Chương 802: Lấy lại hào quang lúc trước? (2)
Diệp Phi Dạ
29/07/2016
Edit: Tuyết Khanh
"Cậu chủ nhỏ, hiện tại bà chủ không muốn gặp cậu...cậu vẫn là đừng ở chỗ này, tránh cho bệnh tình của bà chủ lại thêm nặng."
Hứa Gia Mộc giật giật môi, nói: "Dì Vân, dì giúp con chăm sóc mẹ thật tốt, con đang đợi cảm xúc của bà ổn định, hôm nào trở lại thăm bà."
Hứa Gia Mộc từ bệnh viện ra ngoài, cũng không có gấp gáp lên xe, hắn tựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn chỗ phòng bệnh của Hàn Như Sơ một cái.
Gió đầu mùa xuân tại Bắc Kinh, vẫn rất lạnh, khi thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương.
Khi Hứa Gia Mộc hút xong một điếu thuốc, tay cũng đã đông lại lạnh lẽo.
Hắn đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác bên cạnh, xoa xoa đôi bàn tay, đang chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Hứa Gia Mộc ngừng động tác, lấy điện thoại di động ra, thấy tên hiển thị cuộc gọi đến trên màng hình, nhất thời vẻ mặt hơi sửng sốt.
Điện thoại di động ở trong lòng bàn tay chấn động một lúc thật lâu, Hứa Gia Mộc mới nhấn nghe, nín thở, đưa điện thoại di động lên bên tai, liếm liếm môi, mở miệng: "Sao vậy?"
Trong điện thoại trầm mặc trong chốc lát, lại truyền đến giọng nói của Lục Cẩn Niên: "Sáu giờ chiều có thời gian rãnh hay không?"
"Có."
"Vậy, ăn cơm chung đi?"
"Được." Hứa Gia Mộc đáp lại xong, lại hỏi: "Chỗ cũ sao?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên nhẹ giọng trả lời một câu.
Hai người trong nháy mắt có chútim lặng, cách một lát, Hứa Gia Mộc nghe được Lục Cẩn Niên bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói trợ lý nhắc nhở: "Ông Lục, dến giờ họp."
"Đang bận sao?" Hứa Gia Mộc hỏi trước hai chữ, sau đó liền giơ chân lên, đá đá bánh xe: "Buổi tối gặp mặt rồi hãy nói, anh không có thời gian rồi."
"Được." Lục Cẩn Niên vừa đáp một tiếng, sau một lúc lâu, liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Mộc cất điện thoại di động, tại bên cạnh xe đứng một lát, cuối cùng kéo cửa xe ra, ngồi xuống, khởi động ô-tô rời đi.
Lục Cẩn Niên họp một buổi chiều, đều hết sức không yên lòng, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra bức thư tình, cho tới lúc đến phiên mình lên tiếng, cũng bởi vì thất thần, giữ chừng còn vấp nhiều lần.
Năm giờ tan họp, Lục Cẩn Niên trực tiếp cho trợ lý tan sở trước, mình trở lại trong phòng làm việc gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, báo cáo lịch trình, sau đó vào phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc, đổi một bộ đồ thể thao, lấy chìa khóa xe, đi xuống lầu.
Hẹn sáu giờ, Lục Cẩn Niên năm giờ 50’ liền đến nơi hẹn với Hứa Gia Mộc.
Đó là sân thể dục quốc gia gần một quán món tủ, bà chủ là người rất nhiệt tình, khách hàng cũng không nhiều, nhưng đều là khách hàng quen, sở dĩ hắn biết nơi này, là nhờ Hứa Gia Mộc dẫn tới.
Lục Cẩn Niên dừng xe lại, đẩy cửa ra, bên trong trống trải thoáng mát, không có một người khách hàng, bà chủ đứng ở lối vào trong quán, lập tức buông việc tính toán trong tay, ngẩng đầu lên, cười híp mắt mở miệng: "Ông Lục tới? Ngài Hứa đã đến, ở tại nơi trước kia ngài thích ngồi đợi ngài thật lâu rồi."
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái.
Bà chủ đi vòng ra khỏi quầy, vừa dẫn đường cho Lục Cẩn Niên đi vào trong, vừa nói: "Ông Lục, ngài đã lâu rồi không tới nơi này ăn cơm, ngài Hứa ngược lại thường xuyên đến, chỉ là mỗi lần đều đi một mình, tôi còn hỏi ngài ấy sao ngài không đến, ngài ấy nói ngài đang bận."
Lục Cẩn Niên"Ừ" một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người đang ngồi Hứa Gia Mộc cách đó không xa, sợ là tới đã lâu, trước mặt bày hai vỏ chai rượu.
"Ông Hứa, ngài Lục đã đến." Theo lời nói của bà chủ, Lục Cẩn Niên tư thế ưu nhã cởi bỏ áo khoác dầy bên ngoài, kéo cái ghế trước mặt Hứa Gia Mộc ra ngồi xuống.
"Cậu chủ nhỏ, hiện tại bà chủ không muốn gặp cậu...cậu vẫn là đừng ở chỗ này, tránh cho bệnh tình của bà chủ lại thêm nặng."
Hứa Gia Mộc giật giật môi, nói: "Dì Vân, dì giúp con chăm sóc mẹ thật tốt, con đang đợi cảm xúc của bà ổn định, hôm nào trở lại thăm bà."
Hứa Gia Mộc từ bệnh viện ra ngoài, cũng không có gấp gáp lên xe, hắn tựa vào cửa xe, đốt một điếu thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn chỗ phòng bệnh của Hàn Như Sơ một cái.
Gió đầu mùa xuân tại Bắc Kinh, vẫn rất lạnh, khi thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương.
Khi Hứa Gia Mộc hút xong một điếu thuốc, tay cũng đã đông lại lạnh lẽo.
Hắn đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác bên cạnh, xoa xoa đôi bàn tay, đang chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Hứa Gia Mộc ngừng động tác, lấy điện thoại di động ra, thấy tên hiển thị cuộc gọi đến trên màng hình, nhất thời vẻ mặt hơi sửng sốt.
Điện thoại di động ở trong lòng bàn tay chấn động một lúc thật lâu, Hứa Gia Mộc mới nhấn nghe, nín thở, đưa điện thoại di động lên bên tai, liếm liếm môi, mở miệng: "Sao vậy?"
Trong điện thoại trầm mặc trong chốc lát, lại truyền đến giọng nói của Lục Cẩn Niên: "Sáu giờ chiều có thời gian rãnh hay không?"
"Có."
"Vậy, ăn cơm chung đi?"
"Được." Hứa Gia Mộc đáp lại xong, lại hỏi: "Chỗ cũ sao?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên nhẹ giọng trả lời một câu.
Hai người trong nháy mắt có chútim lặng, cách một lát, Hứa Gia Mộc nghe được Lục Cẩn Niên bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng nói trợ lý nhắc nhở: "Ông Lục, dến giờ họp."
"Đang bận sao?" Hứa Gia Mộc hỏi trước hai chữ, sau đó liền giơ chân lên, đá đá bánh xe: "Buổi tối gặp mặt rồi hãy nói, anh không có thời gian rồi."
"Được." Lục Cẩn Niên vừa đáp một tiếng, sau một lúc lâu, liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Mộc cất điện thoại di động, tại bên cạnh xe đứng một lát, cuối cùng kéo cửa xe ra, ngồi xuống, khởi động ô-tô rời đi.
Lục Cẩn Niên họp một buổi chiều, đều hết sức không yên lòng, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra bức thư tình, cho tới lúc đến phiên mình lên tiếng, cũng bởi vì thất thần, giữ chừng còn vấp nhiều lần.
Năm giờ tan họp, Lục Cẩn Niên trực tiếp cho trợ lý tan sở trước, mình trở lại trong phòng làm việc gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, báo cáo lịch trình, sau đó vào phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc, đổi một bộ đồ thể thao, lấy chìa khóa xe, đi xuống lầu.
Hẹn sáu giờ, Lục Cẩn Niên năm giờ 50’ liền đến nơi hẹn với Hứa Gia Mộc.
Đó là sân thể dục quốc gia gần một quán món tủ, bà chủ là người rất nhiệt tình, khách hàng cũng không nhiều, nhưng đều là khách hàng quen, sở dĩ hắn biết nơi này, là nhờ Hứa Gia Mộc dẫn tới.
Lục Cẩn Niên dừng xe lại, đẩy cửa ra, bên trong trống trải thoáng mát, không có một người khách hàng, bà chủ đứng ở lối vào trong quán, lập tức buông việc tính toán trong tay, ngẩng đầu lên, cười híp mắt mở miệng: "Ông Lục tới? Ngài Hứa đã đến, ở tại nơi trước kia ngài thích ngồi đợi ngài thật lâu rồi."
Lục Cẩn Niên gật đầu một cái.
Bà chủ đi vòng ra khỏi quầy, vừa dẫn đường cho Lục Cẩn Niên đi vào trong, vừa nói: "Ông Lục, ngài đã lâu rồi không tới nơi này ăn cơm, ngài Hứa ngược lại thường xuyên đến, chỉ là mỗi lần đều đi một mình, tôi còn hỏi ngài ấy sao ngài không đến, ngài ấy nói ngài đang bận."
Lục Cẩn Niên"Ừ" một tiếng, tầm mắt rơi vào trên người đang ngồi Hứa Gia Mộc cách đó không xa, sợ là tới đã lâu, trước mặt bày hai vỏ chai rượu.
"Ông Hứa, ngài Lục đã đến." Theo lời nói của bà chủ, Lục Cẩn Niên tư thế ưu nhã cởi bỏ áo khoác dầy bên ngoài, kéo cái ghế trước mặt Hứa Gia Mộc ra ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.