Chương 698: Giải thích 6
Diệp Phi Dạ
21/07/2016
Kiều An Hảo lấy sữa
tươi hâm nóng ra, cắm một chiếc ống hút, hút một hơi, cũng không biết
trong đầu đang suy nghĩ gì, theo câu nói của Lục Cẩn Niên mà tiếp lời:
"Không phải là anh muốn em cũng không ngủ được chứ?"
Đến khi Kiều An Hảo nói xong những lời này, mới ý thức được mình đã nói gì, tại sao da mặt cô dày như vậy …
Kiều An Hảo không dám ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên trong video, đôi mắt đảo quanh, cuối cùng lặng lẽ nâng mí mắt, kết quả lại thấy gương mặt điển trai của Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm mình.
Nhịp tim Kiều An Hảo đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên, không nhịn được cúi đầu, lại hút một hơi sữa tươi, cô còn chưa nuốt xuống, liền nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên từ trong điện thoại từ từ truyền đến: "Ừ."
Chỉ là một từ đơn giản, Kiều An Hảo có chút không hiểu hỏi lại, "Cái gì?".
Lục Cẩn Niên nhìn phản ứng ngơ ngác của cô, khóe môi khẽ cong lên, người hơi lười biếng nhích lại chiếc gối phía sau, rồi nói: "Anh nói, ừ, chính xác là rất nhớ em."
Kết hôn cùng anh nhiều ngày như vậy, anh chưa từng nói một lời ngọt ngào với cô.
Tính toán cẩn thận , đây là lần đầu tiên.
Lòng của Kiều An Hảo giống như thứ gì đó chậm rãi đánh trúng một cái, vô cùng rung động, cô chỉ cắn ống hút, không uống sữa tươi, qua một hồi lâu , Kiều An Hảo mới “ừ” nhẹ một tiếng tỏ ý đã biết.
Phía bên kia điện thoại của Lục Cẩn Niên không lên tiếng, bình tĩnh nhìn cô như cũ, lông mi dài không chớp.
Kiều An Hảo rũ mi xuống, không nhìn Lục Cẩn Niên, hai bên điện thoại đều rất im lặng, Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, buông ống hút trong miệng ra, nói: "Em cũng rất nhớ anh."
Kiều An Hảo nói xong năm chữ này, bất chợt nhịp tim trở nên nhanh hơn.
Yêu anh lâu như vậy, ở nước sân bay của nước Mĩ vừa khóc vừa gào thổ lộ với anh, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Tính toán cẩn thận , đây cũng là lần đầu tiên.
Không khí càng thêm yên lặng.
Cuối cùng Lục Cẩn Niên chuyển đề tài, giơ ngón tay của mình, quơ quơ trước camera: "Em xem, đã tím rồi."
Kiều An Hảo ngẩng đầu lên, thấy trên màn hình điện thoại di động ngón tay của Lục Cẩn Niên có mấy dấu răng, đều bầm tím.
Đây là rạng sáng ngày hôm qua, lúc anh lấy giấy kết hôn thì bị cô cắn. . . . . . Lúc ấy có cô lo lắng, cũng sợ hãi, nhớ là mình dùng lực rất mạnh, nhưng lại không nghĩ đến lại nặng như vậy.
Kiều An Hảo có chút ngượng ngùng cong cong môi.
Cơ thể Lục Cẩn Niên hơi chuyển động trên giường, giọng nói chậm rãi: "Hôm nay lúc họp, tất cả mọi người thấy được, còn hỏi tại sao bị vết thương này."
"À?" Kiều An Hảo chớp mắt: "Anh nói thế nào? Chẳng lẽ nói là em cắn anh."
"Không có." Lục Cẩn Niên một mực khẳng định, Kiều An Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọng nam vang lên lần nữa: "Anh nói chú chó nhỏ trong nhà tối hôm qua nổi điên, nên cắn, bọn họ còn tốt bụng khuyên anh, nhất định phải chích thuốc ngừa chó dại."
Đầu tiên Kiều An Hảo cười "Hì hì", sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền đanh lại: "Lục Cẩn Niên, anh đang gián tiếp mắng em là chó sao?"
Lục Cẩn Niên nở một nụ cười: "Còn chưa ngốc đến mức không thể cứu."
Kiều An Hảo nổi giận: "Lục Cẩn Niên, ý anh nói đầu em giống như của chó nhỏ sao?"
Đến khi Kiều An Hảo nói xong những lời này, mới ý thức được mình đã nói gì, tại sao da mặt cô dày như vậy …
Kiều An Hảo không dám ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên trong video, đôi mắt đảo quanh, cuối cùng lặng lẽ nâng mí mắt, kết quả lại thấy gương mặt điển trai của Lục Cẩn Niên đang nhìn chằm chằm mình.
Nhịp tim Kiều An Hảo đập nhanh hơn, mặt cũng đỏ lên, không nhịn được cúi đầu, lại hút một hơi sữa tươi, cô còn chưa nuốt xuống, liền nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên từ trong điện thoại từ từ truyền đến: "Ừ."
Chỉ là một từ đơn giản, Kiều An Hảo có chút không hiểu hỏi lại, "Cái gì?".
Lục Cẩn Niên nhìn phản ứng ngơ ngác của cô, khóe môi khẽ cong lên, người hơi lười biếng nhích lại chiếc gối phía sau, rồi nói: "Anh nói, ừ, chính xác là rất nhớ em."
Kết hôn cùng anh nhiều ngày như vậy, anh chưa từng nói một lời ngọt ngào với cô.
Tính toán cẩn thận , đây là lần đầu tiên.
Lòng của Kiều An Hảo giống như thứ gì đó chậm rãi đánh trúng một cái, vô cùng rung động, cô chỉ cắn ống hút, không uống sữa tươi, qua một hồi lâu , Kiều An Hảo mới “ừ” nhẹ một tiếng tỏ ý đã biết.
Phía bên kia điện thoại của Lục Cẩn Niên không lên tiếng, bình tĩnh nhìn cô như cũ, lông mi dài không chớp.
Kiều An Hảo rũ mi xuống, không nhìn Lục Cẩn Niên, hai bên điện thoại đều rất im lặng, Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, buông ống hút trong miệng ra, nói: "Em cũng rất nhớ anh."
Kiều An Hảo nói xong năm chữ này, bất chợt nhịp tim trở nên nhanh hơn.
Yêu anh lâu như vậy, ở nước sân bay của nước Mĩ vừa khóc vừa gào thổ lộ với anh, nhưng lại chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Tính toán cẩn thận , đây cũng là lần đầu tiên.
Không khí càng thêm yên lặng.
Cuối cùng Lục Cẩn Niên chuyển đề tài, giơ ngón tay của mình, quơ quơ trước camera: "Em xem, đã tím rồi."
Kiều An Hảo ngẩng đầu lên, thấy trên màn hình điện thoại di động ngón tay của Lục Cẩn Niên có mấy dấu răng, đều bầm tím.
Đây là rạng sáng ngày hôm qua, lúc anh lấy giấy kết hôn thì bị cô cắn. . . . . . Lúc ấy có cô lo lắng, cũng sợ hãi, nhớ là mình dùng lực rất mạnh, nhưng lại không nghĩ đến lại nặng như vậy.
Kiều An Hảo có chút ngượng ngùng cong cong môi.
Cơ thể Lục Cẩn Niên hơi chuyển động trên giường, giọng nói chậm rãi: "Hôm nay lúc họp, tất cả mọi người thấy được, còn hỏi tại sao bị vết thương này."
"À?" Kiều An Hảo chớp mắt: "Anh nói thế nào? Chẳng lẽ nói là em cắn anh."
"Không có." Lục Cẩn Niên một mực khẳng định, Kiều An Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó giọng nam vang lên lần nữa: "Anh nói chú chó nhỏ trong nhà tối hôm qua nổi điên, nên cắn, bọn họ còn tốt bụng khuyên anh, nhất định phải chích thuốc ngừa chó dại."
Đầu tiên Kiều An Hảo cười "Hì hì", sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền đanh lại: "Lục Cẩn Niên, anh đang gián tiếp mắng em là chó sao?"
Lục Cẩn Niên nở một nụ cười: "Còn chưa ngốc đến mức không thể cứu."
Kiều An Hảo nổi giận: "Lục Cẩn Niên, ý anh nói đầu em giống như của chó nhỏ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.