Chương 497: Giải trừ hôn ước (17)
Diệp Phi Dạ
06/06/2016
Lúc Lục Cẩn Niên ở trong lớp học, cô theo tập quan đi qua thường liếc nhìn vào bên trong, sau đó thấy một nam sinh mặc chiếc áo trắng tinh đang ngồi ở trước bàn học, là Lục Cẩn Niên.
Lúc đó, bọn họ đang học môn vật lý, giáo viên giảng bài ở trên bảng, nước miếng văng tung tóe, tất cả học sinh đều chăm chú nghe giảng bài, còn có người cầm bút viết tốc ký, chỉ riêng Lục Cẩn Niên là cúi đầu, cầm một chiếc bút chì, cắm cúi ghi gì đó trên tờ giấy trắng, không biết là đang phác thảo cái gì, thi thoảng còn cầm lấy cục tẩy chà chà một cái.
Dường như bạn ngồi cùng bàn với anh phát hiện ra được anh đang đi học mà lại giống như quân nhân đào ngũ, sau đó liền đưa tầm mắt đến gần, nhìn hình vẽ trên trang giấy của anh, ai ngờ Lục Cẩn Niên lại phản ứng cực nhanh, cầm quyển sách giáo khó che lên tờ giấy kia.
Hành động của hai người, đã bị giáo viên chú ý, giáo viên trực tiếp hỏi tên, hỏi thăm bọn họ một vấn đề.
Bạn cùng bàn với Lục Cẩn Niên đứng ở chỗ ấp úng không nói được gì, trái lại Lục Cẩn Niên cũng chưa thật sự nghe giảng, mí mắt cũng không thèm chớp một cái, nói ra đáp án vô cùng rõ ràng.
Sau đó bạn cùng bàn của Lục Cẩn Niên bị giáo viên đuổi xuống đứng ở cuối lớp, mà Lục Cẩn Niên vừa ngồi xuống, liền kéo tờ giấy dưới quyển sách giáo khoa lên, tiếp tục cầm bút, thật sự chăm chú vẽ phác thảo.
Lúc ấy, Lục Cẩn Niên vẫn không trưởng thành như hiện tại, khuôn mặt lúc thiếu Niên vẫn còn ngây ngô, nhưng dáng vẻ anh giống như quân nhân đào ngũ lúc ấy đã trở nên cực kỳ thần thánh trong lòng cô từ lúc còn thiếu Niên, thật không hổ là người đàn ông mà cô yêu thương, quân nhân đào ngũ đều có thể đẹp trai như vậy.
Kiều An Hảo vẫn đợi đến khi gửi tin nhắn đi, mới ngồi dậy từ trên giường, sau khi rửa mặt xong, tự kêu đồ ăn ở bên ngoài, sau đó liền nhanh chóng gọi điện thoại đi.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên nói qua, khiến Lục Cẩn Niên gọi điện thoại cho mình.
Từ ban ngày đến 7 giờ tối, chờ đợi một người có thể tiêu tốn ý chí như thế nào, Kiều An Hảo sợ bản thân sẽ nổi điên, vì thế liền bắt đầu sắp xếp lại phòng mình.
Cô lấy tất cả quần áo ra sắp lại một lần, sau đó mang vài bộ quần áo mới giặt một lần bỏ vào trong máy giặt, sau đó lại mang ra phơi ở ban công, đến lúc còn sót lại hai bộ quần áo, rốt cục di động của cô cũng vang lên rồi.
Kiều An Hảo khẩn cấp chạy về phòng ngủ, bởi vì vội vã nên có chút sốt ruột, chân không Cẩn thận đá vào giá phơi quần áo, đụng đến chỗ đầu gối, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Nhưng là từ đầu đến cuối, Kiều An Hảo cũng không có tâm tình đi kiểm tra vết thương của chính mình, trực tiếp chạy đến trước sofa, cầm lấy điện thoại di động, kết quả lại nhìn thấy người gọi đến là Kiều An Hạ, chứ không phải Lục Cẩn Niên.
Tâm tình của Kiều AN Hảo trong nháy mắt lại rơi xuống rất thấp, cô nghe điện thoại, hô một tiếng: “Chị.”
Sau đó lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ca hát đinh tai nhức óc, Kiều An Hảo nhíu máy, hỏi: “Chị, chị đang ở đâu thế?”
“Kiều Kiều à? Mau đến đây chơi với chị, nhanh lên...” giọng nói của Kiều An Hạ nói một câu ở trong điện thoại, sau đó lại hắng giọng hát một câu: “Tới cùng anh có yêu em không, có yêu em không...”
Kiều An Hảo đưa di động ra xa mình một chút, lớn tiếng nói vào trong di động: “Chị đang ở cùng ai thế? Chị đã uống bao nhiêu rồi?
“Một mình chị, chị với em, Kiều Kiều, không đúng, chỉ có một mình chị.” Kiều An Hảo say khướt nói một câu không đầu không đuôi, nói xong còn đánh ợ lên hơi rượu: “Một mình chị đang ở Kim Bích Huy Hoàng.”
Sau đó cũng không cúp điện thoại, tiếp tục ca hát, lần này mặc cho Kiều An Hảo hỏi như thế nào, cũng không có người trả lời lại.
Lúc đó, bọn họ đang học môn vật lý, giáo viên giảng bài ở trên bảng, nước miếng văng tung tóe, tất cả học sinh đều chăm chú nghe giảng bài, còn có người cầm bút viết tốc ký, chỉ riêng Lục Cẩn Niên là cúi đầu, cầm một chiếc bút chì, cắm cúi ghi gì đó trên tờ giấy trắng, không biết là đang phác thảo cái gì, thi thoảng còn cầm lấy cục tẩy chà chà một cái.
Dường như bạn ngồi cùng bàn với anh phát hiện ra được anh đang đi học mà lại giống như quân nhân đào ngũ, sau đó liền đưa tầm mắt đến gần, nhìn hình vẽ trên trang giấy của anh, ai ngờ Lục Cẩn Niên lại phản ứng cực nhanh, cầm quyển sách giáo khó che lên tờ giấy kia.
Hành động của hai người, đã bị giáo viên chú ý, giáo viên trực tiếp hỏi tên, hỏi thăm bọn họ một vấn đề.
Bạn cùng bàn với Lục Cẩn Niên đứng ở chỗ ấp úng không nói được gì, trái lại Lục Cẩn Niên cũng chưa thật sự nghe giảng, mí mắt cũng không thèm chớp một cái, nói ra đáp án vô cùng rõ ràng.
Sau đó bạn cùng bàn của Lục Cẩn Niên bị giáo viên đuổi xuống đứng ở cuối lớp, mà Lục Cẩn Niên vừa ngồi xuống, liền kéo tờ giấy dưới quyển sách giáo khoa lên, tiếp tục cầm bút, thật sự chăm chú vẽ phác thảo.
Lúc ấy, Lục Cẩn Niên vẫn không trưởng thành như hiện tại, khuôn mặt lúc thiếu Niên vẫn còn ngây ngô, nhưng dáng vẻ anh giống như quân nhân đào ngũ lúc ấy đã trở nên cực kỳ thần thánh trong lòng cô từ lúc còn thiếu Niên, thật không hổ là người đàn ông mà cô yêu thương, quân nhân đào ngũ đều có thể đẹp trai như vậy.
Kiều An Hảo vẫn đợi đến khi gửi tin nhắn đi, mới ngồi dậy từ trên giường, sau khi rửa mặt xong, tự kêu đồ ăn ở bên ngoài, sau đó liền nhanh chóng gọi điện thoại đi.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên nói qua, khiến Lục Cẩn Niên gọi điện thoại cho mình.
Từ ban ngày đến 7 giờ tối, chờ đợi một người có thể tiêu tốn ý chí như thế nào, Kiều An Hảo sợ bản thân sẽ nổi điên, vì thế liền bắt đầu sắp xếp lại phòng mình.
Cô lấy tất cả quần áo ra sắp lại một lần, sau đó mang vài bộ quần áo mới giặt một lần bỏ vào trong máy giặt, sau đó lại mang ra phơi ở ban công, đến lúc còn sót lại hai bộ quần áo, rốt cục di động của cô cũng vang lên rồi.
Kiều An Hảo khẩn cấp chạy về phòng ngủ, bởi vì vội vã nên có chút sốt ruột, chân không Cẩn thận đá vào giá phơi quần áo, đụng đến chỗ đầu gối, đau đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Nhưng là từ đầu đến cuối, Kiều An Hảo cũng không có tâm tình đi kiểm tra vết thương của chính mình, trực tiếp chạy đến trước sofa, cầm lấy điện thoại di động, kết quả lại nhìn thấy người gọi đến là Kiều An Hạ, chứ không phải Lục Cẩn Niên.
Tâm tình của Kiều AN Hảo trong nháy mắt lại rơi xuống rất thấp, cô nghe điện thoại, hô một tiếng: “Chị.”
Sau đó lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ca hát đinh tai nhức óc, Kiều An Hảo nhíu máy, hỏi: “Chị, chị đang ở đâu thế?”
“Kiều Kiều à? Mau đến đây chơi với chị, nhanh lên...” giọng nói của Kiều An Hạ nói một câu ở trong điện thoại, sau đó lại hắng giọng hát một câu: “Tới cùng anh có yêu em không, có yêu em không...”
Kiều An Hảo đưa di động ra xa mình một chút, lớn tiếng nói vào trong di động: “Chị đang ở cùng ai thế? Chị đã uống bao nhiêu rồi?
“Một mình chị, chị với em, Kiều Kiều, không đúng, chỉ có một mình chị.” Kiều An Hảo say khướt nói một câu không đầu không đuôi, nói xong còn đánh ợ lên hơi rượu: “Một mình chị đang ở Kim Bích Huy Hoàng.”
Sau đó cũng không cúp điện thoại, tiếp tục ca hát, lần này mặc cho Kiều An Hảo hỏi như thế nào, cũng không có người trả lời lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.