Chương 375: Em cảm thấy tôi không tốt ở đâu? (5)
Diệp Phi Dạ
02/06/2016
Lục Cẩn Niên cong cong khóe môi một chút, không có lên tiếng, trong phòng
yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng vang rất nhỏ phát ra từ ngọn nến, qua
thật lâu, Lục Cẩn Niên mới mở miệng, bất quá chỉ là kêu tên Kiều An Hảo, liền dừng lại: “Kiều Kiều......”
Kiều An Hảo nghi hoặc nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái:“Sao?”
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ánh mắt có chút phức tạp, kỳ thật anh thật sự rất muốn nói cho cô, người trong lòng anh thật ra chính là cô, nhưng là lại sợ sau khi nói ra, ngay cả làm cơ hội làm bạn bình thường với cô cũng không còn.
Bởi vì đã từng hoàn toàn mất đi, cho nên thật sự không muốn lại giẫm lên vết xe đổ kia, thời gian 5 năm không có cô, anh cảm thấy mình như thiếu đi sức sống và mệt mỏi.
Đáy lòng Lục Cẩn Niên loạn thành một đoàn, giống như là đang đánh nhau, trong chốc lát, anh mới lên tiếng, mở miệng nói: “Em là một cô gái tốt đáng giá được người người yêu.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều An Hảo nghe được lời khen chính mình từ trong miệng của Lục Cẩn Niên, cô ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng trên người anh truyền tới, trong lúc bất chợt đáy lòng lại có một cỗ xúc động, rất muốn hỏi anh một câu, cô thật sự đáng giá được người người yêu sao? nếu cô đáng giá được người người yêu như vậy, vậy anh thì sao? Vì cái gì không yêu cô?
Trong đầu Kiều An Hảo rất xúc động, cô thật sự thốt lên tên của Lục Cẩn Niên.
Nhưng là, cô nhìn Cẩn Niên đang chăm chú nhìn chính mình, ánh mắt như đang chờ chính mình nói, cô lại không có dũng khí tiếp tục hỏi.
Hiện nay anh cùng cô đang ở chung, trong nhận thức của họ từng ấy năm tới nay, đây là thời gian tốt đẹp nhất, cô thật sự rất sợ, một khi mở miệng, mộng đẹp liền chấm dứt, ác mộng lại kéo đến.
Dù sao, tuy rằng anh nói cô là một cô gái tốt đáng giá được yêu, nhưng cũng không có nói lên anh sẽ yêu cô.
Lời nói Kiều An Hảo đến bên miệng, cuối cùng vẫn không có hỏi ra, chỉ hóa thành một câu rất nhẹ “Ngủ ngon”.
Qua hồi lâu, giọng nói của Lục Cẩn Niên từ trên đầu của cô truyền đến, cũng hai chữ: “Ngủ ngon.”
Hai người lại không nói chuyện với nhau, chỉ nhắm mắt lại, nhìn như là đi vào giấc ngủ, nhưng mà người ở bên cạnh lại không nhìn thấy lòng của người kia, đều đang nghĩ đến không thể để người kia biết được tâm sự bí mật của mình.
Lại cứ cố tình, cái tâm sự bí mật kia là, anh yêu cô, cô thương anh.
-
Tối hôm qua ngủ như thế nào, Kiều An Hảo một chút cũng không nhớ, khi tỉnh lại, đã là mười một giờ sáng, Lục Cẩn Niên đã không còn ở trong phòng ngủ.
Ngọn nến trên mặt đất, tối hôm qua cháy hết rồi tự nhiên tắt, chỉ còn lại màu đỏ trống rỗng bên ngoài, bong bóng trên vách tường, vẫn giống như tối hôm qua, nói cho Kiều An Hảo biết, chuyện xảy ra hết thảy đều không phải một giấc mơ.
Cầm lấy di động, Kiều An Hảo nhìn thấy thật nhiều tin nhắn đều là do bạn bè cùng người nhà gửi đến chúc mừng sinh nhật, khi cô đang đánh răng, từng cái từng cái khooi phục lại, sau đó xuống lầu, ăn xong cơm trưa, Triệu Manh vừa tới đón cô trở về đoàn làm phim, Kiều An Hảo thu thập xong này nọ, khi chuẩn bị ra cửa, nhớ tới bánh ngọt do Lục Cẩn Niên chuẩn bị cho mình, vì thế liền để cho thím Trần đem bánh ngọt gói lại, trực tiếp mang theo trở về đoàn làm phim.
Buổi chiều không có cảnh diễn của Lục Cẩn Niên, cho nên người khác cũng không có xuất hiện, bất quá mới rời khỏi anh vài cái giờ ngắn ngủi, Kiều An Hảo phát hiện chính mình lại có chút nhớ anh.
Quay hết một buổi chiều, Kiều An Hảo trên đường từ phim trường đi trở về khách sạn, thấy được xe của Lục Cẩn Niên, biết anh đã đến đây, nghĩ đến chính mình còn chưa có ăn bánh ngọt, liền tìm cho chính mình một cái lý do để đi tìm anh.
Về đến phòng, Kiều An Hảo cắt bánh ngọt, cắt ra một miếng thật lớn, lúc đang chuẩn bị bê đi lên lầu, điện thoại trong phòng lại vang lên......
Kiều An Hảo nghi hoặc nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái:“Sao?”
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ánh mắt có chút phức tạp, kỳ thật anh thật sự rất muốn nói cho cô, người trong lòng anh thật ra chính là cô, nhưng là lại sợ sau khi nói ra, ngay cả làm cơ hội làm bạn bình thường với cô cũng không còn.
Bởi vì đã từng hoàn toàn mất đi, cho nên thật sự không muốn lại giẫm lên vết xe đổ kia, thời gian 5 năm không có cô, anh cảm thấy mình như thiếu đi sức sống và mệt mỏi.
Đáy lòng Lục Cẩn Niên loạn thành một đoàn, giống như là đang đánh nhau, trong chốc lát, anh mới lên tiếng, mở miệng nói: “Em là một cô gái tốt đáng giá được người người yêu.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều An Hảo nghe được lời khen chính mình từ trong miệng của Lục Cẩn Niên, cô ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng trên người anh truyền tới, trong lúc bất chợt đáy lòng lại có một cỗ xúc động, rất muốn hỏi anh một câu, cô thật sự đáng giá được người người yêu sao? nếu cô đáng giá được người người yêu như vậy, vậy anh thì sao? Vì cái gì không yêu cô?
Trong đầu Kiều An Hảo rất xúc động, cô thật sự thốt lên tên của Lục Cẩn Niên.
Nhưng là, cô nhìn Cẩn Niên đang chăm chú nhìn chính mình, ánh mắt như đang chờ chính mình nói, cô lại không có dũng khí tiếp tục hỏi.
Hiện nay anh cùng cô đang ở chung, trong nhận thức của họ từng ấy năm tới nay, đây là thời gian tốt đẹp nhất, cô thật sự rất sợ, một khi mở miệng, mộng đẹp liền chấm dứt, ác mộng lại kéo đến.
Dù sao, tuy rằng anh nói cô là một cô gái tốt đáng giá được yêu, nhưng cũng không có nói lên anh sẽ yêu cô.
Lời nói Kiều An Hảo đến bên miệng, cuối cùng vẫn không có hỏi ra, chỉ hóa thành một câu rất nhẹ “Ngủ ngon”.
Qua hồi lâu, giọng nói của Lục Cẩn Niên từ trên đầu của cô truyền đến, cũng hai chữ: “Ngủ ngon.”
Hai người lại không nói chuyện với nhau, chỉ nhắm mắt lại, nhìn như là đi vào giấc ngủ, nhưng mà người ở bên cạnh lại không nhìn thấy lòng của người kia, đều đang nghĩ đến không thể để người kia biết được tâm sự bí mật của mình.
Lại cứ cố tình, cái tâm sự bí mật kia là, anh yêu cô, cô thương anh.
-
Tối hôm qua ngủ như thế nào, Kiều An Hảo một chút cũng không nhớ, khi tỉnh lại, đã là mười một giờ sáng, Lục Cẩn Niên đã không còn ở trong phòng ngủ.
Ngọn nến trên mặt đất, tối hôm qua cháy hết rồi tự nhiên tắt, chỉ còn lại màu đỏ trống rỗng bên ngoài, bong bóng trên vách tường, vẫn giống như tối hôm qua, nói cho Kiều An Hảo biết, chuyện xảy ra hết thảy đều không phải một giấc mơ.
Cầm lấy di động, Kiều An Hảo nhìn thấy thật nhiều tin nhắn đều là do bạn bè cùng người nhà gửi đến chúc mừng sinh nhật, khi cô đang đánh răng, từng cái từng cái khooi phục lại, sau đó xuống lầu, ăn xong cơm trưa, Triệu Manh vừa tới đón cô trở về đoàn làm phim, Kiều An Hảo thu thập xong này nọ, khi chuẩn bị ra cửa, nhớ tới bánh ngọt do Lục Cẩn Niên chuẩn bị cho mình, vì thế liền để cho thím Trần đem bánh ngọt gói lại, trực tiếp mang theo trở về đoàn làm phim.
Buổi chiều không có cảnh diễn của Lục Cẩn Niên, cho nên người khác cũng không có xuất hiện, bất quá mới rời khỏi anh vài cái giờ ngắn ngủi, Kiều An Hảo phát hiện chính mình lại có chút nhớ anh.
Quay hết một buổi chiều, Kiều An Hảo trên đường từ phim trường đi trở về khách sạn, thấy được xe của Lục Cẩn Niên, biết anh đã đến đây, nghĩ đến chính mình còn chưa có ăn bánh ngọt, liền tìm cho chính mình một cái lý do để đi tìm anh.
Về đến phòng, Kiều An Hảo cắt bánh ngọt, cắt ra một miếng thật lớn, lúc đang chuẩn bị bê đi lên lầu, điện thoại trong phòng lại vang lên......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.