Chương 934: Kéo dài (14)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Hứa Gia Mộc đầu tiên là sững sờ, sau đó hiểu ra, nháy mắt cơn buồn ngủ đã không còn.
Hai chân của anh hơi nhũn ra, nhìn cả người Tống Tương Tư khóc đến toàn thân run run một lúc lâu, mới miễn cưỡng vững vàng bước chân đi đến bên cạnh Tống Tương Tư.
Ba Tống nằm rất ngay ngắn, hai tay để trên bụng, biểu tình thực bình thản, thoạt nhìn càng giống như đang ngủ, nhắm chặt khóe môi, mơ hồ còn có thể nhìn ra ý cười, như là gặp được giấc mộng đẹp.
Hứa Gia Mộc vươn tay, nhẹ nhàng đụng tay của ba Tống, cảm xúc lạnh lẽo, bàn tay anh run run, sau đó mới quay đầu nhìn Tống Tương Tư, thấy cô khóc đến thương tâm, tim anh như bị dao cắt đau đớn vô cùng, anh cố lấy hết sức, mới đưa tay bóp lên bờ vai của co6, nói một câu an ủi yếu ớt vô lực: "Tư Tư, em đừng quá đau buồn."
Dường như Tống Tương Tư không nghe thấy lời nói của Hứa Gia Mộc, vẫn một mình chảy nước mắt như cũ.
Kỳ thật cô biết, sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình, hơn nữa cô cũng biết, ba sống không được bao lâu, nhưng, cô không nghĩ tới ba thế nhưng đột nhiên đi như vậy, điều này làm cho Tống Tương Tư thật sự khó có thể chấp nhận.
Cô còn muốn qua mấy ngày nữa đưa ba trở về Bắc Kinh, đem Tiểu Hồng Đậu đến cho ông xem, nói cho ông biết, ông có một cháu gái, cô còn muốn, ba thấy được Tiểu Hồng Đậu, tâm tình khẳng định sẽ rất tốt, cũng sẽ sống lâu hơn, rõ ràng trước đây mấy giờ, ba còn lôi kéo tay cô, cùng cô nói rất nhiều về chuyện quá khứ, tinh thần của ba thoạt nhìn tốt lắm, nói chuyện cũng không chậm chạp như trước, nhưng, như thế nào lại chết chứ?
Tống Tương Tư càng khóc càng dữ dội.
Hứa Gia Mộc chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn tay, kéo Tống Tương Tư vào trong lòng, trong chốc lát, vạt áo trước ngực anh, đã bị ướt đẫm.
-
Mấy ngày nay Tống Tương Tư bị chuyện ba Tống mất bị đả kích, đầu óc vẫn luôn đờ đẫn, mỗi ngày đều canh giữ bên di ảnh của ba Tống một tấc cũng không rời.
Cho nên, lễ tang của ba Tống, trên căn bản là Hứa Gia Mộc một tay xử lý.
Vào ngày hạ táng, bạn bè của ba Tống khi còn sống, đều tới.
Tống Tương Tư có vẻ hơi mất hồn mất vía, tất cả công tác chiêu đãi, cũng đều là Hứa Gia Mộc an bài.
Ba Tống chôn bên cạnh phần mộ của mẹ Tống, thời điểm quan tài đưa xuống mồ, trên trời liền đổ mưa to, Tống Tương Tư quỳ gối trong đất bùn, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Hứa Gia Mộc miễn cưỡng cầm dù, quỳ gối bên cạnh cô.
Dù đều che hết về phía người Tống Tương Tư, Hứa Gia Mộc bị mưa tạt ướt sũng.
Ba giờ chiều, hết thảy người đến đưa linh cữu đi lục tục rời đi, trong nhà chỉ còn Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư.
Ba ngày nay, Tống Tương Tư cơ hồ không ăn cái gì, đã gầy đi trông thấy, Hứa Gia Mộc vào bếp múc một chén cháo trắng, đem tới phòng ngủ.
Tống Tương Tư nằm trên giường, đưa lưng về phía anh, cũng không nhúc nhích một chút, Hứa Gia Mộc đặt chén cháo lên bàn, cứng rắn ôm cô từ trên giường lên, cầm chén cháo vừa mới chuẩn bị đút cho Tống Tương Tư, lại bị cô đột nhiên vẫy tay đẩy ra, cháo nóng đổ ra ngoài, rơi xuống tay Hứa Gia Mộc, nóng khiến ngón tay của anh trong nháy mắt đỏ bừng.
Vẻ mặt Tống Tương Tư dừng một chút, cuối cùng vẫn nghiêng đầu không rên một tiếng.
Hứa Gia Mộc cực kì dễ tính, không có một chút không vui nào, chỉ cuối người xuống, thu thập đống hỗn độn, đi ra phòng ngủ.
Qua một hồi, lại bưng một chén cháo khác tiến vào.
Hai chân của anh hơi nhũn ra, nhìn cả người Tống Tương Tư khóc đến toàn thân run run một lúc lâu, mới miễn cưỡng vững vàng bước chân đi đến bên cạnh Tống Tương Tư.
Ba Tống nằm rất ngay ngắn, hai tay để trên bụng, biểu tình thực bình thản, thoạt nhìn càng giống như đang ngủ, nhắm chặt khóe môi, mơ hồ còn có thể nhìn ra ý cười, như là gặp được giấc mộng đẹp.
Hứa Gia Mộc vươn tay, nhẹ nhàng đụng tay của ba Tống, cảm xúc lạnh lẽo, bàn tay anh run run, sau đó mới quay đầu nhìn Tống Tương Tư, thấy cô khóc đến thương tâm, tim anh như bị dao cắt đau đớn vô cùng, anh cố lấy hết sức, mới đưa tay bóp lên bờ vai của co6, nói một câu an ủi yếu ớt vô lực: "Tư Tư, em đừng quá đau buồn."
Dường như Tống Tương Tư không nghe thấy lời nói của Hứa Gia Mộc, vẫn một mình chảy nước mắt như cũ.
Kỳ thật cô biết, sinh lão bệnh tử, nhân chi thường tình, hơn nữa cô cũng biết, ba sống không được bao lâu, nhưng, cô không nghĩ tới ba thế nhưng đột nhiên đi như vậy, điều này làm cho Tống Tương Tư thật sự khó có thể chấp nhận.
Cô còn muốn qua mấy ngày nữa đưa ba trở về Bắc Kinh, đem Tiểu Hồng Đậu đến cho ông xem, nói cho ông biết, ông có một cháu gái, cô còn muốn, ba thấy được Tiểu Hồng Đậu, tâm tình khẳng định sẽ rất tốt, cũng sẽ sống lâu hơn, rõ ràng trước đây mấy giờ, ba còn lôi kéo tay cô, cùng cô nói rất nhiều về chuyện quá khứ, tinh thần của ba thoạt nhìn tốt lắm, nói chuyện cũng không chậm chạp như trước, nhưng, như thế nào lại chết chứ?
Tống Tương Tư càng khóc càng dữ dội.
Hứa Gia Mộc chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn tay, kéo Tống Tương Tư vào trong lòng, trong chốc lát, vạt áo trước ngực anh, đã bị ướt đẫm.
-
Mấy ngày nay Tống Tương Tư bị chuyện ba Tống mất bị đả kích, đầu óc vẫn luôn đờ đẫn, mỗi ngày đều canh giữ bên di ảnh của ba Tống một tấc cũng không rời.
Cho nên, lễ tang của ba Tống, trên căn bản là Hứa Gia Mộc một tay xử lý.
Vào ngày hạ táng, bạn bè của ba Tống khi còn sống, đều tới.
Tống Tương Tư có vẻ hơi mất hồn mất vía, tất cả công tác chiêu đãi, cũng đều là Hứa Gia Mộc an bài.
Ba Tống chôn bên cạnh phần mộ của mẹ Tống, thời điểm quan tài đưa xuống mồ, trên trời liền đổ mưa to, Tống Tương Tư quỳ gối trong đất bùn, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Hứa Gia Mộc miễn cưỡng cầm dù, quỳ gối bên cạnh cô.
Dù đều che hết về phía người Tống Tương Tư, Hứa Gia Mộc bị mưa tạt ướt sũng.
Ba giờ chiều, hết thảy người đến đưa linh cữu đi lục tục rời đi, trong nhà chỉ còn Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư.
Ba ngày nay, Tống Tương Tư cơ hồ không ăn cái gì, đã gầy đi trông thấy, Hứa Gia Mộc vào bếp múc một chén cháo trắng, đem tới phòng ngủ.
Tống Tương Tư nằm trên giường, đưa lưng về phía anh, cũng không nhúc nhích một chút, Hứa Gia Mộc đặt chén cháo lên bàn, cứng rắn ôm cô từ trên giường lên, cầm chén cháo vừa mới chuẩn bị đút cho Tống Tương Tư, lại bị cô đột nhiên vẫy tay đẩy ra, cháo nóng đổ ra ngoài, rơi xuống tay Hứa Gia Mộc, nóng khiến ngón tay của anh trong nháy mắt đỏ bừng.
Vẻ mặt Tống Tương Tư dừng một chút, cuối cùng vẫn nghiêng đầu không rên một tiếng.
Hứa Gia Mộc cực kì dễ tính, không có một chút không vui nào, chỉ cuối người xuống, thu thập đống hỗn độn, đi ra phòng ngủ.
Qua một hồi, lại bưng một chén cháo khác tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.