Chương 703: Giải thích (11)
Diệp Phi Dạ
21/07/2016
Kiều An Hảo muốn nói
một câu “Em cũng yêu anh tròn 13 năm, cả quãng thời gian của tuổi thanh
xuân” phía sau, nhưng cứ như vậy bị tiếng tút tút tút từ điện thoại bóp
nghẹn trong cổ họng.
Cái quái gì thế!
Kiều An Hảo ném điện thoại đánh phịch một cái lên giường, Lục Cẩn Niên có ý gì vậy, tự nhiên ngắt điện thoại của cô đến hai lần!
-
Lục Cẩn Niên lại một lần nữa ném điện thoại lên giường, người giống như bị đứng hình, ngây ngốc đứng trong phòng khách sạn rất lâu, sau đó một trận vui sướng như thủy triều dâng trong lòng, khiến anh trong nháy mắt đắm chìm trong đó.
Lục Cẩn Niên nghĩ cuộc đời mình chưa bao giờ lại kích động, hưng phấn, vui sướng như hiện tại.
Vốn dĩ đã từng có một đêm, khiến cho anh sống không bằng chết, tới giờ nghĩ lại câu “Anh xứng sao?” mặc dù không phải cô gửi nhưng trong ngực vẫn có chút cảm giác âm ỉ đau.
Tin nhắn đó, rốt cuộc là như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?
Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu Lục Cẩn Niên chưa lâu đã bị anh vứt ra sau đầu.
Đối với anh mà nói, mưu mô và đớn đau, không phải là cái đáng sự nhất.
Đáng sợ nhất là bị cô gái mình yêu ghét bỏ.
Bây giờ đây, cô ấy nói cho anh biết, cô ấy chưa từng ghét bỏ anh.
Anh cảm thấy được nơi sâu nhất trong trái tim mình, ngày đêm bị đè nén, trong nháy mắt đã được quét sạch, khiến cho cả người anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Lục Cẩn Niên như bị niềm vui lớn quất ngã, cả người ngây ra hơn mười phút, sau đó mới bất tri bất giác hồi phục lại tinh thần, anh vội vàng nhặt điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Lucy, nói không cần sắp xếp bác sĩ tới chỗ anh nữa.
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên nắm di động trong tay, lại nghĩ đến những lời Kiều An Hảo vừa nói với mình, tự nhiên lại toét miệng cười.
Kiều Kiều chưa từng ghét bỏ anh…
Tận đáy lòng anh nhanh chóng lan tràn một loại cảm giác thỏa mãn không nói lên lời.
Mãi cho đến khi điện thoại rung lên, Lục Cẩn Niên hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng mới dần hoàn hồn, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là trợ lý gọi tới, liền gạt sang tiếp điện thoại, có thể vì tâm tình quá tốt, đến nỗi những lần trước đều là sau khi trợ lý hô “Lục tiên sinh” Lục Cẩn Niên mới lên tiếng, nhưng lần này phá lệ chủ động mở miệng, hỏi: “Sao vậy?”
Mấy hôm trước trợ lý mới gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, chỉ là sau khi về nước Lục Cẩn Niên không tới truyền thông Hoàn Ảnh làm việc, cho nên trợ lý cũng ít liên lạc với anh, nhưng cho dù là ít đi nữa thì trợ lý cũng vẫn nhớ rõ phản ứng của Lục Cẩn Niên mỗi lần nghe điện thoại, lúc này tiếp nhận điện thoại mình còn chưa mở miệng chào hỏi đã nghe được câu “Sao vậy?”, khiến cho trợ lý hơi có chút thụ sủng nhược kinh, qua một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói chuyện chính: “Lục tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói đêm nay anh thật sự rất ngầu, vậy mà lại có thể ra tay với nữ sĩ Hàn Như Sơ!”
Lục Cẩn Niên nghe thấy cái tên mà mình không muốn nghe, nhíu nhíu mày, cảm thấy mất hứng, may mà Kiều An Hảo đã cho đem đến cho anh niềm vui quá lớn, nên lúc này không có trở mặt ngắt điện thoại, hỏi ngược lại một câu: “Ra tay cái gì mà ra tay?”
Trợ lý nói: “Lục tiên sinh, việc anh làm sao lại hỏi tôi?”
Lục Cẩn Niên thấy trợ lý như đang nói mớ, chau mày: “Chả hiểu gì luôn, tôi đang ở Mỹ.”
Trợ Lý nghe Lục Cẩn Niên nói xong, “Á?” một tiếng, sau đó sững sờ nói: “Lục tiên sinh, anh đang ở Mỹ? Vậy tối nay chuyện trong bữa tiệc từ thiện là ai làm?”
Cái quái gì thế!
Kiều An Hảo ném điện thoại đánh phịch một cái lên giường, Lục Cẩn Niên có ý gì vậy, tự nhiên ngắt điện thoại của cô đến hai lần!
-
Lục Cẩn Niên lại một lần nữa ném điện thoại lên giường, người giống như bị đứng hình, ngây ngốc đứng trong phòng khách sạn rất lâu, sau đó một trận vui sướng như thủy triều dâng trong lòng, khiến anh trong nháy mắt đắm chìm trong đó.
Lục Cẩn Niên nghĩ cuộc đời mình chưa bao giờ lại kích động, hưng phấn, vui sướng như hiện tại.
Vốn dĩ đã từng có một đêm, khiến cho anh sống không bằng chết, tới giờ nghĩ lại câu “Anh xứng sao?” mặc dù không phải cô gửi nhưng trong ngực vẫn có chút cảm giác âm ỉ đau.
Tin nhắn đó, rốt cuộc là như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?
Vấn đề này vừa xuất hiện trong đầu Lục Cẩn Niên chưa lâu đã bị anh vứt ra sau đầu.
Đối với anh mà nói, mưu mô và đớn đau, không phải là cái đáng sự nhất.
Đáng sợ nhất là bị cô gái mình yêu ghét bỏ.
Bây giờ đây, cô ấy nói cho anh biết, cô ấy chưa từng ghét bỏ anh.
Anh cảm thấy được nơi sâu nhất trong trái tim mình, ngày đêm bị đè nén, trong nháy mắt đã được quét sạch, khiến cho cả người anh cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Lục Cẩn Niên như bị niềm vui lớn quất ngã, cả người ngây ra hơn mười phút, sau đó mới bất tri bất giác hồi phục lại tinh thần, anh vội vàng nhặt điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho Lucy, nói không cần sắp xếp bác sĩ tới chỗ anh nữa.
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên nắm di động trong tay, lại nghĩ đến những lời Kiều An Hảo vừa nói với mình, tự nhiên lại toét miệng cười.
Kiều Kiều chưa từng ghét bỏ anh…
Tận đáy lòng anh nhanh chóng lan tràn một loại cảm giác thỏa mãn không nói lên lời.
Mãi cho đến khi điện thoại rung lên, Lục Cẩn Niên hoàn toàn đắm chìm trong vui sướng mới dần hoàn hồn, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, là trợ lý gọi tới, liền gạt sang tiếp điện thoại, có thể vì tâm tình quá tốt, đến nỗi những lần trước đều là sau khi trợ lý hô “Lục tiên sinh” Lục Cẩn Niên mới lên tiếng, nhưng lần này phá lệ chủ động mở miệng, hỏi: “Sao vậy?”
Mấy hôm trước trợ lý mới gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, chỉ là sau khi về nước Lục Cẩn Niên không tới truyền thông Hoàn Ảnh làm việc, cho nên trợ lý cũng ít liên lạc với anh, nhưng cho dù là ít đi nữa thì trợ lý cũng vẫn nhớ rõ phản ứng của Lục Cẩn Niên mỗi lần nghe điện thoại, lúc này tiếp nhận điện thoại mình còn chưa mở miệng chào hỏi đã nghe được câu “Sao vậy?”, khiến cho trợ lý hơi có chút thụ sủng nhược kinh, qua một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói chuyện chính: “Lục tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho anh là muốn nói đêm nay anh thật sự rất ngầu, vậy mà lại có thể ra tay với nữ sĩ Hàn Như Sơ!”
Lục Cẩn Niên nghe thấy cái tên mà mình không muốn nghe, nhíu nhíu mày, cảm thấy mất hứng, may mà Kiều An Hảo đã cho đem đến cho anh niềm vui quá lớn, nên lúc này không có trở mặt ngắt điện thoại, hỏi ngược lại một câu: “Ra tay cái gì mà ra tay?”
Trợ lý nói: “Lục tiên sinh, việc anh làm sao lại hỏi tôi?”
Lục Cẩn Niên thấy trợ lý như đang nói mớ, chau mày: “Chả hiểu gì luôn, tôi đang ở Mỹ.”
Trợ Lý nghe Lục Cẩn Niên nói xong, “Á?” một tiếng, sau đó sững sờ nói: “Lục tiên sinh, anh đang ở Mỹ? Vậy tối nay chuyện trong bữa tiệc từ thiện là ai làm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.