Chương 803: Thăm lại quang cảnh mười năm trước (3)
Diệp Phi Dạ
29/07/2016
Edit: Tuyết Khanh
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên nhìn Lục Cẩn Niên ở đối diện một cái, tay cầm ly rượu hơi dừng một chút, sau đó liền nhìn về phía bà chủ gật đầu một cái.
Bà chủ cầm thực đơn hỏi: "Ngài Lục cùng ngài Hứa, lần này vẫn là mấy món ăn giống như trước kia sao?"
"Ừ." Hứa Gia Mộc đáp một tiếng, chỉ chỉ bia trên bàn: "Cầm mấy chai tới đây."
Quá trình ăn cơm, hai người Hứa Gia Mộc cùng Lục Cẩn Niên gần như không có nói chuyện với nhau, trừ khi thỉnh thoảng chạm ly rượu.
Nhà hàng món tủ này buôn bán thật sự là kém đến nỗi cực hạn, ngay cả khi bọn họ cơm nước xong tính tiền rồi, tổng cộng cũng chẳng quá ba bốn bàn có người ăn cơm.
Một bàn ngồi ở cách đó không xa bên cạnh Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, có một nữ sinh nhận ra Lục Cẩn Niên, vẫn cầm không điện thoại di động chụp hình Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh kích động không thôi nói vài câu, mãi cho đến khi Lục Cẩn Niên đứng dậy rời đi, nữ sinh kia mới cầm một cây viết chạy đến trước mặt Lục Cẩn Niên, xin chữ kí.
Bên ngoài quán, là một cái ngõ nhỏ rất hẹp.
Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc ăn ý ai cũng không có đi lấy chìa khóa xe, Lục Cẩn Niên cầm mắt kính đeo lên mặt, sau đó mở miệng: "Chơi bóng đi?"
"Được." Hứa Gia Mộc không có dị ngị* (phản đối ý) gì.
Từ quán ăn đến sân thể dục quốc gia chỉ khoảng hai trăm mét, dọc theo ngõ nhỏ mà đi là có thể đến cửa sau, lúc này bóng đêm đã phủ xuống, trong ngõ hẻm gần như không có người nào, cách đó rất xa có một ngọn đèn đường, ánh sáng rất nhạt, hai người không có trao đổi gì, cứ như vậy vai kề vai đi, ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, đến cửa sân thể dục, đi vào trước, Hứa Gia Mộc lấy tiền, mua mấy chai nước.
Trong sân hể dục trống rỗng, trừ hai người bọn họ ra, cũng không có người nào khác bên cạnh.
Hứa Gia Mộc cởi bỏ áo chống lạnh bên ngoài, một tay nắm bóng, vỗ hai cái trên mặt đất, bóng liền dễ dàng bật lên, ném bóng vào rổ, sau đó tiếp được bóng bắn về, vừa vỗ, vừa nhìn Lục Cẩn Niên nói: "So một trận không?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ cởi áo khoác ra, đi tới.
Không có trọng tài, cũng không có người xem, hai người chỉ là đơn thuần, ở chỗ này hoạt động ra mồ hôi, cả một sân thể dục trống trải, trừ lúc thỉnh thoảng truyền đến tiếng giày ma sát mặt đất bằng gỗ phát ra một tiếng đông đông đông, an tĩnh không còn tiếng vang gì khác.
Hai người không biết chơi bóng bao lâu, mãi cho đến khi thể lực hao hết, hai người đồng loạt ngồi xuống dưới đất.
Hứa Gia Mộc nắm một chai nước, ném cho Lục Cẩn Niên, sau đó lại cầm một chai, mở nắp, ừng ực uống một miếng, sau đó giơ tay lên, lau nước từ trên khóe miệng chảy xuôi xuống, nói: "Sau khi anh đi rồi, có một thời gian thật dài, em không có sảng khoái đánh bóng như vậy."
Động tác nuốt nước của Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, tiếp theo sau đó lại uống một hơi, vặn nắp chai nước lại, nói: "Anh cũng vậy rất lâu rồi không có chơi bóng."
Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên một cái, sau đó liền nằm ngang ở trên sàn nhà bằng gỗ, nhìn lên trần nhà thủy tinh trong sân thể dục.
Lục Cẩn Niên vặn xong nắp chai, cũng song song nằm xuống theo.
Bởi vì trải qua vận động kịch liệt, hô hấp của hai người cũng có chút dồn dập.
Ít người đi chơi bóng, lúc này trong sân thể dục càng trở nên yên tĩnh.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm trần nhà không biết nhìn bao lâu, mở lớn hai mắt, cũng không có nhìn xem Lục Cẩn Niên, chỉ nhè nhẹ mở miệng, nói: “Anh, thật xin lỗi."
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên nhìn Lục Cẩn Niên ở đối diện một cái, tay cầm ly rượu hơi dừng một chút, sau đó liền nhìn về phía bà chủ gật đầu một cái.
Bà chủ cầm thực đơn hỏi: "Ngài Lục cùng ngài Hứa, lần này vẫn là mấy món ăn giống như trước kia sao?"
"Ừ." Hứa Gia Mộc đáp một tiếng, chỉ chỉ bia trên bàn: "Cầm mấy chai tới đây."
Quá trình ăn cơm, hai người Hứa Gia Mộc cùng Lục Cẩn Niên gần như không có nói chuyện với nhau, trừ khi thỉnh thoảng chạm ly rượu.
Nhà hàng món tủ này buôn bán thật sự là kém đến nỗi cực hạn, ngay cả khi bọn họ cơm nước xong tính tiền rồi, tổng cộng cũng chẳng quá ba bốn bàn có người ăn cơm.
Một bàn ngồi ở cách đó không xa bên cạnh Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, có một nữ sinh nhận ra Lục Cẩn Niên, vẫn cầm không điện thoại di động chụp hình Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh kích động không thôi nói vài câu, mãi cho đến khi Lục Cẩn Niên đứng dậy rời đi, nữ sinh kia mới cầm một cây viết chạy đến trước mặt Lục Cẩn Niên, xin chữ kí.
Bên ngoài quán, là một cái ngõ nhỏ rất hẹp.
Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc ăn ý ai cũng không có đi lấy chìa khóa xe, Lục Cẩn Niên cầm mắt kính đeo lên mặt, sau đó mở miệng: "Chơi bóng đi?"
"Được." Hứa Gia Mộc không có dị ngị* (phản đối ý) gì.
Từ quán ăn đến sân thể dục quốc gia chỉ khoảng hai trăm mét, dọc theo ngõ nhỏ mà đi là có thể đến cửa sau, lúc này bóng đêm đã phủ xuống, trong ngõ hẻm gần như không có người nào, cách đó rất xa có một ngọn đèn đường, ánh sáng rất nhạt, hai người không có trao đổi gì, cứ như vậy vai kề vai đi, ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, đến cửa sân thể dục, đi vào trước, Hứa Gia Mộc lấy tiền, mua mấy chai nước.
Trong sân hể dục trống rỗng, trừ hai người bọn họ ra, cũng không có người nào khác bên cạnh.
Hứa Gia Mộc cởi bỏ áo chống lạnh bên ngoài, một tay nắm bóng, vỗ hai cái trên mặt đất, bóng liền dễ dàng bật lên, ném bóng vào rổ, sau đó tiếp được bóng bắn về, vừa vỗ, vừa nhìn Lục Cẩn Niên nói: "So một trận không?"
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ cởi áo khoác ra, đi tới.
Không có trọng tài, cũng không có người xem, hai người chỉ là đơn thuần, ở chỗ này hoạt động ra mồ hôi, cả một sân thể dục trống trải, trừ lúc thỉnh thoảng truyền đến tiếng giày ma sát mặt đất bằng gỗ phát ra một tiếng đông đông đông, an tĩnh không còn tiếng vang gì khác.
Hai người không biết chơi bóng bao lâu, mãi cho đến khi thể lực hao hết, hai người đồng loạt ngồi xuống dưới đất.
Hứa Gia Mộc nắm một chai nước, ném cho Lục Cẩn Niên, sau đó lại cầm một chai, mở nắp, ừng ực uống một miếng, sau đó giơ tay lên, lau nước từ trên khóe miệng chảy xuôi xuống, nói: "Sau khi anh đi rồi, có một thời gian thật dài, em không có sảng khoái đánh bóng như vậy."
Động tác nuốt nước của Lục Cẩn Niên dừng lại một chút, tiếp theo sau đó lại uống một hơi, vặn nắp chai nước lại, nói: "Anh cũng vậy rất lâu rồi không có chơi bóng."
Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên một cái, sau đó liền nằm ngang ở trên sàn nhà bằng gỗ, nhìn lên trần nhà thủy tinh trong sân thể dục.
Lục Cẩn Niên vặn xong nắp chai, cũng song song nằm xuống theo.
Bởi vì trải qua vận động kịch liệt, hô hấp của hai người cũng có chút dồn dập.
Ít người đi chơi bóng, lúc này trong sân thể dục càng trở nên yên tĩnh.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm trần nhà không biết nhìn bao lâu, mở lớn hai mắt, cũng không có nhìn xem Lục Cẩn Niên, chỉ nhè nhẹ mở miệng, nói: “Anh, thật xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.