Hôn Trộm 55 Lần

Chương 583: Chuyện không muốn ai biết (13)

Diệp Phi Dạ

09/07/2016

Triệu Manh nhẹ nhàng giúp Kiều An Hảo đem chăn đắp lên người: "Tớ đi chuẩn bị bữa tối, cậu tốt nhất nghỉ ngơi đi."

Kiều An Hảo khẽ ừ một tiếng.

Triệu Manh đi ra ngoài, bên trong nhà có chút yên tĩnh đến đáng sợ, Kiều An Hảo tưởng chừng như có thể nghe thấy cả hô hấp của mình, cô nằm hồi lâu, mới nhẹ nhàng giật giật thân thể, co rúc, sau đó chôn đầu ở trong chăn đệm, kêu một tiếng thật nhỏ: "Lục Cẩn Niên."

Nhưng trả lời cô lại là một căn phòng an tĩnh.

Khóe mắt lại rịn ra một giọt nước mắt, nhưng khóe môi lại quyến rũ lẩm bẩm.

Em yêu anh nhất, em vẫn sẽ cố gắng đi tìm anh.

Có lẽ cả đời này em và anh cũng sẽ không có cách nào gặp lại nhau nhưng tìm anh là việc duy nhất đem lại cho em hy vọng sẽ có ngày hai chúng ta gặp lại.

Cho nên, em sẽ không buông tay, sẽ giữ lại hy vọng duy nhất này.

Không biết chừng có một ngày nào đó chúng ta sẽ thật sự gặp lại, khi đó cả em và anh đều đã bạc tóc, răng đã tróc ra.

Nhưng không sao, em vẫn muốn tìm anh.

Anh mang theo tiếc nuối cùng tuyệt vọng rời đi, để lại cho em dũng khí và chờ đợi.



Lúc Triệu Manh trở lại, Kiều An Hảo đã ngủ say, Triệu Manh không lên tiếng đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng chuẩn bị cơm đặt ở trong hộp giữ ấm.

Phòng để quay phim nên được xây dựng đơn giản, điều kiện kém xa khách sạn, ngay cả TV cũng không có, Triệu Manh từ trước đến giờ thích ngủ trễ, nhoài người nằm lên giường vào ưebsites một hồi lâu, cuối cùng vù quá nhàm chán mới đóng lại laptop, tắt đèn, nhắm mắt ngủ say.

Kiều An Hảo ngủ thẳng đến quá nửa đêm, trong lúc bất chợt cảm thấy có người ở động chăn mền của mình, nàng cho là Triệu Manh, nhắm mắt lại lẩm bẩm một câu"Đừng lộn xộn" , sau đó liền vươn tay vỗ một cái tử động mình bị chết tay, lại cảm thấy xúc giác thô tháo vô cùng, đốt ngón tay to lớn, hoàn toàn không giống với bàn tay thanh tú mềm mại của Triệu Manh, cô nghĩ ngay bản thân đang bị một kẻ nào đó quấy rối, hoảng hốt mở mắt.

Bên trong nhà khoảng không gian đen kịt, mượn một chút ánh trăng mơ hồ ngoài cửa sổ, Kiều An Hảo có thể thấy một bóng người đang ở trên người mình, bởi vì ánh sáng quá mờ, cô không nhìn rõ được dung mạo của hắn, nhưng có thể xác định đó là một người đàn ông.

Kiều An Hảo cả người theo bản năng giật thót mình, toàn thân cứng ngắc : "Anh là ai?"

Người đàn ông kia dường như không nghĩ đến việc Kiều An Hảo đột nhiên tỉnh lại, vốn là đang lấy tay sờ soạng tìm đồ ở bên gối, không ngờ lại động đến cô, hắn liền hốt hoảng vươn tay, một tay bịt miệng Kiều An Hảo, đem cả người cô ép xuống.

Kiều An Hảo sợ hãi muốn hét lên, nhưng cũng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô yếu ớt.

Người đàn ông kia bịt chặt miệng cô, sức lực lớn, ép tới mức lỗ mũi Kiều An Hảo lỗ có chút không thể hô hấp, bản năng cầu cứu khiến Kiều An Hảo vươn tay, bắt lấy cánh tay của hắn, dùng hết toàn lực đấm dần lên.

Kiều An Hảo dùng sức lực lớn nhất có thể hiện thời khiến hắn đau, khẽ rên lên một tiếng, sức lực trên cánh tay che miệng cô hơi thả lỏng một chút, Kiều An Hảo lập tức phát ra tiếng cầu cứu, muốn đánh thức Triệu Manh đang ngủ như chết một bên, kết quả chỉ phát ra được một chữ "Triệu", tay của người đàn ông kia lại lần nữa hung hăng đặt ngay tại trên mặt của cô, sau đó hung hăng lấy chiếc gối đặt ở trên đầu cô, dùng sức ấn xuống.

Chiếc gối mềm mại bị hắn dùng sức đè như vậy, hô hấp của Kiều An Hảo khó thông, cô vươn tay lung tung như muốn nắm lấy thứ gì đó, trong lúc bất chợt, bên tai truyền đến một tiếng vang nặng nề, sau đó sức lực đè trên mặt cô liền biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Trộm 55 Lần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook