Chương 7: Thăm bệnh
Nguyệt Khuyết Quang
17/08/2022
Liên Tú Anh ở trong phòng khách, điện thoạị để bên cạnh vang lên cuộc gọi, là A Phong gọi tới, tay với đến cầm điện thoại lên nghe. Liên Tú Anh từ trước đến nay luôn gọi Bạch Phong là A Phong, có lẽ là do gọi cái tên này đã quen nên sau kết hôn vẫn không thể sửa được, lâu dần cũng không quan tâm đến nó nữa.
Bạch Phong ở đầu trên xe về công ty, nói qua điện thoại: "Em sắp xếp chút thời gian đến bệnh viện Z thay anh, khi nào thuận tiện anh sẽ đến xem sau."
Nghe qua, Liên Tú Anh vẫn còn mơ hồ, hỏi lại: "Bệnh viện Z?"
Biết bản thân không nối rõ ràng, liền giải thích: "Tiểu Uyển vừa bị tai nạn, đang ở đó điều trị, anh vừa đến xem qua tình hình rồi."
Đầu dây bên này vừa nghe liền cả kinh, có chút gấp gáp hơn: "Vậy Tiểu Uyển có bị thương tích nào nghiêm trọng quá không? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
Bạch Phong biết vợ mình đang lo lắng, vội trấn an: "Không quá nghiêm trọng, chỉ là hiện tại không thể đi lại, cần thời gian hồi phục. Còn nguyên nhân chắc em cũng biết rồi nhỉ!?"
Liên Tú Anh lúc này hơi nhíu mày lại, không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, nói: "Là có người nhắm tới con bé!"
Bạch Phong không nói gì. Liên Tú Anh hiện tại giống như bị ai châm ngòi, cảm xúc bùng nổ, đập bàn phát tiết, đây cũng là lý do khiến Bạch Phong không lên tiếng từ nãy, giọng nói mang theo vài phần kiềm nén: "Anh biết là kẻ nào làm chưa?"
Câu hỏi đến, liếc nhìn qua Trương Nhuận ở kế bên đang chăm chú làm việc với cái máy tính bảng trên tay, sau lại chuyển tầm mắt lên chiếc ghế ở phía trước, mong muốn xoa dịu cảm xúc đang bộc phát của người kia: "Hiện tại vẫn chưa, nhưng em không cần để tâm, sớm thôi anh sẽ đưa cho em một kết quả hài lòng cho nên đừng để tâm chuyện này nữa, cứ giao việc này cho người anh lo là được."
Liên Tú Anh tạm thời xem như tin tưởng lời này, bất quá nói không cần để tâm là sẽ không để tâm được sao, ngoài miệng chỉ nói qua loa: "Được rồi, em sẽ lo sắp xếp thời gian lại. À, em dẫn Liên Nhi đi cùng, để con nó chăm Tiểu Uyển chắc không sao đâu nhỉ?"
Vừa nghe để đứa con không lo nỗi bản thân đi chăm người bệnh, Bạch Phong không cần nghĩ cũng đã thấy không ổn, từ chối đề nghị: "Anh chắc chắn là có sao đó, em lâu lâu để nó đi cùng là được rồi. Anh chắc chắn con bé kiểu gì cũng chăm Tiểu Uyển không được, em cũng biết con mình ra sao mà."
Kì thực, là người làm mẹ, làm sao mà không biết con mình ra sao chứ, không quan tâm trong cái xã hội này có bao nhiêu nguy hiểm, dễ mềm lòng, khả năng cảnh giác, nhạy bén cũng chỉ xem như tạm chấp nhận nhưng so với đồng lứa quả thật cũng có thể xem là khá, càng nghĩ càng làm người mẹ này thêm lo lắng, sau này kết hôn rồi biết làm sao, chỉ có thể cố gắng bù đắp cho thiệt thòi Tiểu Uyển phải chịu.
Bất lực chỉ đành thở dài trong lòng một tiếng, như nghĩ đến vấn đề nào đó, lại hỏi: "Lỡ như khi để hai đứa gặp nhau rồi, Liên Nhi lại kịch liệt phản đối không chịu kết hôn nữa thì sao?"
Bạch Phong biết Liên Tú Anh là đang lo về việc gì, chỉ phiền lòng nói: "Đến lúc đó, nó có muốn hay không thì cũng phải chịu, cho dù có dùng cách cưỡng ép cũng phải bắt nó phải lấy Tiểu Uyển."
"Ừ, đến lúc đó rồi tính sau vậy." Lúc đầu cả hai thống nhất làm lễ kết hôn sớm một chút, để có chuyện gì xảy ra thì chuyện cũng đã thành rồi, dù muốn cản cũng không được, nào ngờ lại có chuyện ngay gần ngày cưới như vậy, muốn giấu Liên Nhi loại chuyện này kỳ thật cũng không nên, bất quá đến lúc gặp rồi thì lựa lời khuyên bảo xem sao.
Hai người không nó gì thêm liền tắt máy. Liên Tú Anh nói là làm, thời gian biểu công việc hôm nay liền được điều chỉnh lại. Dù Bạch Phong nói là không quá nghiêm trọng nhưng bởi lo lắng nên liền sửa soạn trang phục, nhân tiện sai một người làm lên phòng Bạch Tử Liên thay đồ cùng mình đi thăm bệnh.
Được người làm chuyển lời tới, mặc dù không biết từ khi nào ba lại cho đi ra khỏi nhà nhưng ở trong phòng thắc mắc cũng vô nghĩa, nhanh chóng thay một bộ quần áo màu trắng rồi đi xuống lầu. Liên Tú Anh đã sớm thay đồ xong, ngồi chờ Bạch Tử Liên đi xuống. Người cũng đã có mặt đầy đủ, liền nhanh chóng xuất phát đến điểm đã xác định trước.
Hỏi y tá một chút liền biết được phòng bệnh của Hứa Văn Uyển. Bây giờ Bạch Tử Liên mới biết người bệnh cần thăm là ai. Cả hai đi một đoạn, nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh, cửa ra vào bị khóa trái nên Liên Tú Anh đành gõ vài cái lên cánh cửa. Vì đây là lần đầu Bạch Tử Liên nhìn thấy người sẽ cùng mình đi trên thảm đỏ, trong lòng cũng có đôi chút khẩn trương cùng lo lắng, người đó trông như thế nào? Là kiểu người gì?...
'Cạch' một tiếng, cánh cửa bị khóa được mở ra, hình dáng của người ở phía sau cánh cửa liền hiện ra, là một cô gái.
Bạch Phong ở đầu trên xe về công ty, nói qua điện thoại: "Em sắp xếp chút thời gian đến bệnh viện Z thay anh, khi nào thuận tiện anh sẽ đến xem sau."
Nghe qua, Liên Tú Anh vẫn còn mơ hồ, hỏi lại: "Bệnh viện Z?"
Biết bản thân không nối rõ ràng, liền giải thích: "Tiểu Uyển vừa bị tai nạn, đang ở đó điều trị, anh vừa đến xem qua tình hình rồi."
Đầu dây bên này vừa nghe liền cả kinh, có chút gấp gáp hơn: "Vậy Tiểu Uyển có bị thương tích nào nghiêm trọng quá không? Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?"
Bạch Phong biết vợ mình đang lo lắng, vội trấn an: "Không quá nghiêm trọng, chỉ là hiện tại không thể đi lại, cần thời gian hồi phục. Còn nguyên nhân chắc em cũng biết rồi nhỉ!?"
Liên Tú Anh lúc này hơi nhíu mày lại, không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, nói: "Là có người nhắm tới con bé!"
Bạch Phong không nói gì. Liên Tú Anh hiện tại giống như bị ai châm ngòi, cảm xúc bùng nổ, đập bàn phát tiết, đây cũng là lý do khiến Bạch Phong không lên tiếng từ nãy, giọng nói mang theo vài phần kiềm nén: "Anh biết là kẻ nào làm chưa?"
Câu hỏi đến, liếc nhìn qua Trương Nhuận ở kế bên đang chăm chú làm việc với cái máy tính bảng trên tay, sau lại chuyển tầm mắt lên chiếc ghế ở phía trước, mong muốn xoa dịu cảm xúc đang bộc phát của người kia: "Hiện tại vẫn chưa, nhưng em không cần để tâm, sớm thôi anh sẽ đưa cho em một kết quả hài lòng cho nên đừng để tâm chuyện này nữa, cứ giao việc này cho người anh lo là được."
Liên Tú Anh tạm thời xem như tin tưởng lời này, bất quá nói không cần để tâm là sẽ không để tâm được sao, ngoài miệng chỉ nói qua loa: "Được rồi, em sẽ lo sắp xếp thời gian lại. À, em dẫn Liên Nhi đi cùng, để con nó chăm Tiểu Uyển chắc không sao đâu nhỉ?"
Vừa nghe để đứa con không lo nỗi bản thân đi chăm người bệnh, Bạch Phong không cần nghĩ cũng đã thấy không ổn, từ chối đề nghị: "Anh chắc chắn là có sao đó, em lâu lâu để nó đi cùng là được rồi. Anh chắc chắn con bé kiểu gì cũng chăm Tiểu Uyển không được, em cũng biết con mình ra sao mà."
Kì thực, là người làm mẹ, làm sao mà không biết con mình ra sao chứ, không quan tâm trong cái xã hội này có bao nhiêu nguy hiểm, dễ mềm lòng, khả năng cảnh giác, nhạy bén cũng chỉ xem như tạm chấp nhận nhưng so với đồng lứa quả thật cũng có thể xem là khá, càng nghĩ càng làm người mẹ này thêm lo lắng, sau này kết hôn rồi biết làm sao, chỉ có thể cố gắng bù đắp cho thiệt thòi Tiểu Uyển phải chịu.
Bất lực chỉ đành thở dài trong lòng một tiếng, như nghĩ đến vấn đề nào đó, lại hỏi: "Lỡ như khi để hai đứa gặp nhau rồi, Liên Nhi lại kịch liệt phản đối không chịu kết hôn nữa thì sao?"
Bạch Phong biết Liên Tú Anh là đang lo về việc gì, chỉ phiền lòng nói: "Đến lúc đó, nó có muốn hay không thì cũng phải chịu, cho dù có dùng cách cưỡng ép cũng phải bắt nó phải lấy Tiểu Uyển."
"Ừ, đến lúc đó rồi tính sau vậy." Lúc đầu cả hai thống nhất làm lễ kết hôn sớm một chút, để có chuyện gì xảy ra thì chuyện cũng đã thành rồi, dù muốn cản cũng không được, nào ngờ lại có chuyện ngay gần ngày cưới như vậy, muốn giấu Liên Nhi loại chuyện này kỳ thật cũng không nên, bất quá đến lúc gặp rồi thì lựa lời khuyên bảo xem sao.
Hai người không nó gì thêm liền tắt máy. Liên Tú Anh nói là làm, thời gian biểu công việc hôm nay liền được điều chỉnh lại. Dù Bạch Phong nói là không quá nghiêm trọng nhưng bởi lo lắng nên liền sửa soạn trang phục, nhân tiện sai một người làm lên phòng Bạch Tử Liên thay đồ cùng mình đi thăm bệnh.
Được người làm chuyển lời tới, mặc dù không biết từ khi nào ba lại cho đi ra khỏi nhà nhưng ở trong phòng thắc mắc cũng vô nghĩa, nhanh chóng thay một bộ quần áo màu trắng rồi đi xuống lầu. Liên Tú Anh đã sớm thay đồ xong, ngồi chờ Bạch Tử Liên đi xuống. Người cũng đã có mặt đầy đủ, liền nhanh chóng xuất phát đến điểm đã xác định trước.
Hỏi y tá một chút liền biết được phòng bệnh của Hứa Văn Uyển. Bây giờ Bạch Tử Liên mới biết người bệnh cần thăm là ai. Cả hai đi một đoạn, nhanh chóng tìm thấy phòng bệnh, cửa ra vào bị khóa trái nên Liên Tú Anh đành gõ vài cái lên cánh cửa. Vì đây là lần đầu Bạch Tử Liên nhìn thấy người sẽ cùng mình đi trên thảm đỏ, trong lòng cũng có đôi chút khẩn trương cùng lo lắng, người đó trông như thế nào? Là kiểu người gì?...
'Cạch' một tiếng, cánh cửa bị khóa được mở ra, hình dáng của người ở phía sau cánh cửa liền hiện ra, là một cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.