Hôn Trộm 55 Lần

Chương 637: Chương 635 + 636 + 637. Giấy chứng nhận kết hôn (5) (6) (7)

Diệp Phi Dạ

15/07/2016

"Kiều Kiều, không phải tôi đang tức giận, mà tôi cũng không tức giận..." Lục Cẩn Niên mở miệng nói, giọng điệu hết sức bình tĩnh: "Lúc này tôi chỉ muốn đối đãi với mình tốt hơn chút thôi."

Qua nhiều năm như vậy, vì yêu em, từ trước đến nay anh đều nghĩ đến em đầu tiên, rồi mới nghĩ đến mình.

Nhiều lần anh đều quên thật ra mình cũng biết yêu.

Trên thế giới này, cho tới bây giờ không có một ai yêu thương anh, lúc này anh chỉ muốn yêu thương chính mình một lần.

Không để cho mình cứ ngu ngốc mà nhìn vào từng chút hi vọng, cứ ngu ngốc mà nhào tới, cuối cùng đổi lấy sự tuyệt vọng hết lần này tới lần khác.

"Ngày hôm qua ở trong thang máy, từng câu từng chữ tôi nói với em đều là thật, tôi thật sự không muốn giữa chúng ta có bất kỳ liên quan gì." Lục Cẩn Niên ngừng lại, tựa như quyết tâm, gằn từng chữ nói: "Cho nên, Kiều Kiều, về Bắc Kinh đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa."

Lục Cẩn Niên nói chuyện giọng điệu hết sức nghiêm túc, khiến Kiều An Hảo biết rằng anh thật sự không phải vì chuyện lúc đầu mà tức giận không chịu tha thứ cho cô, mà là đang từ bỏ cô.

Nhận ra được điều đó, khiến đáy lòng Kiều An Hảo không khỏi kinh hoảng: "Nhưng mà, Lục Cẩn Niên, anh thích em mà... Anh thích em mười ba năm..."

Một câu này của Kiều An Hảo khiến Lục Cẩn Niên lập tức nghĩ đến tâm trạng của mình lúc ở trong xe, gởi cho cô tin nhắn "Anh yêu em mười ba năm", đến cuối cùng tuyệt vọng cỡ nào.

Một sự cay đắng không cách nào mở miệng bắt đầu lan tràn ra trong lòng anh, anh im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: "Đúng vậy, tôi thích em mười ba năm. Nhưng Kiều Kiều à, em biết không? Hiện tại, tôi đang cố gắng học cách quên em."

Kiều An Hảo toàn thân lạnh ngắt, trái tim của nàng như bị người ta bóp chặt, đau đến thân thể cũng run theo.

Lục Cẩn Niên đang nói cái gì?

Anh nói, anh đang cố gắng học cách quên cô?

Anh biến mất bốn tháng, cô vẫn cho rằng khi anh và cô gặp lại chính là khởi đầu tốt đẹp nhất, nhưng không ngờ, là hoàn toàn chấm dứt.

Kiều An Hảo tựa như bị câu nói này của Lục Cẩm Niên làm cho tổn thương, ngẩn ngơ nhìn anh, rất lâu cũng không có phản ứng gì.

Lục Cẩn Niên nhìn vẻ mặt này của Kiều An Hảo, đáy lòng lại bắt đầu mềm nhũn, anh rũ mắt xuống, hờ hững nói một câu: "Tôi xuống dưới lầu chờ em."

Sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Thẳng đến khi cánh cửa truyền đến tiếng "răng rắc", Kiều An Hảo mới hoàn hồn lại, cô chớp mắt hai cái, nước mắt như trân châu đứt dây từng hạt từng hạt rơi xuống.

Vậy mà Lục Cẩn Niên lại nói anh đang cố gắng học cách quên cô... Kiều An Hảo cảm thấy lúc này cô rất khó thở.

Kiều An Hảo không biết rốt cuộc mình đứng lên đi ra khỏi phòng của Lục Cẩn Niên như thế nào, cô cũng không biết rốt cuộc mình xuống lầu bước lên taxi Lục Cẩn Niên đón ra sao, cô càng không biết rốt cuộc xe đã đi được bao lâu, trong đầu cô đều là câu nói kia của Lục Cẩn Niên.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, sắc mặt của cô dần dần mất đi màu máu, cuối cùng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Lục Cẩn Niên ngồi tại bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cửa sổ còn lại, trên mặt hoàn toàn không vẻ phập phồng nào quá lớn.

Xe đến sân bay, Lục Cẩn Niên trả tiền, xuống xe trước rồi vòng qua xe mở cánh cửa còn lại, Kiều An Hảo như người máy mờ mịt đi xuống xe.



Vé máy bay đã bị cô xé, Lục Cẩn Niên đi mua một tờ vé khác, đem hộ chiếu và vé máy bay cùng nhét vào trong tay cô.

Kiều An Hảo cảm nhận được trong tay mình có thêm thứ gì đó, mới ngô nghê gọi thần trí về, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Cẩn Niên, không hề có thêm phản ứng quá khích nào.

Lục Cẩn Niên lấy ví tiền từ trong túi ra, rút ra một xấp tiền, nhét vào trong tay Kiều An Hảo lần nữa, sau đó mở miệng nói: "Vào trong đi."

Kiều An Hảo đứng tại chỗ không nhúc nhích, đáy mắt đen nhánh không có ánh sáng, vẫn bình tĩnh nhìn vào anh.

Lục Cẩn Niên bị cô nhìn có chút tâm phiền ý loạn, hắng giọng một cái, ngữ điệu hơi khô nói một câu: "Gặp lại."

Sau đó thì xoay người lại.

Anh đứng tại chỗ chừng mười giây, mang theo vài phần kiên quyết cất bước rời đi.

Kiều Kiều, sau lần gặp này sẽ không còn gặp lại nữa, cho tới nay, em làm tổn thương anh như vậy nhưng anh vẫn yêu em sâu sắc như cũ.

Gặp lại?

Ấn đường của Kiều An Hảo giật giật, cúi đầu xuống thì nhìn thấy xấp tiền Lục Cẩn Niên nhét cho mình, thoáng cái nghĩ đến nhiều năm trước, ở nhà ga Hàng Châu, lúc cô bị mất ví tiền không một đồng xu dính túi, anh cũng cho cô tiền, còn nhắc nhở cô, về đến Bắc Kinh nhất định phải báo bình anh cho anh.

Thế nhưng lần này, anh lại nói với cô gặp lại.

Là không bao giờ gặp nữa sao?

Còn lâu cô mới không gặp lại!

Triệu Manh từng nói với cô, cái anh để ý không phải là lỡ hẹn lúc trước, cái anh để ý là cô có thích anh không... Anh cũng nói, anh vốn không có tức giận, mới để cho cô đi.

Đúng vậy, sao cô ngốc như thế, đần như thế chứ? Bởi vì câu nói cố gắng quên cô mà cô đã khó chịu đến như vậy, làm sao có thể không nói cho anh biết cô thích anh chứ?

Đi theo anh từ Bắc Kinh chạy đến Mĩ, chỉ muốn cố gắng giải thích rõ với anh một lần, làm sao lại quên nói cho anh biết cô cũng thích anh chứ?

Đáy mắt Kiều An Hảo lập tức dấy lên tia hi vọng.

Có phải cô nói cho anh biết cô thích anh, anh sẽ không cố gắng quên cô nữa phải không?

Anh yêu cô mười ba năm, cô cũng yêu anh mười ba năm.

Tình yêu kéo dài cả tuổi thanh xuân, làm sao có thể rơi vào kết quả này?

Mặc kệ cuối cùng có kết cục thế nào, cô vẫn phải luôn nổ lực đi thực hiện, không phải sao?

Kiều An Hảo nghĩ tới đây, đột nhiên chạy về hướng Lục Cẩn Niên rời đi đuổi theo anh.

Trong sân bay nhiều người như vậy, Kiều An Hảo chạy hơi vội nên đụng trúng rất nhiều người, nhưng nàng đều chẳng quan tâm nói một câu "Xin lỗi" rồi cứ tiếp tục chạy về phía trước.

Kiều An Hảo chạy cả sân bay nhìn quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Niên, cô bối rối dừng bước lại, nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh thùng rác cách đó không xa, đầu hơi cúi xuống, đang hít từng ngụm thuốc.



Nhìn Lục Cẩn Niên tịch mịch trống vắng như vậy, Kiều An Hảo đau lòng không thôi, cô không chút suy nghĩ chạy vọt tới.

Lục Cẩn Niên như nhận ra điều gì, quay đầu lại, nhìn thấy cô đang chạy tới, ấn đường nhăn nhăn, gần như là theo bản năng dụi tắt điếu thuốc trong tay ném vào trong thùng rác, sau đó anh liền cảm nhận được cô nhào tới sau lưng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Toàn thân Lục Cẩn Niên cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói đáng thương rất nhỏ rất thấp: "Lục Cẩn Niên, nếu em nói em thích anh, anh còn muốn em hay không?"

Sân bay nhiều người âm thanh hỗn tạp, bất luận là một âm thanh nào cũng đều có thể lấn ấp âm thanh uất ức của cô, tuy nhiên nó vẫn vững vàng truyền vào trong tai anh.

Nếu em nói em thích anh, anh còn muốn em hay không?

Câu nói này lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu Lục Cẩn Niên rất nhiều rất nhiều lần, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ: Em thích anh.

Kiều An Hảo nói, cô thích anh.

Lục Cẩn Niên sâu sắc cảm thấy mình nhất định là xuất hiện ảo giác và phán đoán rồi.

Kiều An Hảo sao có thể thích anh chứ? Nếu thích, sao lại gởi tin nhắn khiến thế giới của anh sụp đổ, khiến anh tâm như tro tàn sau khi chờ đợi cô cả một thời gian lâu như vậy.

Nhất định là anh quá yêu cô, cho nên mới nằm mộng vừa đẹp lại đau buồn ở giữa ban ngày như thế.

Kiều An Hảo đợi rất lâu cũng không thấy Lục Cẩn Niên trả lời, bởi vì không biết đáy lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì, tay ôm eo anh không nhịn được tăng thêm sức lực, lúc mở miệng mang theo âm khóc run rẩy: "Lục Cẩn Niên, anh có thể đừng cố gắng quên em được không, cũng được tiếp tục không thích em được không, cũng đừng đuổi em trở về nước được không, đừng..."

Kiều An Hảo nói hàng loạt câu "được không", nhưng Lục Cẩn Niên đứng đưa lưng về phía cô từ đầu đến cuối vẫn không có chút phản ứng nào, sau cùng chỉ có thể nghẹn ngào, nói tiếp: "Lục Cẩn Niên, em thích anh, thật sự thích anh, chúng ta yêu nhau được không? Được không? Được không?"

Một câu "Được không" của cô khiến Lục Cẩn Niên kinh hoàng khiếp sợ.

Đầu tiên là anh lặng lẽ giơ tay lên, dùng sức bấm mạnh vào đùi của mình một cái, cảm giác được cơn đau như kim châm muối xát đến tận xương, mới ý thức tới mình thật sự không nằm mơ.

Cô gái anh yêu mười ba năm thật sự đang nói thích anh.

Tối hôm qua bị cô bỏ thuốc, phát sinh quan hệ với cô, khi đó anh đã rất muốn tiếp tục dây dưa không dứt với cô, rồi lại sợ sau cùng đổi lấy kết quả thương tích đầy mình, cho nên ngồi suốt một đem quyết định buông tay, để hai người như là người dưng vứi nhau, để anh tiếp tục duy trì bình tĩnh cùng nhớ nhung như bây giờ mà sống tiếp.

Nhưng lúc này, cô nói với anh, cô thích anh.

Anh cảm thấy mình vốn không có trái tim mạnh mẽ, hoàn toàn không có khí thế.

Thậm chí quỷ tha ma bắt chính là, anh lại vì câu nói cô thích anh mà đáy lòng nổi nên cảm giác hạnh phúc hết thuốc chữa.

Lục Cẩn Niên, rốt cuộc mày có nên cho chính mình, cho cô, cho tương lai của hai người bọn họ một cơ hội không?

Lục Cẩn Niên im lặng khiến trái tim Kiều An Hảo dần dần bị xé toạt, lỗ hổng càng xé càng lớn, đáy lòng càng lúc càng hoảng sợ.

Thẳng đến khi lúc này Lục Cẩn Niên nâng tay lên, tách hai tay của cô đang ôm eo anh ra, sợ hãi đầy rẫy trong lòng Kiều An Hảo lập tức bao phủ lấy cô, Lục Cẩn Niên ở phía trước chậm rãi xoay người lại, còn chưa kịp nói gì thì cô đã nhảy lên nhào vào trong lòng anh, giống như bạch tuộc dùng cả tay và chân quấn chặt anh lại.

Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo bổ nhào tới phải lùi về sau hai bước mới đứng vững người lại, anh còn chưa mở miệng thì Kiều An Hảo đã giương nanh múa vuốt ôm anh "oa" một tiếng lập tức khóc rống lên, "Em không muốn về nước, em không muốn về nước!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Trộm 55 Lần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook