Chương 857: Kết thúc [17] fixed
Diệp Phi Dạ
06/07/2016
"Nghĩ gì thế?" Trình
Dạng vất khăn ướt vào trong thùng rác, thấy Kiều An Hạ kinh ngạc nhìn
mình chằm chằm không hề chớp mắt , không nhịn được vỗ vỗ mặt của cô, lên tiếng hỏi một câu.
Kiều An Hạ hồi hồn, lắc đầu với Trình Dạng, đôi mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Trình Dạng cười khẽ một tiếng, đứng lên, đi tới một bên ghê sô pha chất rất nhiều thứ.
Kiều An Hạ biết Trình Dạng đang tìm túi trang điểm của cô, cô dõi theo bóng lưng anh, nhìn một lúc, sau đó bỗng dưng lên tiếng: "Trình Dạng, anh thích con trai hay con gái?"
Kiều An Hạ tinh tường thấy động tác tìm đồ của Trình Dạng dừng lại một chút, chỉ là trong một cái chớp mắt, Trình Dạng liền khôi phục lại bình thường, xoay người nhìn cô: "Sao bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này?"
Kiều An Hạ cảm thấy Trình Dạng đang gấp gáp, anh đang sợ mình đã biết thứ gì sao?
Kiều An Hạ cong môi cười cười, giọng điệu thoải mái mà nói: "Kiều Kiều cũng mang thai, em cũng nên lo về vấn đề này, anh nói cho em biết, rốt cuộc anh thích con trai hay con gái nha?"
Trình Dạng nghe Kiều An Hạ nói như vậy, rõ ràng vẻ mặt đã giãn ra rất nhiều: "Muốn nghe lời nói thật không?"
Kiều An Hạ "Ừ" một tiếng, bổ sung thêm một câu: "Nói đi."
Trình Dạng tìm ra túi trang điểm, đi tới bên giường, cầm dầu dưỡng da, đổ một ít vào tay rồi xoa lên mặt Kiều An Hạ, sau đó mới nhìn vào ánh mắt của cô, nói nghiêm túc: "Có con quá phiền phức, anh vẫn thích thế giới hai người hơn."
Là bởi vì anh biết cô không thể mang thai, cho nên mới trả lời như vậy sao?
Rõ ràng trước kia anh đã từng nói với cô, nếu như tương lai có sinh con trai, anh và con trai sẽ cùng nhau bảo vệ cô, nếu tương lai sinh bé gái, anh sẽ tự mình bảo vệ mẹ con các cô...
Kiều An Hạ nhìn ánh mắt của Trình Dạng, bắt đầu có chút xao động.
Trình Dạng đặt dầu dưỡng da trong tay lên bàn, cầm tay của cô, tiếp tục mở miệng: "Hạ Hạ, chờ sức khoẻ của em tốt lên rồi xuất viện, chúng ta cũng tiến hành hôn lễ thôi."
Mắt Kiều An Hạ lại bắt đầu cay cay, cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Trình Dạng mới cong môi cười, sau đó cúi người, hôn trán cô một chút: "Tốt lắm, thời gian đã không còn sớm, đi ngủ sớm chút đi."
Kiều An Hạ cũng nỗ lực trưng lên một nụ cười, môi khẽ giật: "Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Trình Dạng vuốt vuốt tóc của cô, thay cô đắp chăn lên, đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Kiều An Hạ nghe tiếng nước chảy bên trong, rốt cuộc không nhịn được mà chui vào trong chăn khóc.
Anh nói, anh kết hôn với cô. . . . . . Nhưng Kiều An Hạ bây giờ lại như vậy, sao còn có thể làm cô dâu của anh chứ?
Cô không hối hận việc đã cứu Kiều An Hảo, cho dù cô chưa bao giờ làm chuyện gì để xin lỗi Kiều An Hảo, nhưng gặp phải chuyện như vậy, cô vẫn sẽ không do dự mà cứu con bé...
Vì thế, rơi vào kết cục như vậy, tuy cô có đau đớn, nhưng lại không hề oán hận.
Nhưng, cô không thể để cho Trình Dạng gánh chịu kết cục này cùng cô được...
Hôm nay Lục Cẩn Niên rất, đó là sự vui mừng toát ra từ trong lòng, mọi người mời rượu, đến cũng không từ chối, cuối cùng uống có chút nhiều, bước chân cũng lảo đảo, đến cả tiếp khách cũng đi không nổi, Lục Cẩn Niên say mèm, cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc cùng trợ lý mang anh lên lầu.
Hứa Gia Mộc xuống lầu, cùng tiễn khách với ba Kiều mẹ Kiều, cho đến gần bảy giờ tối, cuối cùng khách cũng đi hết, Hứa Gia Mộc vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, di động trong túi lại vang lên.
Kiều An Hạ hồi hồn, lắc đầu với Trình Dạng, đôi mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Trình Dạng cười khẽ một tiếng, đứng lên, đi tới một bên ghê sô pha chất rất nhiều thứ.
Kiều An Hạ biết Trình Dạng đang tìm túi trang điểm của cô, cô dõi theo bóng lưng anh, nhìn một lúc, sau đó bỗng dưng lên tiếng: "Trình Dạng, anh thích con trai hay con gái?"
Kiều An Hạ tinh tường thấy động tác tìm đồ của Trình Dạng dừng lại một chút, chỉ là trong một cái chớp mắt, Trình Dạng liền khôi phục lại bình thường, xoay người nhìn cô: "Sao bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này?"
Kiều An Hạ cảm thấy Trình Dạng đang gấp gáp, anh đang sợ mình đã biết thứ gì sao?
Kiều An Hạ cong môi cười cười, giọng điệu thoải mái mà nói: "Kiều Kiều cũng mang thai, em cũng nên lo về vấn đề này, anh nói cho em biết, rốt cuộc anh thích con trai hay con gái nha?"
Trình Dạng nghe Kiều An Hạ nói như vậy, rõ ràng vẻ mặt đã giãn ra rất nhiều: "Muốn nghe lời nói thật không?"
Kiều An Hạ "Ừ" một tiếng, bổ sung thêm một câu: "Nói đi."
Trình Dạng tìm ra túi trang điểm, đi tới bên giường, cầm dầu dưỡng da, đổ một ít vào tay rồi xoa lên mặt Kiều An Hạ, sau đó mới nhìn vào ánh mắt của cô, nói nghiêm túc: "Có con quá phiền phức, anh vẫn thích thế giới hai người hơn."
Là bởi vì anh biết cô không thể mang thai, cho nên mới trả lời như vậy sao?
Rõ ràng trước kia anh đã từng nói với cô, nếu như tương lai có sinh con trai, anh và con trai sẽ cùng nhau bảo vệ cô, nếu tương lai sinh bé gái, anh sẽ tự mình bảo vệ mẹ con các cô...
Kiều An Hạ nhìn ánh mắt của Trình Dạng, bắt đầu có chút xao động.
Trình Dạng đặt dầu dưỡng da trong tay lên bàn, cầm tay của cô, tiếp tục mở miệng: "Hạ Hạ, chờ sức khoẻ của em tốt lên rồi xuất viện, chúng ta cũng tiến hành hôn lễ thôi."
Mắt Kiều An Hạ lại bắt đầu cay cay, cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Trình Dạng mới cong môi cười, sau đó cúi người, hôn trán cô một chút: "Tốt lắm, thời gian đã không còn sớm, đi ngủ sớm chút đi."
Kiều An Hạ cũng nỗ lực trưng lên một nụ cười, môi khẽ giật: "Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Trình Dạng vuốt vuốt tóc của cô, thay cô đắp chăn lên, đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Kiều An Hạ nghe tiếng nước chảy bên trong, rốt cuộc không nhịn được mà chui vào trong chăn khóc.
Anh nói, anh kết hôn với cô. . . . . . Nhưng Kiều An Hạ bây giờ lại như vậy, sao còn có thể làm cô dâu của anh chứ?
Cô không hối hận việc đã cứu Kiều An Hảo, cho dù cô chưa bao giờ làm chuyện gì để xin lỗi Kiều An Hảo, nhưng gặp phải chuyện như vậy, cô vẫn sẽ không do dự mà cứu con bé...
Vì thế, rơi vào kết cục như vậy, tuy cô có đau đớn, nhưng lại không hề oán hận.
Nhưng, cô không thể để cho Trình Dạng gánh chịu kết cục này cùng cô được...
Hôm nay Lục Cẩn Niên rất, đó là sự vui mừng toát ra từ trong lòng, mọi người mời rượu, đến cũng không từ chối, cuối cùng uống có chút nhiều, bước chân cũng lảo đảo, đến cả tiếp khách cũng đi không nổi, Lục Cẩn Niên say mèm, cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc cùng trợ lý mang anh lên lầu.
Hứa Gia Mộc xuống lầu, cùng tiễn khách với ba Kiều mẹ Kiều, cho đến gần bảy giờ tối, cuối cùng khách cũng đi hết, Hứa Gia Mộc vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, di động trong túi lại vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.