Chương 638: Giấy chứng nhận (8)
Diệp Phi Dạ
16/07/2016
Tiếng khóc của Kiều An Hảo hơi lớn, khiến không ít người đi đường xung quanh liếc mắt nhìn qua.
“Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Em cũng đã xin lỗi anh rồi, em cũng đã nói với anh vì sao em không thể tới gặp anh, anh nói nhiều lời khó nghe với em em cũng không để ý, anh ngủ với em miễn phí, anh lại bắt em uống thuốc tránh thai, anh còn muốn đuổi em đi.”
Mặc dù trong sân bay phần lớn là người nước ngoài, chưa chắc đã hiểu được tiếng Trung, nhưng lúc miệng Kiều An Hảo nói ra bốn chữ “Ngủ với em miễn phí,” (trong tiếng Trung có 4 chữ là "白睡了我"), vẫn khiến Lục Cẩn Niên nhíu chặt chân mày, trên khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ.
Theo bản năng anh giơ tay lên, muốn kéo cô lại che miệng cô, để cô bình tĩnh một chút, nhưng mà anh hành động như vậy lại khiến cô cảm thấy anh muốn kéo cô xuống dưới, lôi trở vào sân bay. Kiều An Hảo càng ôm chặt cổ anh, tuyệt đối không có hình tượng giọng nói lại lớn hơn nữa: “Lục Cẩn Niên, anh là kẻ khốn, em đã bảo em không muốn về nước, vì sao anh còn muốn đưa em về?”
“Lục Cẩn Niên, ở đâu có người giống anh như thế chứ, ăn sạch sành sanh rồi không giữ lời hứa!”
“Lục Cẩn Niên, anh không muốn em, vậy sao tối qua còn ngủ với em, trong bụng em đã có em bé, em không đi, không cần đi….”
“Oa….” Kiều An Hảo mở miệng gọi một tiếng Lục Cẩn Niên, gọi rất to, sau đó là tiếng khóc đinh tai nhức óc.
Xung quanh đã có không ít người đi qua vây quanh, lấy di động bắt đầu chụp hình lưu lại.
Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Niên cảm thấy mất mặt như vậy, theo bản năng anh quay mặt tránh ống kính, sau đó nhìn thấy Kiều An Hảo chảy nước mắt khóc rì rầm, đành phải quay đầu lại, che mặt cô: “Kiều Kiều, em bình tĩnh một chút, trước hết em đừng gào nữa, chúng ta tìm chỗ không người rồi nói, được không?”
“Không được, em không cần tìm chỗ nào khác, em cứ phải ở đây nói chuyện, em không muốn cục cưng trong bụng em không có ba….”
Lục Cẩn Niện bị bộ dạng vô tội của Kiều An Hảo làm cho hoàn toàn không nói được gì, anh bất đắc dĩ mở miệng lên tiếng: “Kiều Kiều, mới một đêm, không có khả năng mang thai….”
“Em mang thai, em nhất định mang thai rồi! Anh cũng không phải em, sao mà anh biết em không mang thai chứ!” Kiều An Hảo không chờ Lục Cẩn Niên nói hết câu, đã vội ngắt ngang lời anh, vì anh không theo ý của cô, lại càng khóc lợi hại hơn: “Lục Cẩn Niên, em cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh đi với em, hoặc là em đi cùng với anh!”
Lục Cẩn Niên hoàn toàn cảm thấy bản thân và Kiều An Hảo bây giờ không thể thảo luận được kết quả gì, người vây xem càng lúc càng đông, tất cả đều đang chỉ trỏ anh và Kiều An Hảo đang nói gì, nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị người ta chụp ảnh cho lên đầu trang mất, đến lúc đó không biết tạo thành sóng to gió lớn như thế nào nữa.
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, dứt khoát giơ tay kéo Kiều An Hảo vào sát người mình, sau đó khiêng trên vai sải bước rời khỏi chỗ đó.
Kiều An Hảo bị khiêng nên tiếng khóc đứt quãng, miệng còn liên tục lải nhải than thở mấy chữ “Không muốn về nước.”
Lục Cẩn Niên khiêng cô ra phía sau sân bay chỗ không có người mới đặt cô từ trên vai mình xuống, vì tránh cho cảm xúc của cô kích động tiếp, anh đánh đòn phủ đầu vươn tay ấn chặt bờ vai cô, giữ cô đứng im trên mặt đất không được nhúc nhích, nhìn vào ánh mắt cô, mang theo vài phần nghiêm túc và chắc chắn nói: “Kiều Kiều, tôi chỉ hỏi em một câu, nếu em trả lời vừa lòng tôi, thì tôi đi với em.”
“Lục Cẩn Niên, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Em cũng đã xin lỗi anh rồi, em cũng đã nói với anh vì sao em không thể tới gặp anh, anh nói nhiều lời khó nghe với em em cũng không để ý, anh ngủ với em miễn phí, anh lại bắt em uống thuốc tránh thai, anh còn muốn đuổi em đi.”
Mặc dù trong sân bay phần lớn là người nước ngoài, chưa chắc đã hiểu được tiếng Trung, nhưng lúc miệng Kiều An Hảo nói ra bốn chữ “Ngủ với em miễn phí,” (trong tiếng Trung có 4 chữ là "白睡了我"), vẫn khiến Lục Cẩn Niên nhíu chặt chân mày, trên khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ.
Theo bản năng anh giơ tay lên, muốn kéo cô lại che miệng cô, để cô bình tĩnh một chút, nhưng mà anh hành động như vậy lại khiến cô cảm thấy anh muốn kéo cô xuống dưới, lôi trở vào sân bay. Kiều An Hảo càng ôm chặt cổ anh, tuyệt đối không có hình tượng giọng nói lại lớn hơn nữa: “Lục Cẩn Niên, anh là kẻ khốn, em đã bảo em không muốn về nước, vì sao anh còn muốn đưa em về?”
“Lục Cẩn Niên, ở đâu có người giống anh như thế chứ, ăn sạch sành sanh rồi không giữ lời hứa!”
“Lục Cẩn Niên, anh không muốn em, vậy sao tối qua còn ngủ với em, trong bụng em đã có em bé, em không đi, không cần đi….”
“Oa….” Kiều An Hảo mở miệng gọi một tiếng Lục Cẩn Niên, gọi rất to, sau đó là tiếng khóc đinh tai nhức óc.
Xung quanh đã có không ít người đi qua vây quanh, lấy di động bắt đầu chụp hình lưu lại.
Lần đầu tiên trong đời Lục Cẩn Niên cảm thấy mất mặt như vậy, theo bản năng anh quay mặt tránh ống kính, sau đó nhìn thấy Kiều An Hảo chảy nước mắt khóc rì rầm, đành phải quay đầu lại, che mặt cô: “Kiều Kiều, em bình tĩnh một chút, trước hết em đừng gào nữa, chúng ta tìm chỗ không người rồi nói, được không?”
“Không được, em không cần tìm chỗ nào khác, em cứ phải ở đây nói chuyện, em không muốn cục cưng trong bụng em không có ba….”
Lục Cẩn Niện bị bộ dạng vô tội của Kiều An Hảo làm cho hoàn toàn không nói được gì, anh bất đắc dĩ mở miệng lên tiếng: “Kiều Kiều, mới một đêm, không có khả năng mang thai….”
“Em mang thai, em nhất định mang thai rồi! Anh cũng không phải em, sao mà anh biết em không mang thai chứ!” Kiều An Hảo không chờ Lục Cẩn Niên nói hết câu, đã vội ngắt ngang lời anh, vì anh không theo ý của cô, lại càng khóc lợi hại hơn: “Lục Cẩn Niên, em cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh đi với em, hoặc là em đi cùng với anh!”
Lục Cẩn Niên hoàn toàn cảm thấy bản thân và Kiều An Hảo bây giờ không thể thảo luận được kết quả gì, người vây xem càng lúc càng đông, tất cả đều đang chỉ trỏ anh và Kiều An Hảo đang nói gì, nếu tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ bị người ta chụp ảnh cho lên đầu trang mất, đến lúc đó không biết tạo thành sóng to gió lớn như thế nào nữa.
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một chút, dứt khoát giơ tay kéo Kiều An Hảo vào sát người mình, sau đó khiêng trên vai sải bước rời khỏi chỗ đó.
Kiều An Hảo bị khiêng nên tiếng khóc đứt quãng, miệng còn liên tục lải nhải than thở mấy chữ “Không muốn về nước.”
Lục Cẩn Niên khiêng cô ra phía sau sân bay chỗ không có người mới đặt cô từ trên vai mình xuống, vì tránh cho cảm xúc của cô kích động tiếp, anh đánh đòn phủ đầu vươn tay ấn chặt bờ vai cô, giữ cô đứng im trên mặt đất không được nhúc nhích, nhìn vào ánh mắt cô, mang theo vài phần nghiêm túc và chắc chắn nói: “Kiều Kiều, tôi chỉ hỏi em một câu, nếu em trả lời vừa lòng tôi, thì tôi đi với em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.