Chương 584: Chuyện không muốn ai biết (14)
Diệp Phi Dạ
09/07/2016
Ngay sau đó người đàn ông muốn hại Kiều An Hảo đột ngột ngã xuống giường của cô, vừa vặn đặt ở trên đùi cô, sự đau đớn khiến Kiều An Hảo cau mày, phát ra một tiếng
kêu nhẹ, liền phục hồi tinh thần lại, cầm chiếc gối xuống, sau đó liền
nhìn thấy có một bóng đen vội vã chạy tới cửa phòng, kéo cửa ra, dùng
tốc độ cực nhanh mà lách mình đi ra ngoài.
Triệu Manh bên cạnh đã bị đánh thức, cô mờ mịt ngồi dậy, mơ mơ màng màng gọi một tiếng "Kiều Kiều", sau đó liền thuận tay cầm điện thoại di động bên cạnh, chiếu sáng, lại thấy một người đàn ông nằm trên giường Kiều An Hảo, có vết máu từ trên ót của gã chảy ra, dần nhuộm đỏ ga giường.
Triệu Manh trừng lớn mắt, bị một màn này làm sợ đến có chút lờ mờ, chần chừ ba giây, sau đó liền dùng sức hét lên: "A ——"
Ngược lại Kiều An Hảo không kẻ trộm vừa rồi làm cho hoảng sợ, nhưng lại bị tiếng thét chói tai của Triệu Manh dọa cho cả người run một cái, sau đó nhìn chằm chằm cửa phòng, rồi lại nhìn Triệu Manh: "Cậu la cái gì!"
Triệu Manh không nghe Kiều An Hảo nói gì, cả người nhảy xuống giường, nhảy lên, dùng hết toàn lực khàn cả giọng hét: "Cứu với, cứu với ——"
Khu vực quay phim không bóng người, ban ngày cũng rất yên tĩnh, bọn họ ở phòng không cách âm, lúc này đêm hôm khuya khoắt, Triệu Manh hét lên như vậy, trong nháy mắt đã đánh thức một phần lớn người trong đoàn, chỉ nghe được âm thanh loảng xoảng loảng xoảng mở cửa đóng cửa liên tiếp, ngay sau đó phòng của Kiều An Hảo cùng Triệu Manh liền bị người ta đẩy ra, đoàn người chạy vào.
"Thế nào?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Theo lời chất vấn của mọi người, đèn bên trong nhà bị người ta bật lên.
Tất cả mọi người thấy được một màn trên giường Kiều An Hảo.
Trình Dạng đi tới trước, có chút lo lắng nhìn Kiều An Hảo: "Chuyện gì xảy ra vậy? Ổn chứ?"
Đạo diễn cũng quan tâm hỏi thăm: "Tiểu Kiều, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
"Tôi ổn." Kiều An Hảo vẫn còn sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, cười trấn an mọi người, mới chỉ chỉ người kia đã hoàn toàn bất tỉnh, nói: "Tôi ngủ mơ mơ màng màng, gã sờ đồ bên gối tôi, khiến tôi bị đánh thức, sau đó gã liền nổi lòng xấu xa, cầm gối đầu muốn ép tôi ngạt chết, kết quả, có người xông tới, đâm gã ta như vậy.. ."
Dừng một chút, Kiều An Hảo còn nói: "Chẳng lẽ gã đã bị đâm chết rồi?"
Trình Dạng tương đối bình tĩnh, vươn tay, kiểm tra hơi thở của người kia, lại nhìn đầu người kia một chút: "Không có gì đáng ngại, vết thương rất cạn, hô hấp bình thường, đoán chừng chính là bị lực mạnh bất ngờ đánh bất tỉnh."
Lúc này Triệu Manh đã ổn định lại, mang theo vài phần sợ hãi hỏi: "Đây là ai? Hơn nửa đêm sao lại đi vào phòng người khác trộm đồ?"
"Giống như không phải người trong đoàn phim." Có người trả lời.
"Từ quần áo trên người, chắc là người của thôn gần đây."
"Hiện tại đã gần cuối năm, cũng rất nhiều người muốn kiếm tiền để mừng năm mới, tám phần là tới trộm đồ."
"Được rồi, đừng ở chỗ này nhiều lời, mau báo cảnh sát." Đạo diễn trực tiếp cắt dứt lời của mọi người.
Triệu Manh bên cạnh đã bị đánh thức, cô mờ mịt ngồi dậy, mơ mơ màng màng gọi một tiếng "Kiều Kiều", sau đó liền thuận tay cầm điện thoại di động bên cạnh, chiếu sáng, lại thấy một người đàn ông nằm trên giường Kiều An Hảo, có vết máu từ trên ót của gã chảy ra, dần nhuộm đỏ ga giường.
Triệu Manh trừng lớn mắt, bị một màn này làm sợ đến có chút lờ mờ, chần chừ ba giây, sau đó liền dùng sức hét lên: "A ——"
Ngược lại Kiều An Hảo không kẻ trộm vừa rồi làm cho hoảng sợ, nhưng lại bị tiếng thét chói tai của Triệu Manh dọa cho cả người run một cái, sau đó nhìn chằm chằm cửa phòng, rồi lại nhìn Triệu Manh: "Cậu la cái gì!"
Triệu Manh không nghe Kiều An Hảo nói gì, cả người nhảy xuống giường, nhảy lên, dùng hết toàn lực khàn cả giọng hét: "Cứu với, cứu với ——"
Khu vực quay phim không bóng người, ban ngày cũng rất yên tĩnh, bọn họ ở phòng không cách âm, lúc này đêm hôm khuya khoắt, Triệu Manh hét lên như vậy, trong nháy mắt đã đánh thức một phần lớn người trong đoàn, chỉ nghe được âm thanh loảng xoảng loảng xoảng mở cửa đóng cửa liên tiếp, ngay sau đó phòng của Kiều An Hảo cùng Triệu Manh liền bị người ta đẩy ra, đoàn người chạy vào.
"Thế nào?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Theo lời chất vấn của mọi người, đèn bên trong nhà bị người ta bật lên.
Tất cả mọi người thấy được một màn trên giường Kiều An Hảo.
Trình Dạng đi tới trước, có chút lo lắng nhìn Kiều An Hảo: "Chuyện gì xảy ra vậy? Ổn chứ?"
Đạo diễn cũng quan tâm hỏi thăm: "Tiểu Kiều, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
"Tôi ổn." Kiều An Hảo vẫn còn sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, cười trấn an mọi người, mới chỉ chỉ người kia đã hoàn toàn bất tỉnh, nói: "Tôi ngủ mơ mơ màng màng, gã sờ đồ bên gối tôi, khiến tôi bị đánh thức, sau đó gã liền nổi lòng xấu xa, cầm gối đầu muốn ép tôi ngạt chết, kết quả, có người xông tới, đâm gã ta như vậy.. ."
Dừng một chút, Kiều An Hảo còn nói: "Chẳng lẽ gã đã bị đâm chết rồi?"
Trình Dạng tương đối bình tĩnh, vươn tay, kiểm tra hơi thở của người kia, lại nhìn đầu người kia một chút: "Không có gì đáng ngại, vết thương rất cạn, hô hấp bình thường, đoán chừng chính là bị lực mạnh bất ngờ đánh bất tỉnh."
Lúc này Triệu Manh đã ổn định lại, mang theo vài phần sợ hãi hỏi: "Đây là ai? Hơn nửa đêm sao lại đi vào phòng người khác trộm đồ?"
"Giống như không phải người trong đoàn phim." Có người trả lời.
"Từ quần áo trên người, chắc là người của thôn gần đây."
"Hiện tại đã gần cuối năm, cũng rất nhiều người muốn kiếm tiền để mừng năm mới, tám phần là tới trộm đồ."
"Được rồi, đừng ở chỗ này nhiều lời, mau báo cảnh sát." Đạo diễn trực tiếp cắt dứt lời của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.