Chương 761: Lựa chọn của Hứa Gia Mộc (20)
Diệp Phi Dạ
24/07/2016
Hai ngày đầu Kiều An Hảo tập luyện, nhảy vô cùng tích cực.
Lúc đầu Lục Cẩn Niên còn ở trong phòng múa cùng cô, về sau cô xoay tới xoay lui, xoay tới mức cô cũng choáng váng, động tác càng ngày càng linh động mê người, nhưng Lục Cẩn Niên có chút chóng mặt, sau cùng vẫn là lúc Kiều An Hảo tập múa thì đi thư phòng xử lý công việc.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt đã đến thứ tư, chỉ còn cách trận đấu hai ngày.
Kiều An Hảo ăn xong cơm tối, tản bộ trong Cẩm Tú viên với Lục Cẩn Niên, đi dạo xong, lại đi tới căn phòng Lục Cẩn Niên đặc biệt chuẩn bị cho cô tập múa, bật nhạc lên, tiếp tục xoay xoay xoay, Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, xem chưa được một phút thì đầu đã quay quay choáng váng, đóng cửa lại, đi sang thư phòng cách vách.
Lúc Lục Cẩn Niên mở máy tính mới nhìn thấy bưu phẩm được gửi tới, anh mở ra, là bản thiết kế chiếc nhẫn Ngụy Tổng gửi tới, phía dưới còn viết: Lục tiên sinh, đây là dựa theo bản vẽ lúc đầu của anh mà làm ra bản thiết kế này, anh xem xem có cần sửa chỗ nào không?
Lục Cẩn Niên mở bản thiết kế to hơn ra, vòng bạc, gắn kim cương xanh, cao quý lãnh diễm, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, sau khi suy nghĩ rất lâu, viết lại lên vỏ một cái bưu phẩm: Giúp tôi thêm hai chữ “Lục Kiều” lên vòng bạc, còn trên chiếc nhẫn khắc một chữ tiếng Anh, shmily.
See, how, much, i, love, you.
Nhìn xem anh thích em nhiều bao nhiêu.
Đó là thông điệp đẹp nhất anh gửi đến cô trong những năm gần đây.
Trên mỗi món quà anh tặng cho cô đều có thể tìm thấy mấy chữ này.
Trên nhẫn cưới, sao có thể thiếu?
-
Kiều An Hảo múa một lèo xong.
Bởi vì vừa mới nhảy quá mức kịch liệt nên toát mồ hôi, đứng trước gương lấy tay phẩy phẩy hai cái, sau đó uống ừng ực nước, lấy điện thoại, nhìn lung tung tin nhắn một chút, nói chuyện tào lao với Triệu Manh hai câu rồi lại bật nhạc, tiếp tục nhảy.
Khi Kiều An Hảo nhảy đến đoạn cao trào, cô chợt dừng lại, vươn tay ôm bụng, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Tại sao đột nhiên dạ dày lại đau như thế…
Kiều An Hảo nhíu chặt mày, qua nửa phút, dạ dày vẫn đau, theo bản năng định gọi Lục Cẩn Niên đang ở thư phòng bên cạnh, kết quả trong khoảnh khắc cô vừa mở miệng thì dạ dày lại không đau nữa, cảm giác đau đớn khi nãy biến mất không dấu vết.
Kiều An Hảo chu môi, dí vào bụng mình, không thấy đau gì hết, cảm giác đau vừa rồi giống như chỉ là ảo giác vậy.
Kiều An Hảo xoay một vòng tại chỗ, dạ dày vẫn cực kỳ bình thường, bèn giậm giậm chân, làm một động tác cúi gập lưng, sau đó còn làm thêm một động tác lộn ngược ra sau… Vẫn không hề hấn gì, nhưng Kiều An Hảo vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng hoang mang rối loạn, không biết phải nói thế nào.
Tâm tình không ổn định, động tác múa cũng không tốt, cô đã chăm chỉ mấy ngày, thiếu một tối hôm nay cũng không sao, cô dứt khoát tắt nhạc, quay trở về phòng ngủ, tắm rửa, nằm lên giường, chui vào trong chăn, lấy điện thoại, đúng lúc đó thì có một cuộc điện thoại gọi tới.
Là người may quần áo múa cho bài múa trên trống do Kiều An Hảo đặc biệt gọi tới.
Lúc đầu Lục Cẩn Niên còn ở trong phòng múa cùng cô, về sau cô xoay tới xoay lui, xoay tới mức cô cũng choáng váng, động tác càng ngày càng linh động mê người, nhưng Lục Cẩn Niên có chút chóng mặt, sau cùng vẫn là lúc Kiều An Hảo tập múa thì đi thư phòng xử lý công việc.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chớp mắt đã đến thứ tư, chỉ còn cách trận đấu hai ngày.
Kiều An Hảo ăn xong cơm tối, tản bộ trong Cẩm Tú viên với Lục Cẩn Niên, đi dạo xong, lại đi tới căn phòng Lục Cẩn Niên đặc biệt chuẩn bị cho cô tập múa, bật nhạc lên, tiếp tục xoay xoay xoay, Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, xem chưa được một phút thì đầu đã quay quay choáng váng, đóng cửa lại, đi sang thư phòng cách vách.
Lúc Lục Cẩn Niên mở máy tính mới nhìn thấy bưu phẩm được gửi tới, anh mở ra, là bản thiết kế chiếc nhẫn Ngụy Tổng gửi tới, phía dưới còn viết: Lục tiên sinh, đây là dựa theo bản vẽ lúc đầu của anh mà làm ra bản thiết kế này, anh xem xem có cần sửa chỗ nào không?
Lục Cẩn Niên mở bản thiết kế to hơn ra, vòng bạc, gắn kim cương xanh, cao quý lãnh diễm, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, sau khi suy nghĩ rất lâu, viết lại lên vỏ một cái bưu phẩm: Giúp tôi thêm hai chữ “Lục Kiều” lên vòng bạc, còn trên chiếc nhẫn khắc một chữ tiếng Anh, shmily.
See, how, much, i, love, you.
Nhìn xem anh thích em nhiều bao nhiêu.
Đó là thông điệp đẹp nhất anh gửi đến cô trong những năm gần đây.
Trên mỗi món quà anh tặng cho cô đều có thể tìm thấy mấy chữ này.
Trên nhẫn cưới, sao có thể thiếu?
-
Kiều An Hảo múa một lèo xong.
Bởi vì vừa mới nhảy quá mức kịch liệt nên toát mồ hôi, đứng trước gương lấy tay phẩy phẩy hai cái, sau đó uống ừng ực nước, lấy điện thoại, nhìn lung tung tin nhắn một chút, nói chuyện tào lao với Triệu Manh hai câu rồi lại bật nhạc, tiếp tục nhảy.
Khi Kiều An Hảo nhảy đến đoạn cao trào, cô chợt dừng lại, vươn tay ôm bụng, ngồi chồm hổm trên mặt đất.
Tại sao đột nhiên dạ dày lại đau như thế…
Kiều An Hảo nhíu chặt mày, qua nửa phút, dạ dày vẫn đau, theo bản năng định gọi Lục Cẩn Niên đang ở thư phòng bên cạnh, kết quả trong khoảnh khắc cô vừa mở miệng thì dạ dày lại không đau nữa, cảm giác đau đớn khi nãy biến mất không dấu vết.
Kiều An Hảo chu môi, dí vào bụng mình, không thấy đau gì hết, cảm giác đau vừa rồi giống như chỉ là ảo giác vậy.
Kiều An Hảo xoay một vòng tại chỗ, dạ dày vẫn cực kỳ bình thường, bèn giậm giậm chân, làm một động tác cúi gập lưng, sau đó còn làm thêm một động tác lộn ngược ra sau… Vẫn không hề hấn gì, nhưng Kiều An Hảo vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng hoang mang rối loạn, không biết phải nói thế nào.
Tâm tình không ổn định, động tác múa cũng không tốt, cô đã chăm chỉ mấy ngày, thiếu một tối hôm nay cũng không sao, cô dứt khoát tắt nhạc, quay trở về phòng ngủ, tắm rửa, nằm lên giường, chui vào trong chăn, lấy điện thoại, đúng lúc đó thì có một cuộc điện thoại gọi tới.
Là người may quần áo múa cho bài múa trên trống do Kiều An Hảo đặc biệt gọi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.