Chương 639: Giấy chứng nhận (9)
Diệp Phi Dạ
16/07/2016
“Chỉ cần em trả lời
vừa lòng tôi, tôi có thể không tính toán gì, bao gồm cả chuyện em từng
không tới gặp tôi, cũng bao gồm em….” Lúc Lục Cẩn Niên nói tới đây hơi
dừng lại, nghĩ tới mấy tin nhắn cô gửi tới mà mình nhìn thấy đêm đó, ánh mắt trở nên u ám, nhưng rất nhanh lấy lại giọng điệu bình tĩnh tiếp tục nói: “Những lời từng nói với tôi, tôi cũng có thể không để bụng.”
Nhìn thấy Kiều An Hảo ngừng khóc như mong muốn, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên: “Anh nói đi.”
Sau khi nói xong, vì khóc lâu quá còn hít hít mũi, bộ dạng muốn tủi thân bao nhiêu có tủi thân bấy nhiêu.
“Kiều Kiều….” Lục Cẩn Niên im lặng lúc lâu sau đó mới mở miệng, anh nhìn vào đáy mắt cô, mang theo vẻ đau thương: “Cho tôi một lý do.”
Kiều An Hảo tràn đầy nghi ngờ, há to mồm, chưa nói gì đã nghe giọng Lục Cẩn Niên có chút kìm nén truyền tới: “Cho tôi một lý do có thể thuyết phục tôi tin là em thích tôi.”
Cho dù cô nói “Em thích anh” nhiều lần như vậy, cho dù cô quấy nhiễu anh nhiều ngày như vậy, cho dù vừa lúc nãy cô không để ý tới hình tượng vừa khóc vừa ầm ĩ không chịu rời đi…. Cho dù có nhiều điều như vậy, để anh biết là cô muốn ở cùng với anh… Nhưng anh vẫn cần một lý do.
Một câu “Anh xứng sao,” đúng là đã làm anh mất đi tất cả sự tự tin và dũng khí.
Hỏi xong những lời này, Lục Cẩn Niên cũng không có hành động gì nữa, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.
Cho anh một lý do để anh tin là cô thích anh?
Trên khuôn mặt của Kiều An Hảo còn vương giọt lệ, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, hơi nhíu mày, như đang chăm chú suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Lục Cẩn Niên.
Góc xó không có bóng người, đặc biệt yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có tiếng gầm vang của máy bay mơ hồ truyền tới.
Qua khoảng tầm hai phút, nhưng Lục Cẩn Niên lại cảm thấy giống như bản thân chờ đợi cả một thế kỷ, lực đạo của ngón tay đặt trên vai Kiều An Hảo dần dần thả lỏng, ngay khi anh sắp thu tay từ trên vai cô xuống, cô gái yên lặng hồi lâu đột nhiên mở miệng: “Lục Cẩn Niên….”
Vì khóc, đáy mắt đen tuyền của cô đặc biết sáng ngời, chóp mũi hồng hồng, tóc cũng hơi lộn xộn, thoạt nhìn tuyệt đối không lịch sự, nhưng biểu cảm khi nói chuyện lại khiến anh cảm nhận được sự thật lòng trong đó: “Chúng ta kết hôn đi.”
Nếu anh muốn có lý do mới tin cô thích anh, cô suy nghĩ hồi lâu như vậy, cũng không nghĩ ra lý do nào tốt hơn để thuyết phục anh ngoài lý do kết hôn.
“Trước kia anh từng nói, nếu em không lấy chồng được, anh sẽ cưới em, như vậy bây giờ anh cưới em đi, em giao cả cuộc đời em cho anh, anh cảm thấy lý do này đủ hay không?”
Lục Cẩn Niên giống như bị ngươi ta điểm huyệt nói, vẻ mặt không thay đổi gì, chỉ bình tĩnh như vậy nhìn Kiều An Hảo.
Lại yên lặng trong khoảng thời gian rất dài.
Lục Cẩn Niên không có phản ứng gì, khiến trong lòng Kiều An Hảo bắt đầu trở nên lo lắng không yên, anh không vừa lòng với lý do này, hay là anh không thể ở cùng với cô?
Kiều An Hảo đợi nửa phút, nhìn thấy Lục Cẩn Niên vẫn bộ dạng đó, hốc mắt lập tức đỏ lên, hơi gấp gáp mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, nếu lý do này anh cảm thấy không đủ, thì em có thể thêm một lý do nữa, trong bụng em có cục cưng rồi, chẳng lẽ anh ngay cả đứa bé cũng không cần sao?”
Nhìn thấy Kiều An Hảo ngừng khóc như mong muốn, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên: “Anh nói đi.”
Sau khi nói xong, vì khóc lâu quá còn hít hít mũi, bộ dạng muốn tủi thân bao nhiêu có tủi thân bấy nhiêu.
“Kiều Kiều….” Lục Cẩn Niên im lặng lúc lâu sau đó mới mở miệng, anh nhìn vào đáy mắt cô, mang theo vẻ đau thương: “Cho tôi một lý do.”
Kiều An Hảo tràn đầy nghi ngờ, há to mồm, chưa nói gì đã nghe giọng Lục Cẩn Niên có chút kìm nén truyền tới: “Cho tôi một lý do có thể thuyết phục tôi tin là em thích tôi.”
Cho dù cô nói “Em thích anh” nhiều lần như vậy, cho dù cô quấy nhiễu anh nhiều ngày như vậy, cho dù vừa lúc nãy cô không để ý tới hình tượng vừa khóc vừa ầm ĩ không chịu rời đi…. Cho dù có nhiều điều như vậy, để anh biết là cô muốn ở cùng với anh… Nhưng anh vẫn cần một lý do.
Một câu “Anh xứng sao,” đúng là đã làm anh mất đi tất cả sự tự tin và dũng khí.
Hỏi xong những lời này, Lục Cẩn Niên cũng không có hành động gì nữa, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.
Cho anh một lý do để anh tin là cô thích anh?
Trên khuôn mặt của Kiều An Hảo còn vương giọt lệ, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, hơi nhíu mày, như đang chăm chú suy nghĩ nên nói như thế nào để thuyết phục Lục Cẩn Niên.
Góc xó không có bóng người, đặc biệt yên tĩnh.
Thỉnh thoảng có tiếng gầm vang của máy bay mơ hồ truyền tới.
Qua khoảng tầm hai phút, nhưng Lục Cẩn Niên lại cảm thấy giống như bản thân chờ đợi cả một thế kỷ, lực đạo của ngón tay đặt trên vai Kiều An Hảo dần dần thả lỏng, ngay khi anh sắp thu tay từ trên vai cô xuống, cô gái yên lặng hồi lâu đột nhiên mở miệng: “Lục Cẩn Niên….”
Vì khóc, đáy mắt đen tuyền của cô đặc biết sáng ngời, chóp mũi hồng hồng, tóc cũng hơi lộn xộn, thoạt nhìn tuyệt đối không lịch sự, nhưng biểu cảm khi nói chuyện lại khiến anh cảm nhận được sự thật lòng trong đó: “Chúng ta kết hôn đi.”
Nếu anh muốn có lý do mới tin cô thích anh, cô suy nghĩ hồi lâu như vậy, cũng không nghĩ ra lý do nào tốt hơn để thuyết phục anh ngoài lý do kết hôn.
“Trước kia anh từng nói, nếu em không lấy chồng được, anh sẽ cưới em, như vậy bây giờ anh cưới em đi, em giao cả cuộc đời em cho anh, anh cảm thấy lý do này đủ hay không?”
Lục Cẩn Niên giống như bị ngươi ta điểm huyệt nói, vẻ mặt không thay đổi gì, chỉ bình tĩnh như vậy nhìn Kiều An Hảo.
Lại yên lặng trong khoảng thời gian rất dài.
Lục Cẩn Niên không có phản ứng gì, khiến trong lòng Kiều An Hảo bắt đầu trở nên lo lắng không yên, anh không vừa lòng với lý do này, hay là anh không thể ở cùng với cô?
Kiều An Hảo đợi nửa phút, nhìn thấy Lục Cẩn Niên vẫn bộ dạng đó, hốc mắt lập tức đỏ lên, hơi gấp gáp mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, nếu lý do này anh cảm thấy không đủ, thì em có thể thêm một lý do nữa, trong bụng em có cục cưng rồi, chẳng lẽ anh ngay cả đứa bé cũng không cần sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.