Chương 851: Kết thúc (11)
Diệp Phi Dạ
03/09/2016
Editor: White Silk-Hazye
"Tiểu thư Kiều An Hảo, cô có nguyện ý gả cho Lục Cẩn Niên làm vợ, yêu anh ấy, làm bạn với anh ấy, hết lòng với anh ấy, cho dù sinh lão bệnh tử, cũng không xa không rời hay không?"
Kiều An Hảo nhìn vào mắt của Lục Cẩn Niên, khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt tràn đầy ý cười, hạnh phúc giống như sắp tràn ra: "Tôi nguyện ý."
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội, ở trong tiếng vỗ tay, phụ tá nhắc nhở hai người trao nhẫn cho nhau.
Hứa Gia Mộc đứng ở một bên, vội vàng đưa chiếc nhẫn tới, Lục Cẩn Niên lấy chiếc nhẫn kiểu nữ, đeo vào cho Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lấy chiếc nhẫn kiểu nam, đeo vào cho Lục Cẩn Niên.
Vô số tiếng vỗ tay vang lên.
Phụ tá ở trong tiếng vỗ tay, kêu cô dâu và chú rể hôn môi, Lục Cẩn Niên không chớp mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo,lúc chuẩn bị cúi đầu hôn, phụ tá đột nhiên lại lên tiếng: "Thật xin lỗi, tôi cắt ngang một chút, chúng ta đều biết, chú rễ yêu thầm cô dâu nhiều năm, mà cô dâu hình như cũng đã thích chú rễ từ trước, nhưng mà cả hai lại hết lần này tới lần khác không chịu nói ra, tôi muốn thay mặt tất cả mọi người ở đây hỏi thăm, là ai mở miệng làm phá vỡ tầng ran hgiới này trước vậy? Nói cách khác, người nào tỏ tình với người nào trước?"
Người nào tỏ tình với người nào trước?
Cái vấn đề này, ngược lại làm cho Kiều An Hảo không thể nào trả lời. . . . . . Là do cô không cẩn thận làm búp bê ngã xuống bể, thấy tờ giấy ở bên trong, sau đó mới biết được Lục Cẩn Niên là thích cô, cho nên mới đuổi theo anh đến Mĩ, quấn chặt lấy anh. . . . . . Cho nên, cái việc này tính thế nào?
Lúc Kiều An Hảo đang vắt óc nghĩ câu trả lời, Lục Cẩn Niên đột nhiên thoang thả mà lên tiếng: "Cô ấy tỏ tình với tôi trước."
Toàn trường khó tin nổi bắt đầu xôn xao ầm ĩ.
Kiều An Hảo nghe thấy tiếng mọi người ầm ĩ, làm cho mặt ửng hồng, cô nghiên đầu, có chút oán giận nhìn một Lục Cẩn Niên một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà, không biết là người nào ở bên trong búp bê đưa cho mình, giấu một lá thư tình."
Trên áo cưới của Kiều An Hảo, có gắn micro, mặc dù âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng vẫn vững vàng truyền vào trong tai mỗi người trong toàn trường, khiến cho không khí lại dâng cao.
Lục Cẩn Niên bắt chước giọng điệu của Kiều An Hảo, chậm rãi nói: "Không biết lúc trước là ai chạy theo mình đến Mĩ nhỉ, ở sân bay ôm mình, vừa la lối khóc lóc om sòm nói yêu mình vậy nhỉ."
Trong nháy mắt Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên chẹn họng có chút không nói nên lời, cô mở miệng, nghe thấy tiếng cười ở dưới đài, mặt càng đỏ hơn, sau đó liền lan xuống cổ, âm thầm mắng một câu đáng ghét!
Kiều An Hạ ngồi ở trên xe lăn dưới đài, nghe thấy Lục Cẩn Niên nói như vậy, lập tức ném cho Kiều An Hảo ở trên đài một ánh mắt không có tiền đồ, sau đó thuận thế tặng thêm một nụ cười hả hê.
Nhận được ánh mắt và nụ cười đó của Kiều An Hảo, đáy lòng càng nổi lên tức giận không vui, cô bĩu môi, không phục cãi lại: "Vậy còn không biết là ai, mỗi lần chơi đoán số với mình, đều ra theo trình tự cái bao, cái kéo, quả đấm, dùng 520, để tỏ tình với mình nữa!"
"Oa. . . . . ." Dưới đài có không ít cô gái, nghe Kiều An Hảo nói, khoa tay múa chân một cái: "Cái bao, cái kéo, quả đấm", phát hiện thật sự là 520, không nhịn được cảm thán một tiếng.
Lục Cẩn Niên nói: "Vậy còn không biết là ai, ở năm thứ tư tốt nghiệp kia, viết một lá thư tình cho mình, nói, sinh thời, em chỉ yêu anh."
Đáng ghét. . . . . . Tại sao lại không chịu ngường cho cô, nói là anh tỏ tình với cô trước!
Kiều An Hảo bất mãn cau mũi một cái: "Vậy còn không biết là ai trên quà tặng tặng cho mình, bao gồm cả nhẫn kết hôn, cũng có khắc Shmily!"
"Tiểu thư Kiều An Hảo, cô có nguyện ý gả cho Lục Cẩn Niên làm vợ, yêu anh ấy, làm bạn với anh ấy, hết lòng với anh ấy, cho dù sinh lão bệnh tử, cũng không xa không rời hay không?"
Kiều An Hảo nhìn vào mắt của Lục Cẩn Niên, khóe môi khẽ nhếch, đáy mắt tràn đầy ý cười, hạnh phúc giống như sắp tràn ra: "Tôi nguyện ý."
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay vang dội, ở trong tiếng vỗ tay, phụ tá nhắc nhở hai người trao nhẫn cho nhau.
Hứa Gia Mộc đứng ở một bên, vội vàng đưa chiếc nhẫn tới, Lục Cẩn Niên lấy chiếc nhẫn kiểu nữ, đeo vào cho Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lấy chiếc nhẫn kiểu nam, đeo vào cho Lục Cẩn Niên.
Vô số tiếng vỗ tay vang lên.
Phụ tá ở trong tiếng vỗ tay, kêu cô dâu và chú rể hôn môi, Lục Cẩn Niên không chớp mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo,lúc chuẩn bị cúi đầu hôn, phụ tá đột nhiên lại lên tiếng: "Thật xin lỗi, tôi cắt ngang một chút, chúng ta đều biết, chú rễ yêu thầm cô dâu nhiều năm, mà cô dâu hình như cũng đã thích chú rễ từ trước, nhưng mà cả hai lại hết lần này tới lần khác không chịu nói ra, tôi muốn thay mặt tất cả mọi người ở đây hỏi thăm, là ai mở miệng làm phá vỡ tầng ran hgiới này trước vậy? Nói cách khác, người nào tỏ tình với người nào trước?"
Người nào tỏ tình với người nào trước?
Cái vấn đề này, ngược lại làm cho Kiều An Hảo không thể nào trả lời. . . . . . Là do cô không cẩn thận làm búp bê ngã xuống bể, thấy tờ giấy ở bên trong, sau đó mới biết được Lục Cẩn Niên là thích cô, cho nên mới đuổi theo anh đến Mĩ, quấn chặt lấy anh. . . . . . Cho nên, cái việc này tính thế nào?
Lúc Kiều An Hảo đang vắt óc nghĩ câu trả lời, Lục Cẩn Niên đột nhiên thoang thả mà lên tiếng: "Cô ấy tỏ tình với tôi trước."
Toàn trường khó tin nổi bắt đầu xôn xao ầm ĩ.
Kiều An Hảo nghe thấy tiếng mọi người ầm ĩ, làm cho mặt ửng hồng, cô nghiên đầu, có chút oán giận nhìn một Lục Cẩn Niên một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng mà, không biết là người nào ở bên trong búp bê đưa cho mình, giấu một lá thư tình."
Trên áo cưới của Kiều An Hảo, có gắn micro, mặc dù âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng vẫn vững vàng truyền vào trong tai mỗi người trong toàn trường, khiến cho không khí lại dâng cao.
Lục Cẩn Niên bắt chước giọng điệu của Kiều An Hảo, chậm rãi nói: "Không biết lúc trước là ai chạy theo mình đến Mĩ nhỉ, ở sân bay ôm mình, vừa la lối khóc lóc om sòm nói yêu mình vậy nhỉ."
Trong nháy mắt Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên chẹn họng có chút không nói nên lời, cô mở miệng, nghe thấy tiếng cười ở dưới đài, mặt càng đỏ hơn, sau đó liền lan xuống cổ, âm thầm mắng một câu đáng ghét!
Kiều An Hạ ngồi ở trên xe lăn dưới đài, nghe thấy Lục Cẩn Niên nói như vậy, lập tức ném cho Kiều An Hảo ở trên đài một ánh mắt không có tiền đồ, sau đó thuận thế tặng thêm một nụ cười hả hê.
Nhận được ánh mắt và nụ cười đó của Kiều An Hảo, đáy lòng càng nổi lên tức giận không vui, cô bĩu môi, không phục cãi lại: "Vậy còn không biết là ai, mỗi lần chơi đoán số với mình, đều ra theo trình tự cái bao, cái kéo, quả đấm, dùng 520, để tỏ tình với mình nữa!"
"Oa. . . . . ." Dưới đài có không ít cô gái, nghe Kiều An Hảo nói, khoa tay múa chân một cái: "Cái bao, cái kéo, quả đấm", phát hiện thật sự là 520, không nhịn được cảm thán một tiếng.
Lục Cẩn Niên nói: "Vậy còn không biết là ai, ở năm thứ tư tốt nghiệp kia, viết một lá thư tình cho mình, nói, sinh thời, em chỉ yêu anh."
Đáng ghét. . . . . . Tại sao lại không chịu ngường cho cô, nói là anh tỏ tình với cô trước!
Kiều An Hảo bất mãn cau mũi một cái: "Vậy còn không biết là ai trên quà tặng tặng cho mình, bao gồm cả nhẫn kết hôn, cũng có khắc Shmily!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.