Chương 935: Kéo dài (15)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Editor: Tiểu Cân
Tống Tương Tư vẫn không ăn.
Có thể vì Hứa Gia Mộc quấn quá lợi hại, Tống Tương Tư một mạch xuống giường, không nói câu gì tiêu sái vào phòng ba Tống, khóa trái cửa lại.
Hứa Gia Mộc gõ cửa rất lâu mà không khuyên được Tống Tương Tư mở cửa, cuối cùng anh bắt đầu đi tìm chìa phòng.
Đợi tới khi anh tìm được chìa khóa phòng, mở cửa, thì thấy Tống Tương Tư đang ngồi xổm trên mặt đất, gấp lại từng bộ từng bộ quần áo của ba Tống.
Hứa Gia Mộc nhẹ chân đi đến bên cạnh cô, cực kỳ yên lặng ngồi xuống, cùng cô gấp gấp xếp xếp.
Tống Tương Tư nâng mắt nhìn anh một cái, như muốn lên tiếng bảo anh ra, nhưng khi nhìn thấy mu bàn tay anh sưng đỏ thì lại mím chặt môi, rũ mí mắt xuống, lặng yên không tiếng động tiếp tục xếp quần áo.
Sau cùng Tống Tương Tư thấy trong tủ quần áo của ba Tống còn có một cái hộp giấy cũ nát rất nặng, cô tính ôm ra mà nhấc không được đành nhờ
Hứa Gia Mộc ôm ra giúp cô.
Mở hộp giấy ra, bên trong chất chứa rất nhiều đồ của Tống Tương Tư từ khi còn đi nhà trẻ cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, sách giáo khoa đủ loại kiểu dáng, sách bài tập, tranh vẽ, giấy khen… Nhìn những thứ này, nước mắt Tống Tương Tư lại róc rách tuôn rơi.
Trên thế giới này, người duy nhất cô có thể dựa vào, cũng là người yêu thương cô nhất đã đi rồi, từ nay về sau, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
-
Cơm tối, Tống Tương Tư vẫn như cũ không ăn cái gì cả, cô không ăn, Hứa Gia Mộc cũng không có khẩu vị, một bàn đồ ăn cuối cùng vẫn còn nguyên bị Hứa Gia Mộc bọc nilon cất vào tủ lạnh.
Đêm, Tống Tương Tư ngủ trong phòng của ba Tống, Hứa Gia Mộc ngủ trong phòng của cô.
Lúc sắp 11 giờ, bên ngoài có tiếng sấm rền, mưa xối xả, Hứa Gia Mộc vừa hiu hiu ngủ liền bị đánh thức.
Anh nhớ một buổi chiều trước khi ba Tống đi, nói với mình, nhìn bề ngoài Tư Tư mạnh mẽ vậy thôi chứ thật ra nó cực kỳ yếu đuối, ban đêm sợ nhất là sét đánh.
Hứa Gia Mộc ngồi bật dậy, xốc chăn lên, vội vã xuống giường vọt vào phòng ngủ của ba Tống, đẩy cửa vào, thấy trên giường trống không, không thấy bóng dáng Tống Tương Tư đâu.
Trong lòng anh cả kinh, ngay lập tức tìm một vòng quanh phòng ngủ, không thấy cô đâu, anh lấy điện thoại gọi cho cô, kết quả lại thấy tiếng chuông điện thoại của cô trong này.
Hứa Gia Mộc không kịp thay quần áo nữa, trực tiếp mặc đồ ngủ xông ra ngoài.
Mưa rất lớn, mới vừa ra khỏi khu nhà mà quần áo đã ướt đẫm, Hứa Gia Mộc ngồi trên xe, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là mộ của ba Tống, nhưng lúc lái xe đến đó lại không thấy bóng dáng Tống Tương Tư đâu, Hứa Gia Mộc lại nhanh chóng lái xe trở về, vừa định lên lầu xem Tống Tương Tư về nhà chưa thì chợt nghĩ ra cái gì đó, chạy tới rừng bách trong công viên của tiểu khu.
Mưa vẫn không ngừng rơi, càng lúc càng lớn, làm nhòa đi tầm mắt, ánh đèn đường cũng trở nên mờ nhạt.
Hứa Gia Mộc dùng đèn pin của điện thoại di động, đi một vòng quanh rừng bách, cuối cùng cũng cũng tìm thấy cô ngồi xổm ở một khóc khuất, chôn đầu trên đầu gối.
Từ bộ đồ ngủ đang mặc của người đó, Hứa Gia Mộc nhận ra đó là Tống Tương Tư.
Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim lơ lửng rốt cuộc cũng trở về chỗ cũ, anh bước tới gần cô, gần đến nơi, anh nghe thấy âm thanh nức nở của Tống Tương Tư lẫn trong tiếng mưa tiếng sấm.
Tống Tương Tư vẫn không ăn.
Có thể vì Hứa Gia Mộc quấn quá lợi hại, Tống Tương Tư một mạch xuống giường, không nói câu gì tiêu sái vào phòng ba Tống, khóa trái cửa lại.
Hứa Gia Mộc gõ cửa rất lâu mà không khuyên được Tống Tương Tư mở cửa, cuối cùng anh bắt đầu đi tìm chìa phòng.
Đợi tới khi anh tìm được chìa khóa phòng, mở cửa, thì thấy Tống Tương Tư đang ngồi xổm trên mặt đất, gấp lại từng bộ từng bộ quần áo của ba Tống.
Hứa Gia Mộc nhẹ chân đi đến bên cạnh cô, cực kỳ yên lặng ngồi xuống, cùng cô gấp gấp xếp xếp.
Tống Tương Tư nâng mắt nhìn anh một cái, như muốn lên tiếng bảo anh ra, nhưng khi nhìn thấy mu bàn tay anh sưng đỏ thì lại mím chặt môi, rũ mí mắt xuống, lặng yên không tiếng động tiếp tục xếp quần áo.
Sau cùng Tống Tương Tư thấy trong tủ quần áo của ba Tống còn có một cái hộp giấy cũ nát rất nặng, cô tính ôm ra mà nhấc không được đành nhờ
Hứa Gia Mộc ôm ra giúp cô.
Mở hộp giấy ra, bên trong chất chứa rất nhiều đồ của Tống Tương Tư từ khi còn đi nhà trẻ cho đến lúc tốt nghiệp cấp ba, sách giáo khoa đủ loại kiểu dáng, sách bài tập, tranh vẽ, giấy khen… Nhìn những thứ này, nước mắt Tống Tương Tư lại róc rách tuôn rơi.
Trên thế giới này, người duy nhất cô có thể dựa vào, cũng là người yêu thương cô nhất đã đi rồi, từ nay về sau, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
-
Cơm tối, Tống Tương Tư vẫn như cũ không ăn cái gì cả, cô không ăn, Hứa Gia Mộc cũng không có khẩu vị, một bàn đồ ăn cuối cùng vẫn còn nguyên bị Hứa Gia Mộc bọc nilon cất vào tủ lạnh.
Đêm, Tống Tương Tư ngủ trong phòng của ba Tống, Hứa Gia Mộc ngủ trong phòng của cô.
Lúc sắp 11 giờ, bên ngoài có tiếng sấm rền, mưa xối xả, Hứa Gia Mộc vừa hiu hiu ngủ liền bị đánh thức.
Anh nhớ một buổi chiều trước khi ba Tống đi, nói với mình, nhìn bề ngoài Tư Tư mạnh mẽ vậy thôi chứ thật ra nó cực kỳ yếu đuối, ban đêm sợ nhất là sét đánh.
Hứa Gia Mộc ngồi bật dậy, xốc chăn lên, vội vã xuống giường vọt vào phòng ngủ của ba Tống, đẩy cửa vào, thấy trên giường trống không, không thấy bóng dáng Tống Tương Tư đâu.
Trong lòng anh cả kinh, ngay lập tức tìm một vòng quanh phòng ngủ, không thấy cô đâu, anh lấy điện thoại gọi cho cô, kết quả lại thấy tiếng chuông điện thoại của cô trong này.
Hứa Gia Mộc không kịp thay quần áo nữa, trực tiếp mặc đồ ngủ xông ra ngoài.
Mưa rất lớn, mới vừa ra khỏi khu nhà mà quần áo đã ướt đẫm, Hứa Gia Mộc ngồi trên xe, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là mộ của ba Tống, nhưng lúc lái xe đến đó lại không thấy bóng dáng Tống Tương Tư đâu, Hứa Gia Mộc lại nhanh chóng lái xe trở về, vừa định lên lầu xem Tống Tương Tư về nhà chưa thì chợt nghĩ ra cái gì đó, chạy tới rừng bách trong công viên của tiểu khu.
Mưa vẫn không ngừng rơi, càng lúc càng lớn, làm nhòa đi tầm mắt, ánh đèn đường cũng trở nên mờ nhạt.
Hứa Gia Mộc dùng đèn pin của điện thoại di động, đi một vòng quanh rừng bách, cuối cùng cũng cũng tìm thấy cô ngồi xổm ở một khóc khuất, chôn đầu trên đầu gối.
Từ bộ đồ ngủ đang mặc của người đó, Hứa Gia Mộc nhận ra đó là Tống Tương Tư.
Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim lơ lửng rốt cuộc cũng trở về chỗ cũ, anh bước tới gần cô, gần đến nơi, anh nghe thấy âm thanh nức nở của Tống Tương Tư lẫn trong tiếng mưa tiếng sấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.