ không như lần này."
"Được, coi như tôi tin ông, tôi cũng mong rằng ông nói được làm được." Đi được vài bước cô gái dừng lại nói thêm: "Tôi cũng sẽ làm tốt việc mình có thể làm, dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng không rời xa chị." Rồi quay trở lại phòng.
Bạch Phong đứng tại chỗ thở dài một tiếng, cô gái này thật khó để nói chuyện bình thường cùng được. Trương Nhuận đi ra ngay sau khi cô gái vào phòng, đến bên cạnh Bạch Phong. Bạch Phong vừa đi hướng cửa bệnh viện giọng nói vừa mang đầy hỏa giận nói với trợ lí: "Truy tìm kẻ làm chuyện này ngay cho tôi, nhất định phải bắt sống, tôi sẽ khiến kẻ đó phải trả giá gấp ba lần vết thương trên người Tiểu Uyển, để hắn biết bản thân đã chọc nhầm phải ai!"
Trương Nhuận ở bên hiểu rõ, cười nhạt, đẩy nhẹ mắt kính gật đầu đáp lại: "Sẽ không làm ngài thất vọng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.