Chương 856: Kết thúc (16)fixed
Diệp Phi Dạ
06/07/2016
Ánh mắt của Kiều An Hạ, trở nên có chút trống rỗng.
Trong đôi mắt đen kia tràn ngập sự bất lực.
Tại sao có thể như vậy… Thậm chí ngay cả tư cách làm mẹ cô cũng không có… Đây là sự trừng phạt mà trời cao buông xuống cho những sai lầm trước kia của cô phải không?
Trong bất chợt Kiều An Hạ đau lòng mà khóc thành tiếng.
Kiều An Hạ cũng không biết mình đã khóc bao lâu, cho đến cô nghe tiếng động ở cửa, vội vàng ngừng tiếng khóc, chôn đầu ở trong đệm chăn.
Người đi vào là y tá, đi tới giường bệnh nhìn một chút, có thể cho là cô còn đang ngủ, ngây người trong chốc lát rồi rời đi.
Đợi đếnkhi cửa đóng lại, Kiều An Hạ thò đầu từ trong chăn ra ngoài, trên mặt cô vẫn còn nước mắt không ngừng chảy, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong đầu trống rỗng.
Lúc y tá ở tới phòng bệnh lần nữa đã là bảy giờ tối.
Nước mắt trên mặt Kiều An Hạ đã khô, chỉ còn hốc mắt hồng hồng, không nhìn kỹ, rất khó để người ta phát hiên cô mới vừa khóc.
"Cô Kiều, cô đã tỉnh rồi sao?" Y tá trước cười với Kiều An Hạ một tiếng, đặt thức ăn mình lấy tới trên bàn, đẩy tới trước mặt Kiều An Hạ: "Cô có thể ăn cơm tối, sau đó tôi sẽ tới lấy."
Kiều An Hạ khẽ gật đầu một cái, không lên tiếng, cũng không vươn tay động đũa.
Ước chừng qua một tiếng, y tá tới đây dọn dẹp đĩa, thấy Kiều An Hạ lại không đụng tới một chút thức ăn, không nhịn được có chút lo lắng hỏi: "Cô Kiều, Sao cô không ăn một chút nào vậy? Có chỗ nào không khoẻ sao?"
Kiều An Hạ mang vẻ mặt uể oải mệt mỏi lắc đầu, hơn nữa lúc đang chuẩn bị bảo y tá mang thức ăn đi, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Trình Dạng mặc một thân lễ phục phù rể đi vào.
"Anh Trình, anh đã quay lại rồi sao?" Y tá quay đầu, chào hỏi Trình Dạng một tiếng, sau đó còn nói: "Không biết tại sao mà cô Kiều lại không chịu ăn cơm tối."
Trình Dạng nhíu mày, đi tới trước giường bệnh, vươn tay cầm một cái đĩa, phát hiện thức ăn có chút lạnh, dặn y tá bưng xuống đi thay mới , sau đó liền thuận thế ngồi ở bên giường, sờ sờ trán Kiều An Hạ, phát hiện nhiệt độ bình thường, mới thở dài một hơi, giọng nói lúc mở miệng lại có phần nhẹ nhàng: "Sao vẫn chưa ăn cơm tối? Không hợp khẩu vị, hay à trong người không thoải mái?"
Kiều An Hạ bị hành động này củaTrình Dạng làm cho càng đau đớn hơn, nước mắt lại dâng lên, cô vội vàng cụp mắt, nỗ lực khống chế tâm tình của mình, điều chỉnh tâm thần mình như bình thương: "Không có, có thể là buổi trưa ăn hơi nhiều ở bữa tiệc của Kiều Kiều, hiện tại không đói lắm."
"Vậy cũng phải ăn một chút, bằng không thì sao cơ thể lại hồi phục được."
Kiều An Hạ gật đầu, không lên tiếng, chỉ là thuận thế chui vào trong ngực Trình Dạng.
Rất nhanh y tá đã mang thức ăn mới tới, Trình Dạng nhìn khẩu vị Kiều An Hạ không tốt, tự mình đút từng muỗng cho cô ăn, ăn xong còn cầm khăn giấy giúp cô lau miệng, qua nửa tiếng, lại trông cô uống thuốc, thuận tiện đánh răng giúp cô, mới đặt cô nằm trên giường.
Anh biết rất chú ý đến gương mặt của mình, dù là không trang điểm, mỗi đêm cũng phải rửa sạch, anh còn cố ý cầm khăn ướt cẩn thận lau mặt cho cô.
Những chuyện này, từ lúc Kiều An Hạ tỉnh lại, Trình Dạng đều làm mỗi ngày.
Lúc trước trong lòng cô luôn tràn đầy hạnh phúc, nhưng bây giờ trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Chẳng lẽ anh không biết, hiện tại cô không thể mang thai sao, chính là một kẻ tàn phế, cả đời cũng không thể cho anh một mái nhà hoàn chỉnh, tại sao anh còn muốn đối với cô tốt như vậy?
Trong đôi mắt đen kia tràn ngập sự bất lực.
Tại sao có thể như vậy… Thậm chí ngay cả tư cách làm mẹ cô cũng không có… Đây là sự trừng phạt mà trời cao buông xuống cho những sai lầm trước kia của cô phải không?
Trong bất chợt Kiều An Hạ đau lòng mà khóc thành tiếng.
Kiều An Hạ cũng không biết mình đã khóc bao lâu, cho đến cô nghe tiếng động ở cửa, vội vàng ngừng tiếng khóc, chôn đầu ở trong đệm chăn.
Người đi vào là y tá, đi tới giường bệnh nhìn một chút, có thể cho là cô còn đang ngủ, ngây người trong chốc lát rồi rời đi.
Đợi đếnkhi cửa đóng lại, Kiều An Hạ thò đầu từ trong chăn ra ngoài, trên mặt cô vẫn còn nước mắt không ngừng chảy, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong đầu trống rỗng.
Lúc y tá ở tới phòng bệnh lần nữa đã là bảy giờ tối.
Nước mắt trên mặt Kiều An Hạ đã khô, chỉ còn hốc mắt hồng hồng, không nhìn kỹ, rất khó để người ta phát hiên cô mới vừa khóc.
"Cô Kiều, cô đã tỉnh rồi sao?" Y tá trước cười với Kiều An Hạ một tiếng, đặt thức ăn mình lấy tới trên bàn, đẩy tới trước mặt Kiều An Hạ: "Cô có thể ăn cơm tối, sau đó tôi sẽ tới lấy."
Kiều An Hạ khẽ gật đầu một cái, không lên tiếng, cũng không vươn tay động đũa.
Ước chừng qua một tiếng, y tá tới đây dọn dẹp đĩa, thấy Kiều An Hạ lại không đụng tới một chút thức ăn, không nhịn được có chút lo lắng hỏi: "Cô Kiều, Sao cô không ăn một chút nào vậy? Có chỗ nào không khoẻ sao?"
Kiều An Hạ mang vẻ mặt uể oải mệt mỏi lắc đầu, hơn nữa lúc đang chuẩn bị bảo y tá mang thức ăn đi, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, Trình Dạng mặc một thân lễ phục phù rể đi vào.
"Anh Trình, anh đã quay lại rồi sao?" Y tá quay đầu, chào hỏi Trình Dạng một tiếng, sau đó còn nói: "Không biết tại sao mà cô Kiều lại không chịu ăn cơm tối."
Trình Dạng nhíu mày, đi tới trước giường bệnh, vươn tay cầm một cái đĩa, phát hiện thức ăn có chút lạnh, dặn y tá bưng xuống đi thay mới , sau đó liền thuận thế ngồi ở bên giường, sờ sờ trán Kiều An Hạ, phát hiện nhiệt độ bình thường, mới thở dài một hơi, giọng nói lúc mở miệng lại có phần nhẹ nhàng: "Sao vẫn chưa ăn cơm tối? Không hợp khẩu vị, hay à trong người không thoải mái?"
Kiều An Hạ bị hành động này củaTrình Dạng làm cho càng đau đớn hơn, nước mắt lại dâng lên, cô vội vàng cụp mắt, nỗ lực khống chế tâm tình của mình, điều chỉnh tâm thần mình như bình thương: "Không có, có thể là buổi trưa ăn hơi nhiều ở bữa tiệc của Kiều Kiều, hiện tại không đói lắm."
"Vậy cũng phải ăn một chút, bằng không thì sao cơ thể lại hồi phục được."
Kiều An Hạ gật đầu, không lên tiếng, chỉ là thuận thế chui vào trong ngực Trình Dạng.
Rất nhanh y tá đã mang thức ăn mới tới, Trình Dạng nhìn khẩu vị Kiều An Hạ không tốt, tự mình đút từng muỗng cho cô ăn, ăn xong còn cầm khăn giấy giúp cô lau miệng, qua nửa tiếng, lại trông cô uống thuốc, thuận tiện đánh răng giúp cô, mới đặt cô nằm trên giường.
Anh biết rất chú ý đến gương mặt của mình, dù là không trang điểm, mỗi đêm cũng phải rửa sạch, anh còn cố ý cầm khăn ướt cẩn thận lau mặt cho cô.
Những chuyện này, từ lúc Kiều An Hạ tỉnh lại, Trình Dạng đều làm mỗi ngày.
Lúc trước trong lòng cô luôn tràn đầy hạnh phúc, nhưng bây giờ trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Chẳng lẽ anh không biết, hiện tại cô không thể mang thai sao, chính là một kẻ tàn phế, cả đời cũng không thể cho anh một mái nhà hoàn chỉnh, tại sao anh còn muốn đối với cô tốt như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.